VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Bất quá nghe Mặc Âu nói xong, suýt chút nữa anh bị sặc mà phun hết ngụm rượu vừa mới uống vào.
Từ khi nào mà công ty anh đích thân trả với cái giá trên trời để cài phiên bản quét mã độc kia thế?!
Chẳng lẽ công ty anh yếu kém đến nỗi một nhân viên chuyên về kĩ thuật công nghệ cũng không có?!!
Mà thôi, cô nói gì thì chính là thứ đó đi.
Hai bên hai tiểu đệ chỉ biết bất lực đứng nhìn vị sư tỷ suốt ngày chỉ biết lừa gạt người là hay.
Này thì tập đoàn Victoria mời tỷ ấy tới.

Ha! Họ mà biết người sáng lập ra tập đoàn là ai thì sốc đến nỗi cục xương bị mắc trong cổ cũng phải ngoi lên tận họng thôi.
Đám người bên dưới bắt đầu nhao nhao thảo luận.
Nhiều cánh tay nối tiếp giơ lên.
“Tôi muốn mời ngài đến cài phiên bản đó cho công ty tôi.”
“Tôi cũng muốn.”

“Tôi nữa.”

Và không ngoài dự đoán, tất cả những người có mặt ở đây đều giơ tay mong muốn mời thủ lĩnh Mabel đại giá quang lâm đến công ty nhà mình.
Ngay cả Từ Minh Quân vừa nãy còn có chút xích mích với cô cũng chỉ còn cách cúi đầu mà giơ tay.
Mặc Âu hài lòng với sự hưởng ứng của mọi người, nhưng cô lại nói một câu khiến bao người khựng lại:
“Tôi rất vui vì phần mềm độc quyền của tôi được nhiều người săn đón, nhưng thật đáng tiếc, số lượng cài đặt phần mềm này là có hạn.

Vì đã cài cho hai công ty nên hiện giờ cũng chỉ còn có hai mươi tám lần sử dụng phần mềm này nữa thôi.”
Một con cáo già dặn nhưng đội lốt một con sói non như cô khiến rất nhiều người khó tránh khỏi mà làm mất đi rào chắn cảnh giác nha.
Mặc Âu cười thầm.
“Tôi mời ngài với giá một trăm nghìn nhân dân tệ.”
“Tôi muốn cài phần mềm với giá hai trăm nghìn nhân dân tệ.”
“Tôi ba trăm nghìn nhân dân tệ.”
“Bốn trăm nghìn nhân dân tệ.”
……
“Tôi một triệu nhân dân tệ!”
[ Một triệu nhân dân tệ = 3.394.771.420 đồng]
Tống trưởng lão ung dung lên tiếng, mọi động tĩnh xung quanh gần như bị ngưng trệ.
Hai mắt Mặc Âu sáng như sao, không tiếc dành lời khen cho người vừa mới đưa ra một cái giá trên trời kia:
“Không hổ danh là Tống trưởng lão minh mẫn, đưa ra một quyết định vừa nhanh vừa đúng, không để cho người khác có cơ hội cướp mất miếng bánh của mình.

Thán phục, thán phục!”
Tống trưởng lão không kiêu, chỉ vuốt cằm cười cười: “Ngài quá khen rồi.


Đâu bằng ngài tuổi trẻ tài cao khiến bao người phải kính phục.”
Mặc Âu chỉ cười.

Chỉ có cô biết, trời biết bản thân đã phải bao lần lao đầu vào lửa, bao lần bước đi trên dao mới đủ tư cách để ngồi lên cái vị trí tối cao này.
“Được rồi! Mọi người chút nữa có thể trao đổi giá với Giang Lục.

Các giá tiền được đưa ra sẽ tuyệt đối bảo mật.

Chỉ có cơ hội đăng kí phần mềm ngày hôm nay.
Tất nhiên, sau khi mọi người đã hoàn tất việc đăng kí, chúng tôi sẽ lựa chọn hai mươi tám người đưa ra với số tiền cao nhất.”
Lần này là Giang Lục lên tiếng: “Sau khi buổi họp kết thúc, các vị có thể tìm tôi.

Còn bây giờ thì nên quay lại với chuyện chính sự rồi.”
Mặc Âu thoải mái dựa người vào ghế, tay mân mê khẩu súng Glock 17 với hệ thống kích hoạt “Hành động an toàn” đặc trưng - chính xác là thứ bạn cần trong các tình huống nguy cấp.
Cô nghiêng đầu sang tò mò nhìn Hàn Thiên Nhược ngồi im lặng nãy giờ.


Chỉ thấy Hàn Thiên Nhược đang đung đưa chất rượu trắng trong tay, đôi mắt cũng theo đó mà ánh lên tia sáng nhỏ.

Bóng tối như hội tụ thành một mảng che dấu toàn bộ tâm tư của anh.
“Ngài Death liệu có tin tức gì về hiện tượng lũng đoạn kinh tế dạo gần đây hay không?”
Hàn Thiên Nhược nhắm mắt thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại mở mắt, chuyển dời đôi con ngươi sâu thẳm nhìn Mặc Âu.

Môi anh cong lên một nụ cười nhẹ.
Hàn Thiên Nhược đặt chiếc ly đế cao trong tay xuống, nhàn nhã đưa tay gõ gõ từng nhịp lên thành ghế, âm điệu đều đặn cứ thế phát ra:
“Theo thông tin thu thập được, nguồn gốc của vụ đánh sập sàn thị trường chứng khoán này tôi nghi ngờ được xuất phát từ nước Nga.

Không biết ngài Mabel có đầu mối gì liên quan đến quốc gia này trong lần xâm nhập vào hệ thống mạng toàn cầu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc