VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Của hồi môn của mầu thản nguyên chủ thì sao?
Năm đó, sau khi Tạ An Nguyệt chết, của hồi môn không giao cho Thích Vy, bảy giờ chăc đồ đạc sẽ không nằm trong tay Tạ An Như đấy chứ? Thế thì làm người ta cộc lắm nha!
Nàng trước glờ tự lực cánh sinh, không mong mỏi tài sản thừa gì gì nên không nhớ ra là còn cái thứ này.

nhưng dù thế nào cũng không thế đế người đàn bà độc ác như Tạ An Như chiếm hời được.

Nàng đoán, dẫu Thích Bá Hàn có mặt dày đến đâu thì cũng sẽ không cho phép Tạ An Như dề dàng động vào của hồi môn của Tạ An Nguyệt nên có lẽ nó vẫn còn.

Phải tìm cơ hội lấy lại đồ mới được.

“Dục Vương phi, ngươi đừng có nói lung tung nữa, rốt cuộc ngươi định làm sao với chuyện của Lương Nhi nhà ta?”, Cơ Vô Song cố găng kéo lại chủ đề, hơn nữa, vì Thích Vy nhắc tới tiền mà nàng kiếm được, nàng ta bèn nảy ra một cái ý tường mới: “Hay là thế này nhé.


nếu chuyện đã xảy ra rồi,
quay lại so đo thì có vẻ ta quá nhỏ nhen, nhưng Lương Nhi dưỡng thương cần mời thầy thuốc đến khám bệnh cũng phải tốn rất nhiều tiền, hay là ngươi trả tiền khám bệnh đi, thế nào? Có lẽ ngươi cũng không thiếu bạc tiêu, đúng chứ?”
Thích Vy cũng muốn khen ngợi Cơ Vô Song đúng là ứng biến linh hoạt, được lăm Trưởng còng chúa, còn biết quanh co giành lợi ích cho mình nữa, cũng không ngốc lắm.

“Công chúa muốn bao nhiêu?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2.

Chú Nhỏ
3.

Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4.

Đánh Tráo Thân Phận
=====================================
Hai mãt Cơ Vô Song sáng lẻn, cứ ngỡ cuối cùng Thích Vy cũng sợ Thái hậu chịu thua trước mình, bỗng chốc lấy lại tinh thần nói: “Bốn công chúa cũng không cần nhiều, chỉ tám trăm lượng là
được”.


“Shh…r, các phu nhản hít khí lạnh, không dám tin nhìn Trướng công chúa Tĩnh Nhàn, vừa mớ miệng đã đòi tám trăm lượng bạc, tham vậy mà cũng dám nói!
Thích Vy cũng ngạc nhiên với sự vô liêm sỉ của Cơ Vô Song, há mồm là muốn lấy đi tám trăm lượng từ trong tay nàng, đúng là dám nghĩ dám mơ, xem nàng là kẻ coi tiền như rác à?
Lại nhìn sang Thái hậu vẩn ngồi đó không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng thuận với cách làm của Cơ Vô Song.

Nghĩ cũng phải, Cơ Vô Song nhận được bạc, sao có thế không hiếu kính Thái hậu chứ? ít nhất Thái hậu có thế nhận được một nửa, đĩ nhiên là đòi càng nhiều thì phần cúa bà ta cũng càng nhiều.

Đạo lý mà Thích Vy có thế thấy rõ thì các phu nhân khác sao không nhìn thấu được?
Không phái họ không hâm mộ, nhưng tuyệt đối không dám đòi hỏi thế đâu, nhưng Trướng công chúa và Thái hậu… trước đó thì bảo là mất mặt mất thế diện, sau đó quay phát lại đòi tiền, chậc chậc.

Thích Cấm Dương đã không còn kiên nhân với việc làm của hai kẻ tự xưng là bề trẽn của mình, cậu kéo váy Thích Vy tó vẻ ngây thơ hỏi: “Mẩu phi, cháng phái Hoàng tố mảu và Hoàng cô cô đều là người rất có địa vị, hẳn là sẽ không thiếu tiền chứ? Tại sao còn muốn lấy tiền của mẳu phi vậy? Có phái Hoàng bá đối đãi không tốt với họ không? Vậy con đi nói với Hoàng bá, đế Hoàng bá đối xứ với họ tốt hơn một chút”.

Thái hậu và Cơ Vô Song ngồi đợi chiếm lợi lập tức đỏ mặt, mấy phu nhản đang uống trà phun hết trà ra ngoài.

“Đừng có mà nói bậy!”, Thái hậu vừa vội vừa giận, không dám tiếp tục giữ im lặng nữa, nếu đế thằng nhóc này nói tiếp, mặt mũi của bà ta còn đế đâu nữa.

Trước đó Thái hậu nói Cơ Vấn Thiên không đú khá năng nuôi Vương phi, bảy giờ Thích Tiếu Dương lại ám chí Hoàng đế không thế nuôi nổi Thái hậu và Trướng công chúa, lời này đương nhiên không phái nhâm vào Hoàng đế Cơ Vô Dạ mà nhà họ luôn có ấn tượng tốt đó, mà là nhâm vào mẹ con ngồi trẽn kia.


Nếu làm lớn chuyện này đến trước mặt Hoàng thượng, còn truyền phong thanh ra ngoài, sau này Thái hậu và Trướng công chúa đừng mong có thế giữ được thanh danh gì nữa.

Thích Vy khỏ xứ nói: “Cấm Dương nói rất đúng, chí sợ bốn Vương phi không tiện giúp đỡ rồi… Không đúng, là bồi thường bạc cho Trướng công chúa!”, đùa à, nếu nàng bỏ ra số bạc này thật, nàng dám chác, sẽ có tin đồn người đuối lý là Thích Cấm Dương nhanh chóng lan truyền ra ngoài, bảng không thì tại sao nàng lại phải dùng tiền bồi thường? Thế chẩng phái là chột dạ à?
Thái hậu nhìn vẻ mặt và thái độ không chút đế ý của Thích Vy là biết nàng đang cố ý, ngay cá những lời Thích Cấm Dương vừa nói e rầng cũng là nàng dạy.

“Được lâm! Thích Vy, ai gia đã xem thường ngươi rồi, ngươi cố ý chế giẻu ai gia đúng không?”, Thái hậu đã nối giận: “Ngươi tướng ai gia không dám làm gì ngươi sao? Đừng tưởng có Dục vương chống lưng cho ngươi thì ngươi có thế không xem ai gia ra gì.

Người đâu! Trước mặt các vị phu nhân đây, hôm nay ai gia phái dạy cho loại con dâu này biết thế nào gọi là tôn trọng trướng bối mới được”.

Tô ma ma dần theo hai lão ma ma có thản hình vạm vỡ được huấn luyện rất bài bản đi thắng về phía Thích Vy..


Bình luận

Truyện đang đọc