VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Vị này tướng mạo tạm được tính vào hàng trung trở lên, biếu hiện cũng coi như xứng đáng để được lựa chọn, nhưng không biết vì sao lại khiến Vệ quý phi chướng mắt, đúng vào lúc Trần hoàng hậu sắp sửa chốt lại danh sách thì đã dứt khoát gạch luôn tên của vị tiểu thư Mộ gia này đi.

Trần hoàng hậu dường như không có suy nghĩ gì nhiều với vị Mộ tiếu thư này nên cũng chẳng muốn vì chút chuyện nhò nhặt mà so đo với Vệ quý phi.

Vị Mộ tiểu thư đầy bụng tự tin VỚI bản thân này cứ như vậy mà bị đánh trượt, chí là tạm thời nàng ta vẫn chưa biết chuyện, khi cùng những người khác trong hàng bước lên phía trước thì trên mặt vẫn còn đang treo nụ cười
tất thắng.

Thích Vy cảm thấy, mặc dù bản thân mình ngồi ở đây có hơi dư thừa, nhưng ít nhiều gì cũng có thế cảm nhận được chút vui vé trong đó, đợi sau khi hàng tú nữ thứ ba bước ra, nàng thậm chí còn khá mong mỏi còn có chuyện buồn cười gì khác đế xem nữa không.


Đến khi, nàng nhìn thấy một người bên trong đám người mới giật mình biến sắc, miệng không kiềm được bật ra câu chửi thề: “Bà mẹ!”
May là âm thanh không lớn, chỉ có Trần hoàng hậu và Vệ quý phi ngồi ngay bẽn cạnh là nghe được loáng thoáng động tĩnh nên đều quay đầu sang nhìn, nhưng cũng không nghe rõ được nàng vừa nãy nói cái gì.

.

||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
“Dục vương phi có lời gì muốn nói sao?”# Vệ quý phi nhìn nhóm tú nữ( như có điều suy nghĩ nói: “Hay là nhìn thấy người quen nào?”
Trần hoàng hậu phát hiện sắc mặt Thích Vy hơi khó coi, cho dù có quen biết thì e là mối quan hệ cũng chưa chắc đã tốt.

Thích Vy đè thấp giọng hỏi: “Vị tú nữ thứ hai đứng ờ hàng thứ hai kia tên là gì? Thân phận thế nào?”
Trần hoàng hậu và Vệ quý phi trông theo ánh mắt của nàng nhìn qua, phát hiện người này có dung mạo vượt mức hạng trung.

Vệ quý phi lên tiếng trước: ‘Ta nhớ vị này hình như là con gái của Viên ngoại lang Hộ bộ, tên Hoàng Nhược Lâm, trong Kinh dường như cũng có
chút nối danh, hơn nữa nghe nói còn rất hiếu thuận với trưởng bối, tính cách cũng yếu đuối và lương thiện”.

Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt và giọng điệu của Vệ quý phi dường như không thích Hoàng Nhược Lâm này cho lắm.


Thích Vy hỏi: “Vị Hoàng tiếu thư này từng đắc tội VỚI quý phi?”
“Vậy thì không có”, Vệ quý phi thẳng thừng: “Chỉ là bản cung không thích hình mẫu yếu đuối này của nàng ta, như thế tùy tiện nói vài câu là nàng ta có thể lập tức khóc ngay được, nhìn đã thấy giả tạo”.

Trần hoàng hậu đối với chuyện này không cảm thấy có gì bất ngờ, trong số tất cả các phi tần, Vệ quý phi là người có tính cách thắng thừng và phô trương nhất, không chỉ bởi vì nàng ta là quý phi, mà là vì bản chất của nàng ta, người như vậy đa phần thường không thích những người có tính cách quá khác biệt với minh, nói thẳng ra là không thể hòa hợp được.

Nhưng việc không thế hòa hợp này còn chưa đủ đế Vệ quý phi vì lòng riêng của mình mà gạt bỏ người nọ đi.

“Dục vương phi và vị Hoàng tiếu tư này có quen biết gì từ trước sao? Như vậy, nếu những phương diện khác về bản thân của nàng ta không có vấn đề gì thì lưu lại cũng được”, Vệ quý phi chủ động nói, nghe giọng điệu dường như đã chuẩn bị lược bỏ qua Trần
hoàng hậu để đưa ra quyết định vậy.

Trần hoàng hậu nghe xong cũng chẳng ngăn lại, mà cùng nhìn về phía Thích Vy.


Một tú nữ nho nhỏ, nếu như Thích Vy thực sự mở lời, nàng ta đương nhiên sẽ gỉữthế diện cho nàng, thậm chí tiếp sau đây khi hoàng thượng tự mình lựa chọn, cũng có thế giúp đỡ nói tốt cho vài câu, đế người này có được khởi điếm cao một chút.

Chỉ là, trực giác khi thấy Thích Vy chủ động nhắc đến người này chưa chắc đã là vì có ý tốt.

Thích Vy được hai nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung trưng cầu ý kiến, đồng thời thái độ như muốn nàng chủ động mở lời giữ người khiến nàng không khỏi thầm chửi thề đen đủi, trong lòng vô cùng muốn mắng người.

Giữ lại cái thứ này ờ trong cung, mấy người không phải là muốn trên đầu hoàng thượng mọc ra một thảo nguyên xanh cỏ chứ!
Thích Vy rất muốn dứt khoát nói thẳng với bọn họ rằng mau gạch tên người này đi, bảo nàng ta cút được bao xa thì cút ngay đi, nhưng mà… xuất phát từ một số lo ngại, cuối cùng lại chí lấp lửng nói nước đôi: “Nếu như tiện thì tạm thời giữ lại đi, chờ quyết định sau”..


Bình luận

Truyện đang đọc