VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Hàn Thiên Nhược sắc mặt đông cứng, nở nụ cười nhạt nhẽo không thèm liếc mắt nhìn Âu Dương Phong một cái, mắt dán chặt vào lớp mặt nạ bạc che cả khuôn mặt.

Vì từ tập đoàn Thiên Dương, anh còn có việc cần giao phó nên đến trụ sở Death chuyến, bắt buộc phải đổi từ chiếc mặt nạ nửa mặt mang ở công ty thành mặt nạ toàn khuôn khi làm việc trong hắc giới.

Anh là đeo mặt nạ đến quen cả cảm giác mà quên bỏ ở trong xe khi vào sâu trong khoảng sân rộng.

Đến lúc thấy hai ông bà mới cởi ra cầm tay, vào trong phòng khách liền tùy tiện đặt ở trên bàn.
...
Đường Nguyệt Lam đen mặt nhìn Âu Dương Phong, nét tức giận hiện lên rất rõ ràng.
Âu Dương Phong nhìn sắc mặt cực kỳ không tốt của hai người liền biết ông quá lỗ m ãng rồi.

Mời gia đình Tử gia đến ăn cơm trong bữa ăn ra mắt bạn gái của Hàn Thiên Nhược, điều này khác gì là Âu Dương gia bọn họ không tôn trọng con bé.
Âu Dương Phong có chút khó khăn nói với Mộ quản gia: “Ông ra nói với bọn họ là hôm nay tôi có việc bận đột xuất nên không tiếp khách.”
Dù gì cũng chỉ là một Tử gia nhỏ bé, niềm vui của cháu trai và vợ quan trọng hơn.
Mộ quản gia gập người toan bước ra ngoài truyền lời.
“Khoan đã!”
Mộ quản gia dừng chân, nhìn Hàn Thiên Nhược cung kính hỏi: “Ngài có gì dặn dò?”

Hai ông bà cũng nghi ngờ không biết cháu trai bọn họ định nói cái gì.
“Cứ để bọn họ vào.

Tự tay tôi sẽ cắt đứt cái ý định lập hôn ước vơ vẩn này.

Cho bọn họ tận mắt chứng kiến tôi với bạn gái chung sống hòa thuận thế nào.”
Hàn Thiên Nhược nở nụ cười châm chọc đầy ngạo khí.
Anh muốn độc chết bọn họ thì tiện nghi cho bọn họ quá! Chi bằng làm cho họ nghẹn chết đi, quá trình này anh rất hưởng thụ.
Âu Dương Phong không hiểu sao lại nhìn thấy hình dáng của Âu Bắc Tuyết trên người thằng bé.

Quả nhiên là hai mẹ con ruột, tính cách giống y như nhau.

Phật ý một cái là hai người đưa đao ra chém.

Đường Nguyệt Lam bật cười đến vui vẻ trước ý tứ này của thằng bé.

Không hổ danh là đứa cháu trai bảo bối của bà.


Nhưng vui vẻ không lâu, sắc mặt không rõ nóng giận, bà đâm câu đầy chế nhạo:
“Ông tự xem mà giải thích với Tiểu Tuyết đi.”
Âu Dương Phong biết mình đuối lí, đành thở dài.

Đúng là bên con gái khó nói nhất, vô cùng thẳng tính.
Được sự cho phép, gia đình Tử gia bước vào phòng khách lớn được tân trang theo phong cánh cổ, xung quanh mỗi bức tường đều treo những bộ tranh chữ ngàn vạn.
Tử Vân Chung nhìn thấy Âu Dương Phong đang ngồi trên ghế trường kỉ liền huých nhẹ cánh tay của Tử Hạ một cái, ý bảo cô đi với ông.

Tử Hạ không tình nguyệt đi theo ông đến gần chỗ mà Âu Dương gia gia đang ngồi.
Ấn tượng đầu tiên khi cô nhìn thấy ông là hai chữ “nghiêm khắc”.

Không hiểu sao cô cứ thấy vẻ mặt ông có chút là lạ khi nhìn gia đình bọn họ.
“Âu lão gia, chúng ta lại có cơ hội được ngồi hàn huyên tâm sự về chuyện hai đứa rồi.” Tử Vân Chung xoa xoa tay, cười nịnh nọt nói.
Âu Dương Phong im lặng không nói gì, thầm liếc mắt nhìn sang vẻ mặt ác liệt cường bá của đứa cháu trai.

Thôi hỏng rồi!
Tử Vân Chung không thấy ông nói gì thì ngẩng mặt nhìn lên.

Lúc này mới chợt phát hiện có chàng trai trẻ tuổi đang ngồi đơn độc một ghế như vua ngồi trên ngai vị, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Tuy Tử Vân Chung đã từng có cơ hội gặp mặt Hàn Thiên Nhược một lần với thân phận là ngài Tu La mang mặt nạ bạc nửa khuôn.

Vì thế mà khi ông nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc trên bàn, tuy có chút nghi hoặc nhưng chỉ nghĩ đơn giản là vật giống vật mà thôi, không để ý nhiều lắm.
Tử Vân Chung có chút e dè nhìn Âu Dương Phong hỏi: “Đây chắc là cháu trai hai ngài rồi, chỉ mới nhìn mặt đã biết tài giỏi xuất chúng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc