VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Phố xá sầm uất!

Hàn Văn Hạo đứng trong trạm điện thoại công cộng, nhìn rất nhiều cặp tình nhân che dù, người đến, người đi, hỏi nhau vừa rồi xem phim có hay không, chocolate ăn ngon không, bàn về lễ Giáng Sinh muốn đi nơi nào ăn bữa tiệc lớn, hắn chậm rãi thấy một nam sinh vừa che dù, vừa ôm bạn gái, hỏi cô có lạnh hay không? Đợi lát nữa cùng đi ăn lẩu, bạn gái vui vẻ gật đầu.

Hắn còn nhìn thấy một cô gái tuổi còn trẻ, đi ra từ rạp chiếu phim, khẽ tựa vào trong ngực bạn trai, nhìn bạn trai nói: "Lúc nảy em nhìn trúng một cái túi xách màu vàng, em muốn mua, nhưng rất đắt, đến 300 đồng !"

"Em muốn sao! ? Tốt! Mua cho em! Chỉ cần em thích, tất cả đều cho em!" bạn trai nhẹ nhàng xoa đầu bạn gái, đầy yêu thương nói.

Hàn Văn Hạo cau mày nhìn cô gái kia, vì túi xách 300 đồng, vui vẻ đến muốn nhảy dựng lên, hai mắt sáng lấp lánh, giống như Hạ Tuyết sáu năm trước, hắn không khỏi cười khẽ, rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Tuyết đang ngồi bên trong trạm điện thoại công cộng, vì trời mưa gió lạnh, cô đang ngồi trong phòng thủy tinh nho nhỏ, nhìn đôi tình nhân vừa rồi từ trong rạp chiếu bóng đi ra, bọn họ đang cầm cola uống vui vẻ, cô nuốt cổ họng, ánh mắt lộ ra đáng thương.

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng đáng thương của cô, không khỏi đau lòng, cười một tiếng, lúc muốn đi vào buồng điện thoại, ánh mắt liếc nhìn thấy Tả An Na mặc áo lông cừu trắng, váy ngắn, bên ngoài khoác áo khoác màu cà phê, mái tóc dài buông thả, có chút lạnh run run, nắm chặt túi xách, che dù hướng bên này chạy tới.

Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy Tả An Na, vẻ nặng nề trên mặt lúc nảy, rốt cuộc thả lỏng, đi ra đón.

Tả An Na nhìn thấy Tổng Tài đội mưa đi tới, cô vội vàng che dù đi tới trước mặt hắn, có chút đau lòng nhìn hắn, nói: "Tổng Tài, mưa gió rất lớn, anh ở trong xe chờ tôi là được, không cần cố ý ra ngoài a, còn ăn mặc mỏng manh như vậy”.

"Không có gì! Lúc nảy tôi đi ra ngoài, quên mang ví tiền rồi, mượn cô một tháng tiền lương, ngày mai về công ty bảo kế toán thanh toán cho cô!" Hàn Văn Hạo có chút lúng túng ho khan một tiếng, nhìn Tả An Na có chút ngượng ngùng nói.

"Được!" Tả An Na tò mò, gần đây tại sao hắn luôn mượn tiền? Cô đi theo cấp trên này lâu như vậy, thật đúng là chưa từng thấy hắn giống như thời gian này, mượn tiền người ta xài, cô càng nghĩ càng buồn cười, từ trong ví tiền rút ra 30.000 đồng đưa cho Hàn Văn Hạo nói: "Đây là 30.000 đồng! Anh cầm đi, có gì cần giúp nữa không ?

"Không cần, nhưng ……" Hàn Văn Hạo tay cầm tiền, nhìn Tả An Na, lại không biết xấu hổ hỏi tiếp: "Chỉ có 30.000 đồng thôi sao? Tiền lương của cô ít như vậy à?

Tả An Na sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, có chút ủy khuất, lại có chút tức cười, cười nói: "Đúng vậy, làm thư ký, 30.000 đồng đã cao hết mức rồi, anh bận rộn, đã 5 năm quên tăng lương cho tôi”.

"Ít vậy? Cô cũng không nhắc cho tôi biết, ngày mai về công ty, sẽ tăng tiền lương cho cô". Hàn Văn Hạo cầm tiền, nhíu nhíu mày xoay người đi.

Phốc! Tả An Na nhịn cười nhìn ông chủ này lại đón mưa đi vào trong Trạm điện thoại công cộng, một bóng dáng màu lam, đứng trong đám người, vẫn hấp dẫn và xuất sắc.

Hạ Tuyết đứng trong buồng điện thoại, nhìn cả người Hàn Văn Hạo có chút ướt đi tới, lúc nhìn mình, bộ dáng tràn đầy hài lòng, cũng không chờ cô nói chuyện, đã dắt tay của cô bước đi.

"Này! Đừng như vậy! !" Hạ Tuyết cẩn thận vỗ mạnh vai của hắn nói: "Có rất nhiều người sẽ nhận ra tôi, anh muốn dẫn tôi đi đâu ?"

Hàn Văn Hạo suy nghĩ, đứng trong mưa quay đầu nhìn Hạ Tuyết, hai tròng mắt nóng rực và kiên định nói: "Tối nay chúng ta giống như tất cả đôi tình nhân trên thế giới, nói chuyện yêu đương, thế nào?"

Hạ Tuyết đứng trong mưa, nhìn người đàn ông này đứng trong đám người, vẫn rất đẹp trai, rất đẹp trai, hai mắt cô đột nhiên ửng đỏ, bật cười.

Mưa vẫn tiếp tục bay qua phố xá sầm uất, rực rỡ, bởi vì gần đến lễ Giáng Sinh, cho nên cuộc sống ban đêm, giờ mới bắt đầu.

Rất nhiều người đi qua cửa quán rượu, rất nhiều người đi qua tủ kính xinh đẹp, không khí nhộn nhịp.

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon trong tiệm trang phục, nhìn đám người đi qua tủ kính, bình thường và vui vẻ, trên mặt tràn đầy nụ cười, cửa phòng thay quần áo mở ra, hắn quay đầu lại, đã thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, Tshirt màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang mắt kính đen, mặt tràn đầy ý cười, mát mẻ tự nhiên, giống như cô hàng xóm nhìn mình.

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, hai tròng mắt đột nhiên sáng lên, đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán của cô, ở bên tai của cô nói: "Rất đẹp"

Hạ Tuyết bật cười, đưa ra hai tay nhét vào trong khuỷu tay Hàn Văn Hạo, nói: "Đi thôi, bạn trai"

Hàn Văn Hạo cũng bật cười, dắt Hạ Tuyết đi về phía quầy thu ngân, trả tiền, cầm một cây dù trong suốt lúc nảy mua, đi ra ngoài, người thu ngân vừa thu tiền, vừa kỳ quái nhìn về phía hai vị khách vừa mới đi ra nói: "Người vừa rồi có phải là Hạ Tuyết không ?"

"Tôi cũng thấy vậy" Có vài nhân viên cửa hàng cũng lại gần nói.

"Người nam kia là ai vậy?"

"Khá quen mắt".

Tất cả lời đồn đại và mưa gió tới dồn dập, nhưng Hàn Văn Hạo lại ôm lấy Hạ Tuyết, che dù, đi trong phố xá sầm uất, hai người nhìn nhau đầy thâm tình, lâu lâu cũng không cố kỵ, hôn một cái, lại đi về phía tiệm trà sữa, Hạ Tuyết muốn một ly trà sữa tình lữ, trên thực tế, trà sữa tình lữ là hai ly dính nhau, sau đó một cây ống hút tách ra làm hai cây, để hai người cùng nhau hút.

Mưa bắt đầu tạnh dần.

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đứng ở dưới dù, hai người nhìn nhau, sau đó cúi đầu cùng nhau hút ly trà sữa dâu tây, vừa hút, vừa mỉm cười, Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết vui vẻ như vậy, sau khi hút một hơi trà sữa, đột nhiên đoạt lấy cái ly.

“Anh làm gì thế? " Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo lại mỉm cười vươn tay, ôm khẽ cô, để cho cô nhích lại gần lồng ngực mình, cúi đầu hôn nhẹ lên môi của cô, khiến vị trà sữa dâu tây chậm rãi lan vào môi của cô, Trái tim Hạ Tuyết nhảy lên, có chút cố kỵ, đưa ra hai tay, nắm chặt bờ vai của hắn, nhưng vì nụ hôn kia ngọt như vậy, cô say, vừa ngọt nghe vị ngọt của trà sữa, vừa chạm vào đầu lưỡi của hắn, mềm mại quấn lấy nhau, cuối cùng hai người ở nơi đầu đường phố xá sầm uất này ôm nhau hôn.

Nói yêu thương có phải như vậy không ? Quên mình? Ngọt ngào? Tuyệt vời? Nghe nói còn có một chút tranh cãi.

"Tôi không chụp! !" Hàn Văn Hạo ngại mất mặt, không chịu đi vào trong máy chụp hình tự động, nói: "Cái này rất buồn cười!"

"Tôi muốn chụp! ! Tôi muốn chụp! ! Nhanh lên! Vào đi! !" Hạ Tuyết cố sức kéo Hàn Văn Hạo đi vào trong phòng nhỏ, cùng nhau nhìn màn ảnh máy vi tính, nhìn bộ dáng hai người, xuất hiện trong màn hình, rất xứng đôi, Hạ Tuyết chỉ vào màn hình cười ha ha, Hàn Văn Hạo lại nhíu mày, không chịu nổi muốn đi ra ngoài.

"Anh vào đây cho tôi ! Là anh muốn nói yêu thương! ! " Hạ Tuyết mạnh mẽ kéo Hàn Văn Hạo vào đi! !

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đứng nơi đó, mới chăm chú nhìn bộ dáng Hạ Tuyết xuất hiện trong màn ảnh, rất đáng yêu, Đôi mắt to sáng lấp lánh giống nhân vật trong phim hoạt hình, hắn khẽ mỉm cười.

"Tới đây! ! Mau! ! Chúng ta cùng chụp!"

"Chụp thế nào ?"

"Mặt dán mặt! !"

"Vậy tôi hôn em là được!"

"Không được! ! " Hai tay Hạ Tuyết đột nhiên nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, cùng nhau nhìn về phía màn hình máy vi tính, nói: "Tôi muốn đè xuống cái nút màu đỏ! Trong ba giây một bôi! ! Một, hai, ba! ! Bắt đầu! !"

Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ mặt dán mặt Hạ Tuyết, mỉm cười nhìn ống kính, chỉ nghe một tiếng “tách”, hai người cùng nhau mỉm cười nhìn màn hình đối diện, trong nháy mắt được chụp lại, Hạ Tuyết đột nhiên sững sờ, hai tròng mắt nghiêng đỏ thắm quay đầu sang, nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo cũng ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: "Thế nào?"

Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, đưa ra hai tay cổ của Hàn Văn Hạo, hôn lên môi của hắn.

Có lẽ Hàn Văn Hạo cảm nhận được nhiệt tình của Hạ Tuyết, liền ôm lấy cô, cùng với cô tình thâm hôn nhau!

Bình luận

Truyện đang đọc