VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Hạ Hà bất kể thế nào cũng không ngờ tới Dục vương phi sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy nên trong lòng vừa lo lắng vừa giận dữ.

Dục vương phi trước kia bị Dục vương lạnh nhạt suốt năm năm, nếu không phải may mắn sinh hạ một nhi tử cho hắn, sao có thể ngồi vững chiếc ghế vương phi này!
Dù vậy nhưng sau khi trở về kinh thành cũng không ai mời nàng ta tới tham dự tiệc trà đồng nghĩa với việc không thể hòa nhập vào giới quý tộc trong kinh, chỉ vác cái danh vương phi này thì đã thế nào? Căn bản không ai coi trọng nàng ta.

Trưởng công chúa chịu trao cho nàng ta một cơ hội kết bạn với quý nhân thì càng nên cảm kích mới đúng, nàng ta vậy mà cự tuyệt?
Hạ Hà đột nhiên nghĩ tới một khả năng, con ngươi lập tức lóe sáng, ánh mắt nhìn Dục vương phi càng toát ra nét khinh bỉ: “Có phải vương phi đang lo lắng chủ nhân nhà ta không trả tiền chẩn bệnh hay không?”
Nàng ta thậm chí từng nghe nói tới việc vị này đã hỏi về thù lao ngay trước mặt gia chủ khi đến Trác phủ khám bệnh, sau đó khi tin tức lan truyền ra ngoài, mọi người đều thầm bàn tán đường đường là Dục vương phi lại kém cỏi như vậy, thấy tiền liền sáng mắt.


“Vương phi yên tâm, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Liễu công tử, chủ tử nhà ta hứa sẽ trả cho ngài hai trăm lượng bạc làm thù lao, hơn nữa còn giới thiệu ngài với các vị nữ thân quyến nhà quan lại hiển quý trong kinh”.

Cổ quản gia ở một bên lúc này đã tái xanh mặt mày, ông ta làm thế nào cũng không ngờ rằng công chúa Tĩnh Nhàn có thể nhục nhã người khác đến như vậy.

Vương phi nhà họ sẽ thiếu hai trăm lượng cỏn con này? Đang bố thí cho ăn xin à?
Còn tiến cử với các nữ quyến quyền quý gì đó? Chỉ cần vương phi phát ra một tấm thiệp mời, chỉ với danh nghĩa của Dục vương phủ, có ai không dám nể mặt, còn cần tới trưởng công chúa dẫn dắt?
Nhìn tới gương mặt lộ ra vẻ ban ơn không chút che giấu của nha hoàn này, trong lòng Thích Vy lại nhàm chán quá đỗi, cũng không muốn nhiều lời vô ích với nàng ta nữa, chỉ châm chọc một câu: “Chủ nhân nhà ngươi sao không cưỡi gió vạn dặm đi?”
“Cái, cái gì?”, ngoài tài năng chó cậy thế chủ ra thì Hạ Hà cũng không hiểu thi từ ca phú gì đó, liền mờ mịt như đi vào sương mù.

“Ý của mẫu phi ta chính là, trưởng công chúa gì đó của nhà các ngươi sao không bay lên trời luôn đi!”, Thích Cẩm Dương không biết đã đứng ở ngoài nghe ngóng được bao lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà bước vào, theo sau hắn còn có tiểu hầu gia Trần Quý Dương khoác gương mặt thích thú kia.

Hạ Hà sao có thể không nhận ra Trần Quý Dương, ở trước mặt Thích Vy mà bản thân coi thường nàng ta còn có thể ra vẻ ta đây, nhưng thấy vị ‘tiểu quốc trượng’ với xuất thân hiển hách này, khí thế trong nháy mắt liền suy sụp như quả bóng xì hơi, vội vã quay đầu hành lễ thỉnh an hắn ta: “Tham kiến tiểu hầu gia”.

Nhưng Trần Quý Dương hoàn toàn phớt lờ nàng ta, ngược lại còn hứng thú dào dạt ngồi xuống một bên xem kịch hay.


Thích Cẩm Dương sầm mặt đi tới trước mặt Hạ Hà, đoán được vị này hẳn là con trai của Dục vương, đang định chào hỏi thì lại nghe được cậu giáng đòn phủ đầu: “Dám yêu cầu mẫu phi ta khám bệnh cho một tên ẻo lả, thể diện của chủ nhân nhà ngươi lớn như vậy sao?”
Thích Cẩm Dương cố ý làm ra một động tác khoa trương, khiến khuôn mặt của Hạ Hà thoắt cái tái nhợt đan xen, đặc sắc vô cùng.

“Cái gì mà hiểu sai cho chủ nhân nhà ngươi, cho rằng bất kỳ con chó con mèo nào tìm tới cửa thì mẫu phi ta đều phải ra tay sao cứu giúp sao? Phí chẩn bệnh của mẫu phi rất đắt, với hai trăm lượng bạc vụn đó, các ngươi cũng không biết xấu hổ mà há mồm ra nói được? Ta còn cảm thấy lúng túng thay cho mấy người đó”.

Hạ Hà: “…”
Trần Quý Dương: “Phốc”
Thanh Đại hận không thể vỗ tay khen hay cho tiểu chủ nhân nhà mình, đúng là nói tới hả lòng hả dạ mà!
Còn có đạo lý này sao, chỉ hai trăm lượng cỏn con liền coi chủ tử như kiếm được bộn tiền vậy, thật khiến người khác ghê tởm!

Không chút thành ý cùng thái độ khinh miệt công khai này, với tính cách của chủ tử cho dù thù lao tăng gấp mười lần cũng không đời nào đồng ý!
Có vô số người sẵn sàng trả một cái giá lớn để trị bệnh, còn thiếu một kẻ chỉ khiến người khác ngột ngạt như ngươi?
“Trước kia ta còn tưởng rằng phụ vương rất lớn mạnh, không ai dám khiêu khích tới nữa, hiện tại xem ra còn có kẻ không sợ chết, cũng dám tìm tớ cửa ức hiếp người rồi, Cổ quản gia, phụ vương khi nào mới trở về? Ta ngược lại muốn hỏi xem người có rảnh ‘quan tâm’ tới những kẻ khốn kiếp muốn bắt nạt mẫu phi này hay không! Nếu người không thể tìm lại thể diện, vừa vặn ta đang định muốn vào cung tìm mấy người thái tử ca ca chơi, ta sẽ trực tiếp đi tìm hoàng đế bá bá để phân xử đúng sai!”
Người khác chịu sỉ nhục đều sẽ kín đáo đâm thọc nhưng cậu thì không! Cậu phải đứng trước mặt mọi người nói cho nàng ta biết, cậu sẽ đi tố cáo, hơn nữa còn phải tìm người có quyền lực lớn nhất để tố cáo!
Ngươi chó cậy gần chuồng, thế lực của trưởng công chúa có thể so sánh với hoàng đế Đại Ân sao?
So về núi dựa, cậu thực sự không sợ!
Hạ Hà bị câu nói này của Thích Cẩm Dương dọa tới tái trắng mặt mày, cả người run rẩy..


Bình luận

Truyện đang đọc