VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo xiết chặt tay, nghiến răng đẩy Hạ Tuyết vào trong …

“Ai da!”, Hạ Tuyết bị va vào vách thang máy, cô nhăn nhó vì chiếc hông mảnh khảnh mình bị bóp chặt, kêu to “Đau quá!”

Hàn Văn Hạo lạnh lùng, không nói một lời nào, nhấn nút thang máy lên thẳng lầu 88, đột nhiên mạnh mẽ bóp chặt Hạ Tuyết, kéo cô đến trước mặt, hung hãn áp cô dính sát vào bên vách, kìm thật chặt …

“Buông tôi ra! Tại sao anh lại kìm chặt tôi thế này?”, Hạ Tuyết giận dữ rống to, vừa nói vừa định cựa mình nhưng không được, cả người Hàn Văn Hạo bao trùm lấy thân thể cô, hơi thở dồn dập, vừa bá đạo vừa không chút lịch sự nào hỏi “Thế nào? Không phải cô vừa mới hỏi … tôi có phải là người đàn ông của cô không sao? Tôi là người đàn ông của cô … hành động như thế này … không được sao?”

Hạ Tuyết tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt cô dính sát vào vách, cảm giác được thang máy không ngừng vút lên cao, cô nói “Anh dẫn tôi đi đâu đó, nếu anh còn dám khi dễ tôi, tôi liền báo cảnh sát …”

Hàn Văn Hạo nhếch môi cười nhạo, “Cô quên … ở trước mặt giới truyền thông, cô đã là người phụ nữ của tôi, chúng ta đã thân mật … Cô còn muốn báo cảnh sát ư? Tôi có một vạn luật sư để hầu tòa …”

“Anh là đồ hèn!”, Hạ Tuyết rống to.

“Mới hai ngày không thấy, khí lực cũng khôi phục lại à?”, vừa nói xong, liền tiện thể vén chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người cô lên, từ hông lên đến vai …

“Anh định làm gì —“, Hạ Tuyết hốt hoảng hét to, chuyện đêm đó — cô vẫn còn sợ…

Hàn Văn Hạo không trả lời, đầu hơi cúi thấp xuống, nhìn thấy vết thương trên người cô vẫn đang còn sưng to, hiện màu tím – đỏ, hắn giận tái mặt, thả áo cô xuống, buông lỏng, kiềm chế sự tức giận của mình, hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tuyết mệt rã rời, ngồi chồm hổm trong thang máy, thở hổn hển …

Hàn Văn Hạo bình tĩnh chờ cô, hai tròng mắt Báo như đang dò xét …

Hạ Tuyết nghỉ ngơi xong, mới phẫn hận ngước đầu lên, vừa định nói, cửa thang máy lại mở ra … tất cả các nhân viên đều đang bề bộn làm việc, nhìn thấy Tổng giám đốc lôi một cô gái mặc đồ bệnh nhân từ trong thang máy bước ra…

“Buông tôi ra! Anh dẫn tôi đi đâu?”, Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo nắm chặt cổ tay lôi về phía trước, cô thét vang “Đồ khốn! Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông tồi như anh! Anh hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, ghê tởm, tâm lý biến thái, là người đàn ông ghê tởm nhất!”

Tất cả các nhân viên đang đứng bên cạnh Tả An Na đều ngẩn ngơ bất động, nhìn Hàn Văn Hạo để mặc cho Hạ Tuyết mắng té tát … Hàn Văn Hạo như lạnh lùng hơn thêm, xiết chặt cổ tay Hạ Tuyết kéo vào trong phòng Tổng giám đốc, cánh cửa phòng lập tức bị đóng “Ầm!”.

“Từ khi nào thì tính khí của Tổng giám đốc tốt như thế? Để mặc cho một cô gái bạt tai, mắng chửi?”, thư kí Thiến Như không hiểu tại sao sếp Tổng mình lại như vậy, cô phát biểu cảm nghĩ của mình …

Tả An Na cũng không lên tiếng, chỉ là … nhìn chòng chọc vào cánh cửa gỗ màu đỏ!

Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo ném lên chiếc ghế salon trắng, cô như một chú Hổ con đang bị chọc tiết, nhảy chồm dậy, gầm lên “Anh muốn làm gì?”

Hàn Văn Hạo hung hăng đè bả vai cô, đẩy người cô lùi về phía sau …

“A!”, Hạ Tuyết lại bị té xuống chiếc ghế salon…

“Cô nhìn lại mình xem, bộ dáng của mình bây giờ như thế nào?”, Hàn Văn Hạo đột nhiên sa sầm sắc mặt, nghiến răng tức giận hỏi, sau đó lại nhìn bộ dáng tiếu lâm hiện tại của Hạ Tuyết, cô đang mặc bộ đồ bệnh nhân, “Không có ai giống như cô vậy, mặc bộ đồ bệnh nhân chạy lung tung ra ngoài. Cô như thế chẳng khác nào người giúp việc, khiến người khác không khỏi xem thường!”

Hạ Tuyết ngồi trên ghế salon, hổn hển thở, im lặng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo cũng thở dồn dập, đến trước mặt Hạ Tuyết, cởi chiếc áo vest của mình ra, ném lên người cô, “Cô không phải sắp chết sao? Sao lại còn đến nơi này?”

Bình luận

Truyện đang đọc