VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Hạ Tuyết vẫn đang nghĩ đến chuyện này. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc vào mắt cô . . . . . .

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên cười một tiếng nói: "Nếu như là tôi ......... tôi sẽ không giết anh, tôi cũng không coi trọng anh".

Hàn Văn Hạo nhanh chóng siết chặt cằm của cô, nâng khuôn mặt của cô, cúi xuống cau mày hỏi: "Trên thế giới, ai cũng mong muốn làm người phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, nhưng cô lại không thích! Không thương! Còn chán ghét!"

"Đúng vậy !" Hạ Tuyết đồng ý những lời này!

Hàn Văn Hạo cười lạnh, đột nhiên cúi người xuống, ôm ngang mông của Hạ Tuyết, ôm cả người cô lên . . . . . .

"Này! !" Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hăm dọa hỏi hắn: "anh muốn làm gì?"

"Ngược lại tôi muốn nhìn xem, cô có thật kiên trì như vậy hay không! ! Sáu năm trước tiếp nhận nụ hôn của tôi, trong lòng của cô thật không có tôi sao ?" Hàn Văn Hạo không nói nữa, đem cả người Hạ Tuyết quăng ngã trên ghế sa lon. . . . .

"Hàn Văn Hạo! ! !" Hạ Tuyết bị hắn quăng ngã trên sô pha trước phòng thử quần áo, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, đánh vào vai của hắn kêu to: "Anh thật sự là can đảm có thừa rồi ! ! Anh hoàn toàn không xem tôi ra gì ! ! Tôi đã nói rồi, anh đừng đối xử với tôi như vậy ! !"

Hàn Văn Hạo đè nén trên người của Hạ Tuyết, giả vờ muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ai ngờ bị Hạ Tuyết tức giận xoay mặt, hắn đột nhiên cười một tiếng, kéo bộ quần áo cho ba mẹ và trẻ em bên cạnh ghế sofa, ném lên người của cô, nói: "Thử một chút đi!"

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo đứng trước sô pha, đột nhiên trở lại rất phong độ và tao nhã, chỉ thấy giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn nói với Hạ Tuyết: "Chính xác . . . . . . Tôi có chút không vui vì cô không để tôi ở trong mắt!"

Hạ Tuyết tiếp tục an tĩnh nhìn hắn.

Đôi tay Hàn Văn Hạo lại cắm túi quần, nhìn Hạ Tuyết nói: "Bởi vì tôi là cha của đứa bé! Cuối cùng tôi vẫn hy vọng cô có thể để tôi ở trong mắt! ! Một lần nữa tôi cảnh cáo cô, Văn Kiệt. . . . . ."

Hạ Tuyết như bị kim châm, tức giận nói: "Tôi cũng đã nói với anh mấy lần rồi, tôi sẽ không đến gần hắn. . . . . ."

Hàn Văn Hạo không nói gì, nhìn người này, lập tức ngồi bên sofa, vừa gõ cái trán của cô nói: "Đừng đến gần Văn Kiệt! ! Cô sẽ bị thương đấy!"

Tròng mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, an tĩnh nhìn điệu bộ của người đàn ông này muốn gánh vác tất cả, đôi mắt rất kiên nghị, bao dung, tàn nhẫn đáng sợ . . . . . .

Hàn Văn Hạo nhắc nhở Hạ Tuyết nói: "Văn Kiệt từ nhỏ đến lớn, là một người làm việc rất mạch lạc rõ ràng! Không có chuyện gì ngoài dự tính của hắn, hắn từng bước từng bước đi về phía trước, cho tới bây giờ gặp việc gì cũng không sợ hãi! Tất cả mọi chuyện hắn đều nhìn trong mắt, nhưng không biểu lộ ra ngoài! Cô đừng cho là ở đây trước mặt của hắn, cô có thể giấu được gì, tâm tư của hắn so với người khác cẩn mật hơn! ! Có lẽ hắn sớm biết, cô yêu hắn, nhưng hắn chỉ im lặng không nói mà thôi. Văn Kiệt là một người rất hiền lành, cho tới bây giờ cũng không dễ dàng đi tổn thương người khác! Trừ phi hắn yêu ngươi, nếu không, cô đừng tự rước lấy nhục! ! Bây giờ là mẹ của con tôi, nên giữ ình một chút tự trọng đi!"

Hạ Tuyết không lên tiếng, nghe xong lời này, nhất là câu: Có lẽ hắn sớm biết, cô yêu hắn, nhưng hắn chỉ im lặng không nói mà thôi. . . . . .

"Cho tới bây giờ tôi cũng không biểu lộ bất kỳ thái độ yêu thích gì trước mặt của hắn! ! Hắn không thể cảm thấy tôi thích hắn!" Hạ Tuyết có chút chột dạ, nói.

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó hận hận bóp hai má mềm mại của cô, nói: "Cô có tâm sự gì cũng hiện trên mặt, ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra! Bất quá lúc trước tôi nhìn lầm mà thôi! !"

Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, cau mày vừa hỏi: "Nhìn lầm? Là ý gì?"

Hàn Văn Hạo không vạch trần, chỉ nhìn cô nói: "Thay quần áo! !"

Hạ Tuyết ôm bộ quần áo thể thao màu xanh dương, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôi không thích bộ quần áo thể thao màu xanh dương này ! !"

"Tôi thích! !" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô không cảm thấy, cô và Hi Văn mặc quần áo giống nhau, rất đáng yêu sao?"

Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, không chịu nổi, không muốn thay!

"Cô muốn thay hay không ?" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cô hỏi.

"Đáng ghét! !" Hạ Tuyết chỉ đành tức giận đứng lên, sau đó ôm quần áo thể thao đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Không cho phép anh lén vào cưỡng hôn tôi à! !"

"Tôi không tốt như sức tưởng tượng của cô !" Hàn Văn Hạo tức giận nói.

Hạ Tuyết “phịch” một tiếng, đóng cửa lại, đột nhiên trong một không gian nhỏ hẹp, nhớ đến lời nói của Hàn Văn Hạo, trái tim bị bóp chặt, cô vừa ôm tâm sự, vừa mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương, rất vừa vặn người, cô vui vẻ mở bước ra, đi về phía Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Nhìn được không?"

Hàn Văn Hạo buông quyển tạp chí đặt trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương, trước áo có in hoa văn phim hoạt hình rất đẹp, tóc đuôi ngựa buộc cao, ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, giống như sáu năm trước, hắn chớp mắt, lồng ngực hơi phập phồng, mỉm cười đứng dậy, đẩy cả người cô tới trước kính toàn thân, đứng sát phía sau của cô, đưa ra hai tay sửa lại vành nón, vừa sửa vừa nói: "Rất đẹp !"

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo đứng phía sau mình, rốt cuộc bỏ qua thân phận, giống như một người chồng của cô, đối với cô rất dịu dàng, rất tỉ mỉ, cô đột nhiên cười một tiếng hỏi: "Hàn Văn Hạo, thật ra tôi có thể hiểu được tại sao anh tức giận !"

"Cái gì?" Hàn Văn Hạo kéo một đoạn tóc trong mũ ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết tươi sáng, hoạt bát trong gương, hắn có chút hài lòng cười hỏi: "Cái gì hiểu được tại sao tôi tức giận ?"

Hạ Tuyết nhún nhún vai, có chút ngượng ngùng cười nói: "Có phải anh cảm thấy tôi trộm con gái của anh, anh cảm thấy tôi làm cho anh không trở tay kịp phải không?"

"Vừa bắt đầu đã có ý nghĩ này!" Hàn Văn Hạo thẳng thắn!

"Sau đó thì sao?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo trong kính hỏi.

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mặc bộ quần áo vừa vặn rất đẹp ở trong gương một lần nữa, hắn nói: "Tôi tức giận cô gái ngốc như cô, sinh đứa bé cho tôi, một mình thì làm thế nào?"

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo trong gương . . . . . .

Hàn Văn Hạo không muốn nhìn cô nữa, đi đến một khu quần áo trẻ em khác, chọn cho con gái quần áo nhỏ, cô nhìn hắn xa xa, có chút không thể tin được những lời hắn vừa nói. . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc