VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Nhưng Thích Vy và Thích Cẩm Dương không hề coi trọng điều đó, theo cách nói của Thích Cẩm Dương thì là: “Ta đã là con trai Dục Vương, đám người có lai lịch hiển hách hơn ta, có lớn hơn ta, dám bắt nạt ta sao?”.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu vào ở thư viện Kiêu Dương học là có thể tung hoành trong này, cậu có gì phải sợ chứ? Đa số các học sinh mà thư viện Kiêu Dương tiếp nhận đều có xuất thân rất tốt, dĩ nhiên ở trong đó sẽ được ăn ngon, chơi vui, phòng học rộng rãi sáng sủa, thậm chí bên cạnh học sinh còn có thể có người hầu hoặc thư đồng đi theo hầu hạ.

Có điều kiện hưởng thụ tốt hơn, cớ sao lại chọn cái kém hơn?
Quan trọng hơn là số dê béo ở đây chắc chắn nhiều hơn thư viện Thanh Phong.

Có thể khai thác được nhiều người bệnh chịu trả giá cao hay không thì đều phải nhờ vào cậu rồi!
Lúc đầu Cơ Vấn Thiên biết được ý nghĩ của Thích Cẩm Dương thì cũng thật sự sửng sốt.


Nhưng nếu Thích Cẩm Dương đã tự mình chọn nơi này thì cứ đưa cậu đến đó là được, có phải thật sự coi tất cả học sinh trong thư viện thành bệnh nhân mà mẫu thân cậu có thể tiếp nhận sau này hay không… thì cứ mặc cậu đi.

Cơ Vấn Thiên đã cho người chào hỏi trước với bên thư viện Kiêu Dương, lúc này đã có một tiên sinh của thư viện đang đợi sẵn, đối phương sẽ dẫn Thích Cẩm Dương vào và đưa cậu bé vào lớp phù hợp với cậu, vì A Tứ đi theo Thích Vy học hỏi, gã sai vặt đi theo bên cạnh Thích Cẩm Dương là A Võ, ngộ nhỡ gặp chuyện rắc rối gì, võ công A Võ cũng khá tốt, sức lực đủ lớn, cũng xem như phù hợp: “Vậy con vào đây, mọi người về đi”.

Giương mắt nhìn Thích Cẩm Dương vui vẻ đeo cặp sách nhỏ đi vào thư viện, hai người Cơ Vấn Thiên không ở lại đó quá lâu, nhanh chóng rời khỏi thư viện đến mục tiêu khác của họ ngày hôm nay – Như Ý Lâu.

Như Ý Lâu là một quán rượu rất có tiếng ở kinh thành, trước đây, Thích Vy đã từng xem qua danh sách sản nghiệp xung quanh kinh thành của Cơ Vấn Thiên, dĩ nhiên nàng biết tửu lầu này là một trong số gia sản của Dục Vương phủ.

Hôm nay Cơ Vấn Thiên mang nàng đến chỗ của mình, nghe nói là để nàng gặp gỡ vài người, Thích Vy thầm đoán được đại khái nhưng không từ chối.

Đến phòng riêng trên tầng hai của Như Ý Lâu, hai người còn chưa bước vào phòng, Thích Vy đã nghe thấy tiếng nói vang lên từ bên trong.

Trùng hợp thay, đối tượng mà mấy người bên trong đang thảo luận lại là nàng, sắc mặt Thích Vy hiện lên vẻ thú vị.

“Các ngươi nói xem, rốt cuộc tính cách của Vương phi thế nào? Rõ ràng lời đồn bảo rằng Vương phi rất yếu đuối, nhu nhược mặc người ta bóp nắn bắt nạt, sao giờ mới về kinh thành không lâu đã cả gan thị uy với đám thị thiếp ở hậu viện Vương phủ thế? Mới năm năm thôi mà đã thay đổi nhiều vậy, lẽ nào năm đó vừa thành hôn đã bị đưa đi, chịu nhiều khổ sở ở bên ngoài nên thay đổi tính tình?”
Không đợi kẻ khác trả lời, người vừa nói tiếp tục huyên thuyên: “Này, có thể các ngươi không biết, ta nghe ngóng được là trước khi xử lý đám thị thiếp hậu viện kia, nàng thế mà còn bắt bọn họ trồng cây ở trong vườn hoa của Vương phủ.

Chậc chậc, thế mà nàng có thể nghĩ ra, bảo đám phụ nữ chỉ biết hầu hạ đàn ông kia đi trồng cây, chẳng phải hành hạ chết họ luôn sao.


Thanh Sương, ngươi có thể học Dục Vương phi kia, ngộ nhỡ Mộ đại nhân đối xử không tốt với ngươi, hoặc hậu viện có người tác quái, ngươi cũng bắt chúng đi trồng hoa, cho chúng mệt chết.

Quý Dương, ngươi đừng nói bậy, phu quân nhà ta đối xử với ta rất tốt, hơn nữa, ngươi bàn tán sau lưng Dục Vương phi như thế, nhỡ đâu lát nữa họ đến, bị nghe thấy thì không hay”, đây rõ ràng là giọng của con gái, nghe nội dung họ nói chuyện chắc là đã lấy chồng.

Người được gọi là “Quý Dương” nói bằng giọng của một người đàn ông rất trẻ tuổi, đối phương đang định nói tiếp gì đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt nhắc nhở: “Người đến rồi”.

“Hử?”, hai người khác giật mình, cùng lúc đó, bên trong phòng riêng vang lên tiếng ghế bị dịch chuyển, hình như phản ứng không nhỏ.

Thích Vy đứng ngoài cửa nhướng mày, trên mặt không có vẻ gì là ngượng ngùng khi nghe lén người ta nói chuyện, cực kỳ thản nhiên đẩy cửa bước vào, Cơ Vấn Thiên biết điều đi theo phía sau.

“Biểu ca Vấn Thiên, hai người đến rồi”, Trần Quý Dương ngạc nhiên nhìn hai người ở cửa, thấy rõ gương mặt không hiện lên vẻ giận dữ gì của Cơ Vấn Thiên, hắn ta đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, mặt mày trông như bị ép buộc, hoàn toàn không thể nhìn ra bộ dạng nhiều chuyện chẳng kiêng dè gì vừa rồi.


Hai người khác trong phòng riêng cũng lịch sự đứng lên, khách sáo gật đầu với Thích Vy.

Cơ Vấn Thiên không để ý tới Trần Quý Dương mà nghiêng đầu giới thiệu với nàng: “Người bên trái là Lục Bắc Thần – Định Viễn Hầu, bạn của ta, người bên cạnh là muội muội của hắn – Lục Thanh Sương, người vừa nói xấu nàng là Trần Quý Dương, tiểu hầu gia của Tĩnh An Hầu phủ?”
Thích Vy khá ngạc nhiên, nàng nhớ rằng nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu mà hắn từng giới thiệu với nàng là Tĩnh An Hầu phủ nhỉ?
Hoàng hậu là con gái lớn của Tĩnh An Hầu, vậy thì Trần Quý Dương là đệ đệ của Trần Hoàng hậu?
Thảo nào lúc nãy hắn ta gọi Cơ Vấn Thiên là “anh họ”.

Cơ Vấn Thiên giới thiệu xong thì bình thản lướt nhìn Trần Quý Dương: “Còn không chịu chào hỏi à?”
Quy tắc của Tĩnh An Hầu đều ném cho chó hết rồi à?.


Bình luận

Truyện đang đọc