VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Cô đã quá quen với ánh mắt dò xét nóng bỏng này rồi, không còn lực sát thương lớn như lúc trước cả mặt đều đỏ nữa, bây giờ cũng chỉ đến nỗi sau ót lạnh cóng thôi.
“Ngài đích thân đến đây có gì chỉ giáo xin cứ nói thẳng.”
Lăng Cung nhếch môi, vẫn không rời mắt khỏi cô, gảy gảy lá trên chén trà trong tay, thong thả thưởng thức một ngụm rồi nói:
“Chúng tôi đang muốn mở rộng quy mô làm ăn, không biết ngài Mabel đây có ý kiến gì?”
...
Lần bàn chuyện này đã là ba tiếng sau, mục đích của Lăng Cung rất đơn giản, chỉ là muốn mở rộng cho nhánh làm ăn ở Châu Á.
Dù sao cô cũng có rất nhiều chi nhanh bên Châu Âu, giờ đếm ra cũng không biết tất cả là mấy, phân bố rác ở các thành phố lớn.

Không có lí nào cô lại không cho phép anh rót tiền đầu tư vào đất nước tỷ dân này được.
“Đôi bên cùng có lợi, một khi tôi biết anh đang lợi dụng chúng tôi, xin lỗi, đến lúc đó thiệt anh rồi.”
“Tôi nào dám lợi dụng em.

Vậy được rồi, chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lăng Cung đứng dậy vươn tay dài ra tỏ ý muốn bắt tay.
Mặc Âu cũng không muốn đem ân oán của mình với đám người mà gây thiệt cho tổ chức Mabel của cô, đành đứng dậy bắt tay hợp tác với Lăng Cung.

“Hợp tác vui vẻ.”
Ngay lúc Mặc Âu định rút tay ra, Lăng Cung siết chặt lấy tay cô, mặt vẫn lạnh lẽo thốt ra lời mời:
“Tối nay em rảnh chứ, đi ăn tiệc tẩy trần với tôi.”
Mặc Âu mặc dù là phụ nữ chân yếu tay mềm, nhưng luyện võ nhiều năm, đừng nhìn thân thể mềm mại thanh thoát của cô mà nhầm.

Sức lực của cô cũng gần như ngang bằng với đàn ông.
Mặc Âu lần này không nể mặt nữa, trực tiếp rút thẳng tay ra, môi vẫn nở một nụ cười giả lả:
“Thật tiếc khi phải từ chối lời mời của ngài, nhưng tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Hẹn? Với ai?” Lăng Cung nheo ánh mắt rét buốt nhìn về Mặc Âu, mang ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
“Hình như là ngoài công việc ra, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện riêng tư của tôi cho ngài thì phải.”
Mặc Âu không yếu thế mở to mắt nhìn anh.
Lăng Cung bị cô làm cho bật cười, vẫn đáng yêu như vậy.
“Vậy tiếc thật, tối ngày mai liệu có thể không? Bữa tiệc chúc mừng hai bên hợp tác thành công.”
Lời đề nghị này cô sao có thể từ chối: “Được, tối mai gặp lại.” Đưa ra lời đề nghị này chắc cũng là giới hạn của anh rồi.
Đợi đám người Lăng Cung rời đi, tính hóng hớt của Giang Lục mới bắt đầu có chỗ phát tác: “Âu tỷ! Hai người là có quan hệ gì?”

“Như đệ thấy, quan hệ hợp tác sòng phẳng, không xiên cũng không xẹo.”
Giang Lục: “…” Xiên xẹo liên quan gì đến câu hỏi của anh.

Anh đây là muốn hỏi trắng hay tối, trong sáng hay mập mờ!!!
“Hiện tại tỷ đây chỉ có duy nhất một người đàn ông là Hàn Thiên Nhược, không có tình nhân hay không một chân đạp hai thuyền gì hết, được chưa?”
Giang Lục còn có thể hỏi gì? Âu tỷ đã bộc bạch lòng mình ra như thế rồi mày còn muốn đòi hỏi gì nữa.
Tống Diệp sống lâu cũng bị nhiễm tính bát quái từ Giang Lục, anh nghi ngờ nhìn Mặc Âu:
“Đó là vị Lăng Cung ở Los Angeles, người tại quán bar hôm đó đã tìm đàn ông giúp chị để hiến cho cô ả họ Chu?”
Mặc Âu trầm mặt nhìn sang Tống Diệp.

Hai vị sư huynh còn lại cũng nhìn Tống Diệp, vỡ lẽ ra cái chuyện ngày mà bọn họ cùng đến trụ sở Death.
Ồ! Thì ra là vậy.
Mặc Âu không phản đối gật đầu.
Tống Diệp lại không an phận hỏi tiếp: “Tỷ có thể nói cho bọn đệ biết quan hệ của tỷ với vị kia không?”
Lại nữa à.
Mặc Âu nghe câu hỏi, không biết nói như thế nào cho phải.

Dù gì ba tiểu huynh đệ trước mặt là tâm can bảo bối đích thân cô thu nhận về, sao có thể giấu diếm mãi chuyện này..


Bình luận

Truyện đang đọc