“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. . . . . . Bạn của tôi ở nơi nào? Ở nơi nào? Ở nơi nào? Bạn của tôi ở chỗ này. . . . . .” Trong cửa hiệu cắt tóc, vọng vang tiếng hát của Hạ Tuyết và Hạ Hân, còn tiếng cười ầm của Quách Dung … Anh thợ cắt tóc cầm cây kéo đứng ở phía sau lưng Hạ Tuyết nói “Tôi sẽ cắt kiểu tóc ngắn rất xinh đẹp cho cô … đây là kiểu tóc thịnh hành của năm nay!” Hạ Tuyết không nghe được lời nào hết, cô nắm tay em mình vỗ tay hát “ Bạn của tôi ở nơi nào …” Quách Dung ngồi bên cạnh vỗ tay theo, nhìn anh thợ cắt tóc cười nói “Làm theo anh đi … Cô ấy mặt tròn cắt kiểu gì nhìn cũng được!” Hạ Tuyết vừa hát, vừa nhìn Quách Dung “Là mặt trái xoan!” “Đúng đúng rồi! Là mặt trái xoan!”, Quách Dung cùng Hạ Hân vừa cười vừa hát … Hoàng hôn, sau giờ làm việc … Hàn Văn Kiệt cởi chiếc áo blue trắng, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi sọc vuông màu lam, quần tây màu đen, khoát chiếc áo ngoài màu đen, mở cánh cửa chiếc xe thể thao Ferrari ra bước vào, chầm chậm lái ra khỏi bệnh viện, quẹo trái để về nhà, anh chạy ngang qua tiệm cắt tóc gần bệnh viện, nghe được tiếng ca sống động bên trong truyền ra, liền chạy thật chậm rồi ngừng xe lại, nhìn vào cửa, thấy Hạ Tuyết đang ngồi trên chiếc ghế để cắt tóc, mái tóc ướt nhèm, bàn tay phải cô đang nắm cánh tay nhỏ bé của Hạ Hân, hát bài nhạc thiếu nhi do bé Điềm Điềm hát, anh thợ cắt tóc cầm cây kéo trên tay không ngừng cắt tỉa tóc cô … Hàn Văn Kiệt để tay mình trên tay lái, nhìn vào bên trong tiệm cắt tóc mĩm cười, Hạ Tuyết đang cầm tay em mình lên hôn, đôi mắt tròn to lúng liếng, vô cùng xinh đẹp … Điện thoại di động anh vang lên … Anh vừa nhìn Hạ Tuyết vừa nghe điện thoại … “Ừ …” “Tan sở chưa? Chú và dì gọi điện thoại cho em, muốn chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm … Họ nói, đã một tháng rồi không có gặp anh …”, giọng nói ngọt ngào của Mộng Hàm truyền đến. “Được …”, Hàn Văn Kiệt không do dự đồng ý, tai anh vẫn lắng nghe Hạ Tuyết hát … “A! Đó không phải là bác sĩ Hàn sao?”, Quách Dung đột nhiên nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đang ngồi trong chiếc xe Ferrari màu bạc, nói chuyện điện thoại di động, cởi chiếc áo bác sĩ ra, Hàn Văn Kiệt quả nhiên có hình dáng của một công tử giàu có, điển trai và tôn quý như hình tượng của hoàng tử nước Anh, khi anh không đeo kính, đôi mắt anh đẹp đến mê người … Quách Dung thật sự mừng muốn điên lên, chạy ra ngoài hét to “Bác sĩ Hàn! Chúng tôi ở trong này!” Hạ Tuyết cũng bất đắc dĩ vui vẻ, nhìn khuôn mặt điển trai của anh … không ngờ anh cởi chiếc áo bác sĩ ra lại đẹp đến như vậy! Hàn Văn Kiệt nghe có người gọi mình, anh vừa cầm điện thoại vừa nhìn về hướng Hạ Tuyết cười … Quách Dung rốt cục cũng chịu không nổi, hô to … “Tôi muốn đi giải phẩu thẩm mỹ giống anh ấy!!!” “Bạn sớm nên dập tắt ngọn lửa hư vinh trong lòng mình ngay lập tức đi … Sáng nay bạn đã khuyên mình cái gì, quên rồi a?”, Hạ Tuyết vừa cười vừa nói. Hàn Văn Kiệt nghe điện thoại xong, liền quay lại nhìn Hạ Tuyết cười, chuẩn bị rời đi … “Bác sĩ Hàn, vào đây ngồi một chút đi!”, Quách Dung chạy ra kêu to! “Các cô nha … đừng có ý niệm thích bác sĩ Hàn trong đầu … Tất cả các bác sĩ, y tá đã kết hôn hoặc chưa có kết hôn ở bệnh viện này, đều muốn được anh ấy để ý, bao gồm cả những người của bệnh viện gần đây, ngày nào cũng có người tìm cách câu dẫn anh ấy … nhưng anh ấy cũng không chớp mắt … tất cả mọi người đều nghi ngờ, không hiểu sao anh ấy lại phớt lờ như thế, sau mới biết, anh ấy có một cô bạn gái vô cùng tuyệt đẹp …”, anh thợ cắt tóc mĩm cười nói. Quách Dung và Hạ Tuyết bỗng dưng nghiêm túc nhớ tới … “vô cùng tuyệt đẹp …”