VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


“Ta nhớ bên này có trồng rất nhiều hoa cỏ quý, đều nhổ hết lên rồi à? Tốn không ít bạc đâu đấy”.

“Bình thường ta rất thích đến đây hóng mát, bây giờ hoa đã bị nhổ hết đi rồi, còn lại gì chứ”.

Thích Vy nghe vậy thì trợn mắt khinh miệt, hoa viên phía sau vốn dĩ chuẩn bị cho chủ mẫu đương gia rảnh rỗi mời vài phu nhân, tiểu thư đến ngắm hoa thưởng trà, ai thèm để ý một đám thị thiếp vô danh nghĩ thế nào?
Trước khi làm, nàng đã hỏi rõ ràng Cổ quản gia, hoa viên phía sau có thể cho nàng, muốn làm gì thì làm.

Thích Vy không định giải thích, tức giận thúc giục: “Nếu đã đến thì mau bắt đầu làm việc đi”.

Vẻ mặt của các thị thiếp nãy giờ chỉ lo chú ý Vương phi bỗng cứng đờ, ánh mắt hiện rõ vẻ ngơ ngác, làm việc? Làm việc gì?
Thích Vy chỉ vào mảnh đất vừa được xới lên, sau đó hếch cằm ý bảo họ nhìn đống túi giấy dưới đất: “Vương phủ không nuôi những kẻ lười biếng, trước kia các ngươi tiêu nhiều bạc của Vương phủ như vậy, để bù lại số tiền bị tổn thất, bây giờ chỉ có thể để các ngươi làm việc.


Đấy, trong các túi giấy kia đều là những hạt giống dược liệu, nha hoàn của ta sẽ dạy các ngươi cách gieo trồng.

Các ngươi, mỗi người lấy một túi, sau đó bắt đầu gieo trồng, ai làm tốt thì ta sẽ cân nhắc đến việc phát lại tiền tiêu hàng tháng!”, tiền đề là sau khi trả hết số bạc đã tiêu lố định mức trước đó.

Các thị thiếp không dám tin vào tai mình.

Họ đều là thị thiếp do các trọng thần trong triều đình đưa tặng Vương gia, đằng sau đều là thế lực một phương, Vương phi này thế mà lại bảo họ đi trồng, trồng cây?
Thị thiếp mặc đồ đỏ – Hồng Nhụy lập tức nói: “Vương phi, ta… tiện thiếp là thị thiếp do Thái hậu ban cho Vương gia, không thể làm việc này”.

Ồ? Vừa đến đã lấy Thái hậu ra làm chỗ dựa à?
Thích Vy: “Lúc Thái hậu ban ngươi cho Vương gia có từng nói không để ngươi làm việc à?”
Hồng Nhụy nghẹn họng: “Chuyện, chuyện này thì không có”.

Nhưng ai lại bảo thị thiếp của Vương phủ làm việc chứ? Bị điên à!
Thích Vy cười nhạo: “Đã không có thì ngươi câm miệng”.

Hồng Nhụy: “!”
Nghênh Hạ mặc áo vàng không nói mình được ai ban cho Vương gia, cái danh Thái hậu đã không có tác dụng thì nhắc đến người khác cũng vậy thôi.

Nàng ta đổi cách khác: “Các tiện thiếp đến để hầu hạ Vương gia!”, không phải để làm việc.


“Vậy đến nay ngươi đã hầu hạ Vương gia lần nào chưa?”
Nghênh Hạ nghẹn họng.

“Hừ, năm năm qua ăn ở miễn phí rồi, giờ các ngươi không chịu làm việc?”, Thích Vy thể hiện vẻ mặt như một địa chủ ác bá: “Nếu các ngươi không làm việc đàng hoàng, đừng nói là cắt giảm tiền tiêu hàng tháng mà ta còn có thể không cho các ngươi ăn đấy, có tin không?”
Các thị thiếp: “!”
Hồng Nhụy tức đến mức đỏ cả mắt: “Tiện… các tiện thiếp dầu gì cũng là người của Vương gia, người hành hạ bọn ta như thế, nếu để Vương gia biết…”
Thích Vy ngoáy tai, uể oải nói: “Nếu Vương phi ta nhớ không lầm thì ở Vương phủ ngoài Vương phi, Nhị trắc phi và Tứ phu nhân ra thì chỉ có thể có sáu thị thiếp, còn các ngươi gộp lại tận hai mươi người nhỉ?”, thế nên tính ra các ngươi thậm chí còn chẳng được xem là thị thiếp chính thức nữa.

Không phải thị thiếp thì là gì? Là đồ chơi.

Nàng đường đường là một thân Vương phi chính nhất phẩm, cũng không hành hạ họ quá đáng, chỉ lấy một ít việc vặt vãnh để tiêu hao chút sức lực của họ, thế cũng không được nữa à?
“Đừng lải nhải nữa, mau làm việc đi! Ta sẽ bảo người trông chừng các ngươi, ai dám trốn việc hay lén lười biếng… Đợi một chút…”, nói giữa chừng thì Thích Vy bỗng dừng lại.

Các thị thiếp thấy Thích Vy không làm như lẽ thường thì tỏ vẻ chẳng lưu luyến gì cuộc sống, mặt mày hiện lên mấy chữ “Lại sao nữa”.


Chỉ thấy Thích Vy tỏ ra nguy hiểm đếm lại số người lần nữa: “Mười bốn, mười lăm, mười sáu… sao lại thiếu bốn người?”
Mẹ nó chứ, buổi sáng nói nhiều như thế, nàng còn đảm bảo với Cổ quản gia là dạy dỗ một trận là họ thành thật cả rồi, giờ thì bị vả mặt?
“Được lắm, được lắm!”, Thích Vy mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến mọi người dựng tóc gáy.

“Lát nữa phái người đi thông báo cho bốn kẻ không đến: Toàn, bộ, lương, bổng tháng này bị cắt toàn bộ.

Khi nào họ đến thì khi đó mới được phát tiền, đến muộn mười lăm phút thì cắt thêm một tháng, trước khi trời tối mà không đến thì năm nay đừng mơ lấy được một xu”.

Cuối cùng, bốn người vắng mặt do Cổ quản gia tự mình “mời” đến, nhưng ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt ủ rũ, Thích Vy thầm ghi nhớ mặt của bốn người này, quyết định tìm cơ hội gây khó dễ họ..


Bình luận

Truyện đang đọc