VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Sắc mặt Dạ Phong đen kịt, trừng mắt nhìn Mặc Âu, gân cổ lên mà rống cứ như heo: "Em nói ai có sở thích quái gở hả
Ánh mắt của Dạ Phong hiện lên vẻ chết chóc tỏ ý như cảnh cáo nếu-như-em-dám-nói-là-anh-thì-em-lập-tức-tàn-đời.
Dĩ nhiên, Mặc Âu còn muốn hưởng thụ cuộc sống an lạc thêm chục năm nữa, nên cô liền móc trong túi mình ra một xấp mặt nạ ném qua cho Dạ Phong.
Bồi thường cho anh
Dạ Phong nhanh tay bắt lấy xấp mặt nạ tầm 30 cái kia.

Anh nhìn thấy nhãn hiệu được in cẩn thận trên gói mặt nạ thì vô cùng khiếp sợ: "Mặt nạ của Telora?"
Mặc Âu gật đầu không phủ nhận.
Thật ra thì mấy cái mặt nạ này không phải cô mua mà được cô tùy tiền nhét vào trong vali.


Hôm qua lục tìm quần áo để tắm thì thấy.
Vốn dĩ cô định bỏ vào túi ngày mai mới phân phát cho Nhị sư huynh, ai ngờ trong phút chót lại có ích như vậy.
Tất nhiên, điều cô dễ dàng cho anh một xấp mặt nạ dày cộp như thế không phải là vì muốn bồi thường.

Nếu thực muốn bồi thường thì nhiều lắm cô chỉ cho anh 5 cái là nhiều nhất thôi.

Ai cũng biết mặt nạ của nhãn hàng này chỉ được đặt riêng theo yêu cầu của khách hàng trước 3 tháng theo một số lượng nhất định, không hơn không kém, không bao giờ nể mặt bất cứ ai.

Chứ không bán lẻ như các nhãn hiệu khác.
Tuy thế nhưng chính quy định đặc biệt này không những không bị hạn chế mà còn được nhiều người ưa chuộng, góp phần tăng tiếng tăm cho nhãn hàng.
Và ôi thật bất ngờ! Bà chủ của nhãn hiệu chăm sóc sắc đẹp Telora ngoài cô ra thì còn ai vào đây nữa.
Dạ Phong vui sướng, bật người nhảy qua bên chỗ ngồi của Mặc Âu ôm cô một cái, rồi còn nồng nhiệt mà hôn chụt lên má của cô lấy lòng nói:
"Ôi! Tiểu sư muội xinh đẹp như tiên, hiền như bụt, giàu như Ngọc Hoàng không ai sánh bằng
Mặc Âu: "........." Cô thừa nhận đúng là cô đẹp như tiên, hiền như bụt thật, nhưng giàu như Ngọc Hoàng là cái quỷ gì vậy?
Lăng Cung híp mắt khó chịu trước hành động hôn má Mặc Âu của Dạ Phong.

Tuy anh biết Dạ Phong là người Tây nên khá tự do phóng khoáng trong phương diện này.
Lúc này Đường Trạch mới bị tiểu sư muội nhà mình bỏ rơi trong một góc từ từ đi tới, đẩy Dạ Phong ôm đống mặt nạ cười đến cong cả khóe mắt sang một bên, đặt mông xuống ngồi giữa Mặc Âu với Dạ Phong.


Vẻ mặt Đường Trạch đầy mong đợi như chú cún nhỏ cầu chủ cho ăn nhìn chằm chằm Mặc Âu không rời mắt.
Vẻ mặt này của Đường Trạch khiến Mặc Âu có chút ớn lạnh.

Cô cảm tưởng nếu như sau lưng Tam sư huynh có một cái đuôi thì chắc chắn là đang không ngừng lắc qua lắc lại đâu.
Mặc Âu không nhịn nổi nữa liền ném cái bọc để máy ảnh sang cho Đường Trạch.
Đường Trạch nhận lấy, vui vẻ mở quà, tay vừa thoăn thoắt bóc hộp quà ra, miệng vừa ca hát:
"Tiểu sư muội quả là thông minh, xinh đẹp hơn người là lá la là la...
Sắc mặt Mặc Âu tối lại: "Câm miệng cho em"
Đường Trạch lập tức nghe lời ngậm miệng, không nên làm tiểu sư muội tức giận, nếu không món quà chưa kịp bóc xong đã bay đi tong rồi.
Món quà cuối cùng cũng lộ ra trước mặt mọi người, là một cái máy ảnh mini chỉ lớn bẳng lòng bàn tay của Mặc Âu.
Đường Trạch nhìn cái máy ảnh với một ánh mắt kì dị: Đây là cái thứ đồ chơi gì?
Mặc Âu nhìn Đường Trạch như người mới từ trên sao Hỏa rơi xuống đập đầu vào đá mà mất trí nhớ:
"Chẳng lẽ anh chưa từng thấy cái máy chụp ảnh lần nào sao?"
Đường Trạch lắc đầu, chỉ vào mây ảnh rồi lại chỉ vào mặt mình: "Ý là em tặng anh cái này làm cái gì?

Lúc trước em có tặng anh cuốn album người mẫu chân dài eo thon, anh ghét bỏ nói muốn nhìn người thật, mặt thật, thân hình thật.

Bây giờ em tặng cho anh cái máy ảnh để khi anh gặp người đẹp nào trên đường đều có thể tiện tay lấy ra chụp lai.

Khi nào nhìn lại bức ảnh này thì chẳng phải là anh sẽ nhớ đến người mà anh đã chính mắt thấy trên đường với người thật, mặt thật, thân hình thật mà không qua chỉnh sửa à.

Anh còn muốn bắt bẻ gì nữa?
Đường Trạch không còn lời nào để phản bác trước lời lẽ sắc bén của Mặc Âu: ".............."
Dạ Phong một bên có cơ hội trả thù vụ vừa nãy: "Âu sư muội quá chu đáo rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Đừng quá yêu sách như thế chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc