VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn những giọt nước mắt của Hạ Tuyết lăn dài trên má cô, chậm rãi đứng dậy không nói gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái nào, cúi người sửa sang lại quần áo…

Hạ Tuyết có chút kinh ngạc, trừng đôi mắt ướt nhèm của mình nhìn Hàn Văn Hạo…

Hàn Văn Hạo không nhìn cô, chỉ tỉnh táo đứng ở mép giường, nói thẳng với cô:

- “Nếu biết thỏa hiệp sớm một chút thì tôi sẽ không tức giận…”, HVH vẫn kiêu ngạo không ai sánh nổi…

Hạ Tuyết không dám nói chuyện nữa, khẽ khàng cắn môi, lau nước mắt, trầm mặc lấy áo khoát của mình mặc vào…

Hàn Văn Hạo vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn cô…lúc này mới thấy được rõ khuôn mặt của cô gái mang nét đẹp Đông Phương này, khuôn mặt trái xoan, đôi môi động lòng người, đôi mắt xếch long lanh trong veo sáng ngời, lỗ mũi thật cao, gợi cảm mà trong sáng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hình cung của cô còn dính một chút máu, phỏng chừng là do lúc nãy giãy dụa…

Hạ Tuyết cắn khẽ môi dưới, trầm mặc, sợ hãi kéo áo khoát che kín sợi dây chuyền…

Hàn Văn Hạo nhìn thấy bộ dáng ấy của Hạ Tuyết, nhớ tới vừa rồi cô giãy dụa mạnh mẽ như thế nào, nên lại chủ động khiêu khích, hai tay bóp chặt chiếc cằm của cô, nâng khuôn mặt cô lên…

Hạ Tuyết hoảng sợ giống như bị rắn cắn, đôi mắt hơi rưng rưng, ánh mắt nhìn HVH phức tạp lẫn sợ hãi, hơi thở dồn dập…

Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết, trong ánh mắt cô hiện lên sự ủy khuất cùng không cam lòng, hắn bực bội, chậm rãi nói:

- Như thế nào? Không phục?

- “Không có. . . . . . . . .”, Hạ Tuyết nhanh chóng đáp.

- “Hừ. . . . . .”, Hàn Văn Hạo vừa muốn nói gì thì nghe tiếng đập cửa vang lên…

Hàn Văn Hạo buông lỏng hai tay ra, thọc hai tay vào túi quần, rồi xoay người, chầm chậm nói:

- Vào đi

Hạ Tuyết lại cúi đầu, ngồi ở bên giường, muốn nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích…

Bí thư Tả An Na bước vào, liếc mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đang đứng ở mép giường, bên cạnh là một cô gái đang ngồi trầm mặc, đầu đầy mồ hôi, giữa hai người này phảng phất lộ ra một chút ý mập mờ…

Hàn Văn Hạo xoay người lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta. . . . . .

Tả An Na lập tức tập trung tình thần, khẽ gật đầu, nói:

- Có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông tụ tập bên ngoài khách sạn Tam Á, không biết…Theo tin tức thu được từ nơi đó, họ biết được tối qua ngài họp mặt ở khách sạn cùng…”

Đôi mắt Hàn Văn Hạo lóe sáng, ánh mắt từ từ trở nên tức giận, bắn ra những tia sáng lạnh thấu da người…

Hạ Tuyết không khỏi chủ động ngẩn đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này…

Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngửa đầu nói:

- “Chính bởi vì cô, dám tùy tiện ném cây trâm ngọc hình con bướm của Hàn gia…cho nên mới làm cho tôi sáng nay không thoải mái!”

Hạ Tuyết cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật kỳ quái…Cô không rõ ý tứ của người này…

- “Chúng ta nên làm gì bây giờ, tôi vừa mới gọi điện cho người quản lý kim bài tập đoàn Tinh Mộng, hỏi hắn rốt cục là ai đã để lộ tin tức, hắn nói…”, Tả An Na nói.

- “Nói. . . . . .”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng ra lệnh.

- “Hắn nói…đây là mệnh lệnh của cha ngài…”, Tả An Na nói.

Hàn Văn Hạo hơi hơi cười lạnh, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua Hạ Tuyết đang bàng hoàng mờ mịt, không hiểu gì…

- Cô ta không có cơ hội này…

Tả An Na cảm thấy kỳ quái, nhìn Hàn Văn Hạo…

- Kế hoạch của ngài phải…

Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Hạ Tuyết…

Hạ Tuyết cũng nhìn lại, hai tròng mắt cô như muốn lồi ra…

- Anh…anh…anh…anh nhìn tôi làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc