VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Hồng Nhụy:”!”
Nghênh Hạ: ẫ,”, cái số hai chết tiệt này, sao nàng ta vẫn chưa thoát khỏi cái danh hiệu này chứ?
Họ cũng không phải người làm công, là thị thiếp, là thị thiếp của Vương gia!
Nhưng lúc này, ngay cả sự sống chết của bản thân cũng không thể đảm bảo, hai người chẳng dám nói gì, chỉ có thể nhìn Cơ Vấn Thiên đang lạnh lùng ngồi ở một bên bằng ánh mắt ai oán hay đáng thương, gọi một tiếng:
“Vương gia…”
Thích Vy cảm thấy không vui.

Tốt xấu gì Cơ Vấn Thiên cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng, phụ thân của con trai nàng, lấy của hồi môn của nàng mà còn dám dụ dỗ người ngay trước mặt nàng, khiêu khích đấy à?
Thích Vy không chút khách sáo, ngồi lên chiếc ghế được chuẩn bị cho mình đặt bên cạnh Cơ Vấn Thiên, nàng khoác một tay lên vai Cơ Vấn Thiên trong cái nhìn khiếp sợ của một đám hộ vệ xung quanh, tựa nửa người vào hắn, lười nhác nói: “Ngươi tra ra được gì chưa, nói nghe xem, của hồi môn của ta là do hai người họ lấy đi à?”

cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng lẫn với hương trầm bay đến từ bên cạnh, Cơ Vấn Thiên có hơi mất tập trung, sợ nàng dựa vào người mình không thoải mái nên hẳn còn cố ý chỉnh tư thế.

Thích Vy cảm nhận được rồi cũng không khách sáo với hắn, sáng nào mà chẳng thức dậy trong tình trạng ôm ôm ấp ấp mà tên này chẳng hề xấu hổ, chút “mỡ màng” này nàng cũng không lo nữa.

Chỉ là khổ cho các hộ vệ xung quanh, họ cứ cảm thấy bầu không khí quanh hai vị chủ tử khiến họ không dám nhìn thẳng, đám đông vô thức đỏ mặt, tim đập thình thịch, còn có cảm giác như trong miệng bị thồn thứ gì đó.

Nếu Cơ Tiếu Dương biết suy nghĩ lúc này của họ thì sẽ sầm mặt nói với họ, đây là “thức ăn cho chó” trong truyền thuyết đấy.

Liếc nhìn Thích Vy không để ý đến sự tồn tại của mình, Cơ Tiểu Dương khẽ lắc đầu.

Gì mà khế ước năm năm, e là mẫu thân còn chẳng kiên trì nổi một năm là đã bị phụ vương hạ gục rồi.

Haizz, phụ nữ!
Xem ra, sớm muộn gì cậu cũng phải ngồi đóng đinh ở vị trí thế tử này, không thoát được rồi, hai tay Cơ Tiểu Dương chống lên má đầy ưu tư.

Kể từ khi trở thành tiểu thế tử, để duy trì hình tượng “cao lớn” của mình, cậu đã bắt đầu có gánh nặng của một
thần tượng, điều này rất bất lợi cho việc dùng chuyện kể chinh phục đám nhóc trong thư viện của cậu đó.


Haizz!
Cơ Vấn Thiên và Thích Vy không biết con trai của mình đang buồn lo vô cớ, Cơ Vấn Thiên đã tỏ ý bảo cổ quản gia thông báo kết quả điều tra được trước mặt mọi người.

Việc làm mất của hồi môn, khá nhiều người liên luỵ trong này, không chỉ có hai thiếp thất được hưởng lợi cuối cùng là Hồng Ngụy và Nghênh Hạ mà còn có cháu ngoại trai của quản sự nhà kho bị họ mua chuộc giúp lấy cắp chìa khóa từ trong tay quản sự, tiên sinh phòng thu chi của Vương phủ trước kia, còn có mấy nha hoàn gã sai vặt biết chuyện mà không báo, cộng lại là mười mấy người đều bị bắt.

Ngoài việc bị thiếp thất mua chuộc, mấy người này còn giúp đỡ mở nhà kho, trong số đó có vài kẻ tham lam chẳng những lấy tiền của đám người Hồng Nhụy mà còn nhân cơ hội lấy vài món đồ ở nhà kho đem ra ngoài bán, quả thật là gan to hơn trời.

“Các ngươi có nhận tội không?”, Cố quản gia bấm báo xong thì đanh mặt quát lên với đám người quỳ dưới đất.

Bao gồm hai vị thị thiếp, mười mấy người trông như mất cha mất mẹ, mở miệng muốn ngụy biện gì đó nhưng có lẽ vì sợ uy nghiêm của Cơ Vấn Thiên hoặc do chứng cớ quá rõ ràng, không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, không ai có thế nguy biện được gì cho mình.

Thấy thế, Thích Vy cố ý hỏi cổ quản gia là mấy thị thiếp trước đó bị đuổi đi có tham gia vào hay không.


Cổ quản gia áy náy nói: “Đúng là có vài thị thiếp tiếp tay, nhưng đồ đã bị họ bán đi đổi bạc rồi!”, lại dùng số bạc này để mua đồ trang sức cho mình đeo hoặc các món đồ khác.

Còn giờ họ còn sống hay đã chết cũng không biết được, muốn tra được chuyện này phải tốn rất nhiều công sức.

Thích Vy mím chặt môi, trông không được vui lắm.

Cũng may Co Vấn Thiên nhanh chóng nói: “Không dễ tìm được người đâu, nhưng ta sẽ chuộc lại từng thứ họ đã bán đi về cho nàng”..


Bình luận

Truyện đang đọc