"Không ai thích xem nơi này như nhà của mình, cháu gái thích xem nơi này như nhà cháu, ông rất vui vẻ" rần lão gồi trên hế, rótho mình một hút trà anh, uống ột hớp, ỉm cười ói.
Hàn ăn Hạo uay đầu, hìn Trần ão một ình cô đơn gồi trên hế, nhưhản nhiên, ài lòng ống trà, hưng vẫn ộ ra một hút tịnh ịch ……
Hạ uyết đẩy ửa sổ a, dựa vào ửa sổ, hìn ông ão trong ân, có chútò mò hỏi: "Gia ia, không hải ông ói, ông ó một người háu gái ao? Cô ấy hưa từng đến thăm ông sao?"
Trần lão mỉm cười nói: "Nó đi rồi, không có người trẻ tuổi nàothích cùng với một ông già tịnh mịch sống qua ngày, nó đã xuốngdưới chân núi tìm một gia đình kết hôn, ngày nó kết hôn, ôngcầm quà tặng, đi mấy ngày mấy đêm đường núi, mới đi đến nhà mới của nó, muốn đưa cho nó một chút quà, lúc đó nótrang điểmrất xinh đẹp, mặc sườn xám tân nương, đứng trên mặt đất đầy xácpháo đỏ thẫm, chỉ nhìn ông một cái, rồi đem quà tặng của ôngném xuống đất ……"
Trong lòng của Hạ Tuyết nghe đau xót, hốc mắt đỏ lên, nhìnTrần lão.
Dường như Trần lão đang nói chuyện của người khác vậy, thoải mái cười lắc đầu, nói: "Nó kết hôn được ba năm, chưa một lầnghé qua đây, ông đi thăm nó mấy lần, nó đều đóng cửa khônggặp ông, đuổi ông ra ngôi nhà nhỏ, ông đứng ở cửa chờ thật lâu,cũng chờ không được …….. đời người chính là như vậy, lúc ôngcòn trẻ tuổi, khỏe mạnh, cường tráng, tất cả mọi người cần ông, đợi đến khi ông lớn tuổi, không còn hữu dụng nữa, sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, lúc này thì chúng ta, trừ tự chăm sóc mình, không để cho mình ngã bể đầu, gãy chân, nằm một chỗ, đã là mau mắn lắm rồi ……"
Hàn Văn Hạo chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi xuống, gọi HạTuyết đang ở trong phòng: "Hạ Tuyết, đem Đại Hồng Bào hâmnóng lên, chúng ta cùng gia gia uống trà ……"
"A!" Hạ Tuyết nghe xong, lập tức cầm bình trà, đi ra khỏi phòng nhỏ, sau đó chạy vào phòng bếp, lấy than đun trà nóng.
Trần lão nhìn Hàn Văn Hạo một cái, cũng không nói gì, im lặngnhìn đêm lạnh như nước, nhìn vầng trăng sắp bị đám sương mù che chắn khắp rừng núi, lộ ra vô hạn bi thương, lạnh lẽo …….
Hàn Văn Hạo cũng không nói gì, thản nhiên cùng ông lão nhìnđêm lạnh như nước ……
"Gia gia …… mời ông uống trà ……" Hạ Tuyết cười lấy lòng, đem trà ngon, khéo léo đưa cho Trần lão.
Trần lão mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhận lấy ly trà, nói:"Trà Đại Hồng Bào hâm nóng không phải làm như vậy……."
"Cháu ……." Vẻ mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, nhìn Trần lão ……..
"Ngồi đi …… không hề gì……" Trần lão bảo Hạ Tuyết ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo, ba người cùng nhau đón gió ngắm trăng, trênđời có rất nhiều người thèm thuồng "Đại Hồng Bào", Hàn VănHạo vừa uống Hồng Trà, vừa nhẹ giọng mở miệng: "Trần gia gia, theo như ông nói, trước kia cháu gái của ông và ông, tình cảm tốt vô cùng, tại sao lại, trở mặt như vậy?"
Trần lão cầm ly trà, trên khuôn mặt già nua, thoáng qua một tiabi thương ……
Hạ Tuyết cũng vừa uống trà, vừa nhìn Trần lão, hỏi: "Gia gia, thật sự có nổi khổ tâm bất đắc dĩ sao?"
Trần lão không nói gì, chỉ thở dài, nói: "Con người lúc còn sống,cũng không phải ai cũng nguyện ý gian khổ cày cấy, bọn họ luôn hy vọng có thể từ đường đời, tìm được một con đường tắt, đitrước người khác, đi tới đầu bên kia hạnh phúc, nhưng chúng tasống hơn nửa đời người, mưa gió nào mà chưa từng trải qua, cáigọi là đường tắt, rất có thể là vực sâu …… ông không muốn đểcho nó đi đường tắt thôi …….. sợ tuổi già cô đơn"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng trầm mặc.
Trần lão nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt đột nhiên chớp một cái, mỉm cười quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hững hờ hỏi: "Tớilâu như vậy, vẫn chưa biết các cháu làm gì? Nhìn cháu gái tínhcách đơn thuần, chồng cháu lại cẩn thận, khí chất cao quý, nhất định là con cái gia đình giàu chứ?"
Hàn Văn Hạo cười khẽ, không muốn nhiều đến thân phận của mình.
Hạ Tuyết cười rộ lên nói: "Cháu là một diễn viên, tới thôn trà đểquay bộ phim "Trà Hoa Nữ"! Gia gia, đến lúc phim của cháu công chiếu, cháu mời ông đi ra ngoài xem cháu diễn có được không? Đến lúc đó cháu lại hát cho ông nghe ….."
Trần lão mỉm cười nói: "Hiếm có người tính cách và tâm hồngiống cháu vậy ……. Ông cám ơn cháu ……. Cháu là một cô gái hiền lành, nhưng thân thể quá yếu đuối, cháu phải biết, người cóthân thể yếu đuối, nhất định phúc mỏng, hiểu không? Về sauphải ăn nhiều một chút ……."
"Còn ăn nhiều nữa sao?" Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười nói.
Hạ Tuyết lại quay đầu không khách khí nhìn hắn chằm chằm!
"Aiz! Vậy cháu ngại vợ mình ăn được nhiều sao? Đứa bé này,bản tính hiền lành, lạc quan, sáng láng, tư tưởng lại cẩn thận, ngay thẳng, nghiêm túc, đây là một cô gái khó tìm, cháu cần phảibiết quý trọng, cháu và cháu gái ở chung một chỗ, cháu sẽ hạnh phúc, sau này rất hạnh phúc …..." Trần lão mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cúi đầu.
Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, lầu bầu nói: "Cháu tốt như vậy sao? Sao cháu không biết vậy?"
"Là gia gia nói chuyện khách khí với cô!" Hàn Văn Hạo cau mày, nhìn cô.
"Tại sao anh biết gia gia nói chuyện khách khí với tôi?" Hạ Tuyếttức giận nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Mỗi ngày chỉ biết sỉ nhục tôi,anh làm chồng như vậy sao?"
Mặt Hàn Văn Hạo nóng lên, nhìn cái người không biết xấu hổnày!
Lúc này, Hạ Tuyết mới phát hiện ra mình nói sai, liền hừ mộttiếng, phồng mặt, nhanh chóng đứng lên, bắt chước con gái, lắclắc mông trở về phòng, lại "phịch" một tiếng, đóng cửa lại!
"Ha ha! Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi yêu hay cãi vả! Maunghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi! Đi đi, đi đi, chăn đệmđều mới, buổi tối lạnh, cẩn thận đắp kín chăn …….." Trần lãogiơ tay kết thúc câu chuyện với Hàn Văn Hạo, mình cũng thở dốc một hơi, chống thân thể đứng lên cười nói: "Ông cũng phải đi nghỉ ngơi ……"
Hàn Văn Hạo đành phải đứng lên, đỡ Trần lão đi vào phòng khách, đưa ông trở về phòng, sau đó hắn quay đầu, nhìn cửaphòng mình đóng chặt ……. hắn nghĩ nghĩ, rồi xoay người lại đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rãi đi vào, thấy HạTuyết đã nằm trên giường trải khăn đỏ thẫm, quay lưng lại phíamình, cũng không nhúc nhích …….
Hàn Văn Hạo đứng bất động, nhìn bóng lưng của cô, vươn tayđóng cửa phòng ……
Ánh mắt của Hạ Tuyết lập tức trừng lớn, nắm một góc chăn,trong lòng căng thẳng, tim đập bang bang!