VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Hàn Văn Hạo cùng Tả An Na chạy mười mấy tiệm bán hoa khắp thành phố, mới mua được hoa hồng đỏ, hoa hồng xanh lục, hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa hồng xanh lá cây ——— Tất cả màu sắc hoa hồng trên thế giới này, tất cả đều buộc thành một bó thật to, rất lãng mạn, sau đó, gần 11 giờ đêm, mới về đến nhà, khi Hàn Văn Hạo đang cầm bó hoa hồng, rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn phải giả vờ nghiêm nghị đi vào. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vừa hết bận việc cũng về nhà, ngồi trong phòng ăn, uống trà, liếc mắt nhìn thấy anh cả từ trước đến giờ như núi băng, cọc gỗ, cư nhiên đang cầm một bó hoa đi tới, bọn họ cũng “phụt” một tiếng, đem trà trong miệng, phun ra ngoài!
Hàn Văn Hạo ho khan một tiếng, như không có chuyện xảy ra, muốn đi lên lầu ———
"Anh cả ———" Hàn Văn Vũ không nhịn được cười, nói với anh trai: "Gây ra họa lớn như vậy, một bó hoa có thể giải quyết ảnh hậu kia, không phải trình độ quá kém sao?"
Hàn Văn Hạo một quay đầu, nhìn em trai, nói ngay: "Chú đừng có đắc ý, hai chúng tôi gây gổ, cũng không tới phiên chú ——— Ngay cả một lá bài cũng không có bản lĩnh xuất ra, dựa vào cái gì nói trình độ với tôi ———"
Hàn Văn Kiệt cúi đầu cười một tiếng, biết anh cả còn chưa biết sự kiện lớn của tin tức giải trí.
Hàn Văn Vũ ôm vai nhìn anh trai, dáng vẻ tràn đầy thắng lợi, hả hê nói: "Có lúc a, cuộc sống không phải trong tay càng nhiều lá bài càng tốt, phải vừa đủ mới tốt, động vật máu lạnh như anh, đột nhiên ôm nữ ngôi sao xinh đẹp, lên báo chí, lá bài này, anh xuất ra hai lá, anh liền OUT rồi"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn em trai, cẩn thận hỏi: "Chú có ý gì?"
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, cười nhạt nói: "Hôm nay anh ở bữa tiệc, ôm một nữ ngôi sao không biết đi chỗ nào ——— Sau đó, anh được lên tin tức giải trí, sau đó, thân ái của anh nhìn thấy, từ lúc cô ấy vừa quay phim xong trở về, đến lúc lên lầu nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối, chỉ một vẻ mặt  ———"
Hàn Văn Hạo vừa nghe xong, lập tức mặt lạnh nhanh chóng lên lầu!
Hàn Văn Vũ chỉ sợ thiên hạ không loạn, kéo em trai cũng nhanh chóng lên lầu, trong phòng khách, một số người giúp việc, cũng có chút căng thẳng xôn xao ghé mắt nhìn lên trên, Lý thẩm có chút lo lắng, phân phó người giúp việc đi làm việc.
Hàn Văn Hạo đang cầm bó hoa hồng mười mấy loại màu sắc, đi tới trước cửa phòng của mình, vươn tay vừa muốn vặn khóa cửa, lại phát hiện bên trong đã khóa chặt, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, nhẹ nhàng gõ cửa nói: "Hạ Tuyết  ——— Mở cửa  ——— Anh đã về  ———"
Bên trong một chút âm thanh cũng không có!
Trong lòng của Hàn Văn Hạo không khỏi căng thẳng, nhìn cánh cửa trước mặt, nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Hạ Tuyết, hắn khẽ thở dài, vươn tay, lại nhẹ nhàng gõ cửa, giải thích nói: "Anh biết hôm nay em tức giận, nhưng có chuyện gì, trước hết để cho anh vào rồi nói  ——— Được không?"
Bên trong vẫn không có chút âm thanh nào!
Hàn Văn Hạo chờ một lúc, vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn gõ cửa tiếp, lại nhìn thấy hai em trai đứng ở hành lang, cười như không cười nhìn mình, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, nói thẳng: "Nhìn cái gì ? Chưa từng thấy qua vợ chồng nhà người ta gây gổ sao?"
"Ơ?" Hàn Văn Vũ thật cảm thấy rất buồn cười, nói: "Thân ái, anh còn chưa cưới người ta ! Hôm nay còn nói, tạm thời không muốn kết hôn  ———"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn như vậy, tức giận nói: "Chú cút cho tôi! Cút ngay ra khỏi cái nhà này! Bình thường một năm, nửa năm cũng không về, hiện tại mỗi ngày về nhà ôm Ông Thọ ngủ, ghê tởm!"
Tính tình Hàn Văn Kiệt lại dễ chịu, nói với anh cả: "Anh cả ——— Anh hai nói như vậy, ý là muốn đưa ra cho anh một chút chủ ý  ———"
"Anh không cần bất cứ ai!" Hàn Văn Hạo thật bắt đầu nóng nảy, sau đó dùng tay vỗ cánh cửa gỗ, vừa vỗ, vừa lo lắng, nói: "Hạ Tuyết, đây là một sự hiểu lầm! Hôm nay anh đi tham gia tiệc cốc-tai, sau đó nhìn thấy một người bị té ngã, anh chỉ có thể bế cô ấy trở về sảnh tiệc! Anh lấy thân phận của một Tổng Tài công ty tới, vừa khích lệ xong nhân viên, không thể nào làm như hoàn toàn không thấy  ——— Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn đối với anh không có lòng tin sao? Nghe lời  ——— Mở cửa đi! ! Cho anh vào đi!"
Bên trong chính là một chút âm thanh cũng không có! ! Tiếng con muỗi bay cũng không có!
Bây giờ, Hàn Văn Hạo không có biện pháp, liền lớn tiếng gọi Lý thẩm nói: "Lý thẩm! ! Cầm chìa khóa cho tôi! !"
Lý thẩm vội vàng đi tới, sốt ruột nói: "Mợ cả vừa vào phòng thì cũng đã hỏi tôi chìa khóa phòng, tôi nghĩ không có đáng ngại, nên đưa cho cô ấy ———"
Phốc! Hai anh em Hàn Văn Vũ không nhịn được, cười ra tiếng!
Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, thở hổn hển, thật sự là không có cách nào, liền tiếp tục vỗ cửa, cao giọng nói: "Em mở cửa! ! Có nghe thấy không? Chúng ta cũng đã ở cùng một chỗ! ! Còn phải hờn giận sao? Có chuyện gì, nói ra là được! Nhất định phải cách một cánh cửa sao? Anh không chịu nổi như vậy! Em mở cửa cho anh! ! Lập tức! !"
Nhưng bên trong vẫn không có vang động!
Cửa một cái phòng khác lại mở ra, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn con trai cao cao tại thượng, đang cầm một bó hoa hồng rất khó coi, đứng ở cửa bên, bọn họ thật cũng không đồng tình nói: "Đáng đời! Mình là thân phận gì? Trước kia có tin tức gì thì cũng thôi đi, nhưng đã cùng Hạ Tuyết công khai, phải toàn tâm toàn ý cư xử, gây ra chuyện như vậy, trong nhà của chúng ta cũng không vẻ vang!"
Hàn Văn Hạo trầm mặt đứng ở cửa, đang cầm bó hoa kia, không lên tiếng!
"Còn có a  ———" Trang Minh Nguyệt cau mày nhìn con trai tay cầm bó hoa kia, rất không thể lý giải hỏi: "Hoa này  ——— Tại sao lại biến thành như vậy? Một loại màu sắc cũng hơn mười đóa? Thoạt nhìn hết sức cũ!"
Trái tim Hàn Văn Hạo nổ tung, không có cách nào, nhìn cánh cửa kia, không sợ mất mặt, nói: "Em mở cửa đi! Hạ Tuyết! Đừng để cho người trong nhà chế giễu! ! Xem như là lỗi của anh, được không? Mở cửa! ! Mau! !"
Cánh cửa kia giống như keo 520 dính cứng, nghe tiếng động! !
Hàn Văn Hạo nặng nề thở dài, thật sự là không thể nhịn được nữa, vừa muốn dùng hết sức đập cửa, cửa bên cạnh cũng mở ra, hắn quay đầu, nhìn thấy con gái mặc váy ngủ nhỏ màu hồng, đội mũ nhỏ, lảo đảo đi ra ngoài, ôm vai nói với cha: "Ông nội tổng thống đã nói với con, lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nếu cha không thể hiểu, gõ cửa cũng không có biện pháp, phụ nữ bình thường rất không nói lý ———"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái mình, biết cô bé có biện pháp, lập tức hỏi: "Làm thế nào mới có thể làm cho mẹ mở cửa?"
Hi Văn dựa vào cửa phòng, đôi mắt to chợt lóe, cảm thấy có chút lãng phí thông minh của mình, nói: "Cha có hai lựa chọn, một là xô cửa vào, hai là trèo ban công ——— Ban công phòng của con và ban công phòng của cha, khoảng cách còn kém một chút, nếu cha có thành ý, con có thể cho cha mượn dùng một chút!"
"Chuyện cười! ! Cha muốn dùng phải mượn ban công?" Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, tức giận nói!

Bình luận

Truyện đang đọc