VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Ta đi chết cho xong!
Ám vệ điều tra được là trong thời gian dài ở biệt trang, Thích Vy cũng không phải chỉ ở một chỗ, trong ba năm, thỉnh thoảng nàng lại dẫn Thích Cẩm Dương ra ngoài, hơn nữa hướng đi cũng rất bí ẩn, ngay cả ám vệ cũng không tra ra được là nàng đi làm gì, hiển nhiên Thích Vy đề phòng có người theo dõi nên đã tốn không ít tâm tư trong việc này.

Cẩn thận như thế chẳng phải càng chứng minh là nàng đi làm việc không thể để người ta biết hoặc có ẩn tình gì khác sao?
Ngón tay Cơ Vấn Thiên vô thức gõ nhẹ lên bàn, đây là thói quen khi hắn đang tự hỏi.

Mặt khác, trong đống tin tức mà ám vệ điều tra được hoàn toàn không có nhắc tới việc Thích Vy biết y thuật từ khi nào rồi do ai dạy dỗ.

Không phải không điều tra mà là hoàn toàn không thể tra ra, nếu bàn tới nguồn gốc thì ấy là sau khi Thích Vy mang thai, nàng từng mua vài quyển sách thuốc, sau đó tự mình bốc vài thang thuốc an thai.


Chẳng lẽ thật sự là tự học thành tài?
Còn có tính cách không hề giống như trong lời đồn của Thích Vy… nếu không phải đã xác định người hoàn toàn là chính chủ, chắc hắn sẽ nghi ngờ nàng không phải là Thích Vy.

“Xem ra vị Vương phi này của ta có không ít bí mật!”, Cơ Vấn Thiên thì thầm một tiếng, đôi mắt trở nên sắc bén: “Tiếp tục điều tra, toàn bộ mọi việc về Vương phi trong năm năm qua, phải tìm hiểu tỉ mỉ cặn kẽ cho ta!”
Ám vệ: “Vâng!”.

Bóng dáng trong thư phòng biến mất.

“Hu hu hu…”
Thích Vy ngáp, nàng đang được nha hoàn hầu hạ rửa mặt thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thét, la hét ầm ĩ bên ngoài, nàng không khỏi nhíu mày: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế, khóc tang à?”
Thanh Đại ra ngoài xem xét sau đó phấn khởi chạy vào kể: “Chủ tử, là Vương gia ra lệnh đuổi đám thị thiếp cấu kết với người ngoài ra khỏi Vương phủ, những thị thiếp kia đang khóc lóc cầu xin tha thứ”.

“Thật sao?”, Thích Vy lập tức hăng hái: “Đi ra ngoài hóng chuyện!”
Thích Vy ra tới ngoài thì thấy hầu hết đám thị thiếp đã được giải quyết sạch sẽ, chỉ còn vài người cứng đầu cố chấp bị thị vệ Vương phủ bực dọc thúc giục.

Vốn dĩ đám thị thiếp còn định giãy giụa một chút, họ chợt nghe thấy Thích Vy nói: “Úi cha, sáng sớm mà náo nhiệt quá ha! Sao? Các người chưa hoàn thành công việc của ta nên không nỡ đi à? Vậy không bằng hiện tại cùng ta tới ruộng dược liệu ở phía sau tiếp tục…”
Lời còn chưa nói xong, tiếng khóc của đám thị thiếp đang ôm tâm lý oán hận càng lớn, không cần ai thúc giục, họ đã vội vàng chạy biến như thể bị sói đuổi theo sau lưng.

“…”
Thích Vy tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ vẻ ngoài của ta đáng sợ vậy sao, chưa nói hết lời, họ đã bỏ chạy rồi”.


Những người khác: …
Thích Vy tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc, sau này mất đi không ít sức lao động miễn phí rồi!”.

Thị thiếp Vương phủ không còn ai, toàn bộ bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn vài người có chỗ dựa sau lưng nên không thể đụng vào như Hồng Nhụy do Thái hậu phái tới, Nghênh Hạ do Đại Trưởng Công Chúa tặng và hai thị thiếp khác do tông thân đưa, bốn người này vẫn đang ở hậu viện.

Có bài học thất bại của những người khác, bốn kẻ này ngoan ngoãn hơn nhiều, vấn đề thiếu thốn sức lao động của Thích Vy cũng không xảy ra, Cổ quản gia đã sắp xếp xong xuôi, cử nhiều người hầu tới giúp nàng trồng dược liệu.

Qua một loạt thủ đoạn chấn chỉnh hậu viện, Thích Vy không dám đảm bảo từ trên xuống dưới Vương phủ này sẽ trung thành với mình nhưng ít nhất thì không ai dám xem nhẹ nàng nữa, thêm việc Cơ Vấn Thiên cũng im lặng ngầm đồng ý, mọi người dần xem nàng là nữ chủ nhân chân chính của Vương phủ.

Bên cạnh nàng được xếp sáu nha hoàn, hai người từng mật báo cho đám thị thiếp đã bị thay đổi, hai người mới được phái tới cũng lanh lẹ và khôn khéo hơn, như vậy, số người hầu hạ đã cố định.

Nhóm thị thiếp đã yên phận, Thích Vy lại trở nên rảnh rang, lúc này nàng còn đang nghe Thanh Đại kể những lời đồn về mình đang truyền bá trong kinh.


Không tới một ngày, lời đồn nói nàng lòng dạ hẹp hòi, không thể bao dung kẻ khác, đuổi nhiều thị thiếp ra khỏi phủ nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu kinh thành.

Nghe nói nhiều người mắng Dục Vương phi là đố phụ, không hiền huệ, không có sự độ lượng của chủ mẫu đương gia và không khéo hiểu lòng người.

Thích Vy: Ta đi chết cho xong!
Nạp thiếp cho phu quân của mình, dùng chung một người đàn ông là bao dung độ lượng, khéo hiểu lòng người?
Họ không chê bẩn thì nàng ngại dơ.

Khi Thanh Đại nói những điều này, trên mặt thoáng qua chút lo lắng, Thích Vy thấy thế nói thẳng: “Lần tới, nếu có kẻ nói bậy, ngươi cứ cho người của Vương phủ trực tiếp bảo rằng ta có thể đuổi nhóm thị thiếp đi thì đó là bản lĩnh của ta, kẻ khác không làm được là do họ vô tích sự, ghen ghét ta thì cứ nói thẳng, đừng kiểu không ăn được nho thì nói nho chua”..


Bình luận

Truyện đang đọc