VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Bóng dương liễu rũ mình dưới nước, áng mây xa trôi dạt phương nào. Trái tim nồng ấm bỗng se lạnh vì cơn gió đông buồn tẻ. Ngọc Mai đứng đấy, sau lưng Thập Lang. Nàng chỉ chờ mỗi việc anh quay mặt lại và nói lời nào đó.

- Tại sao cô nương không rời khỏi đây?

Nàng mệt mỏi làm sao, Lang hỏi mà cứ như muốn đuổi nàng đi khỏi chốn kinh kì. Vị ân nhân chưa từng báo đáp, biết bao lần nàng được anh cứu giúp giữa hiểm nguy trùng trùng. Phải chăng số mệnh trêu ngươi để nàng muộn phiền vì một thanh tà kiếm.

- Tại sao tôi không được ở đây? Huynh thật kì lạ! Chẳng lẽ chỉ mỗi huynh mới ở kinh thành à?

Nàng hơi giận, lúc này Lang quay đầu lại. Lần đầu tiên nàng thấy trong đáy mắt anh sự lúng túng và bối rối. Nó mất hẳn cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

- Tùy cô nương thôi! Tại hạ mạn phép cáo lui!

Lang lấy lại phong thái rất nhanh, Ngọc Mai tưởng mình nhìn lầm. Khoảnh khắc bé nhỏ cõi lòng nàng lung lay dao động. Bóng người nam nhân ấy từ từ xa dần.

- Khương Tử Phong!

Nàng gọi, Lang bỗng dừng bước. Đã không biết bao lần tiếng nói này cản ngăn gót chân quân tử.

- Huynh là Tử Phong ca đúng chứ?

Nàng hỏi mà chẳng đợi câu trả lời, Lang thở dài nhìn con nước êm đềm trôi. Đàn bướm trắng bay lượn hững hờ quanh người họ.

- Huynh trả lời đi!

Nàng bậm môi, nét mặt Lang thay đổi. Có lẽ anh muốn chạm tay vào kí ức hoặc buông bỏ tất cả theo dòng chảy bất tận của thời gian.

- Cô nương nhận lầm người rồi!

Ngọc Mai chợt thất vọng, Lang mất hút sau con đường mòn dẫn lối vào nội thành. Một mình nàng trơ trọi bên dòng sông hiền hòa, mấy khóm hoa tỏa hương thơm ngát.

...

Buổi sáng ảm đạm quanh đôi mắt hoàng đế Uông Chính Nghiêm. Buổi thiết triều trông khá buồn tẻ, ngài ấy chờ đợi tin tức ngoài biên ải đưa về. Lòng ngổn ngang phiền muộn, Uông Chính Nghiêm thở dài trước quần thần văn võ.

Quân của Âu Sa Nhĩ cách biên giới không xa, mật thám phi báo khẩn. Chúng chưa hành động gì nhưng cứ đóng quân như đợi thời cơ. Quân hỗ trợ ra biên cương từ sớm ắt chúng cũng kiêng dè, dưới trướng Nhậm Bình Thanh còn rất nhiều tướng tài tuy nhiên sự quỷ quyệt phía Âu Sa Nhĩ chẳng hề đơn giản.

- Chúng ta không cần phải thương thuyết nữa thưa bệ hạ! Càng nhân nhượng chúng càng lấn tới!

Tống Nguyên Long trầm giọng, ông ấy nhìn chăm chú sắc diện Uông Chính Nghiêm. Có vẻ bệ hạ đang đắn đo vô cùng.

- Chiến sự nổ ra, bách tính sẽ chịu thống khổ! Ta không muốn nhìn con dân triều đại Nghiêm Vân tiếp tục bị chà đạp trong biển máu!

Hiểu nỗi lòng bệ hạ, Tống Nguyên Long chẳng thể nói thêm lời nào. Thịnh Nhạc Minh vuốt nhẹ bộ râu, hắn thoáng trông vẻ mặt thừa tướng. Ít nhiều thừa tướng vẫn là người nên mở miệng trước nhưng ông ấy lại trao lời cho hình bộ thượng thư Tống Nguyên Long.

- Bệ hạ, vậy ta đánh hay không đánh?

Thịnh Nhạc Minh bất giác hỏi, triều thần bỗng xôn xao. Thực tế tất cả họ cũng chờ câu trả lời từ Uông Chính Nghiêm. Ngay khi đại quân Nhậm Bình Thanh trấn thủ biên cương, Vân Chu bắt đầu lõng lẽo. Thế trận đặt ra phải đảm bảo toàn vẹn đôi nơi. Tuyệt nhiên Vân Chu như mảnh đất béo bở gọi mời kẻ địch. Nên triệu hồi ai bảo vệ Vân Chu đây?

- Việc này...ta cần suy nghĩ lại! - Uông Chính nghiêm đáp.

Trời nổi gió to, rời khỏi hoàng cung Tống Nguyên Long ưu tư trong phủ Đại học sĩ. Họ hàn huyên cùng nhau mấy chục năm rồi, lần gặp mặt nào cũng luận bàn chính sự.

Đại học sĩ ngẫm nghĩ mấy lời tâm sự của Tống Nguyên Long. Ông ấy thừa hiểu mong muốn tận tâm can người bạn lâu năm này. Cơn gió lạnh buồn bã lướt qua mái tóc bạc màu theo thời gian, những nếp nhăn hằn sâu vì tuổi tác.

- Ta có bàn tính với Dĩ Thông, thầy trò huynh ấy đang tất bật chuyện Bình vương gia. Tiếc là Dĩ Thông chưa chịu quay lại triều, dù sao thế này vẫn tiện bề hành động!

Tống Nguyên Long chau mày nghĩ ngợi, Đại học sĩ đem tấm bản đồ ra. Ngoài hiên, nắng ngập tràn cả một góc sân.

Khác hẳn suy tư hình bộ thượng thư, Thịnh Nhạc Minh có vẻ thoải mái hơn nhiều. Ông ta nhấm nháp ngụm trà, tỉ mỉ chăm chút chậu cảnh yêu thích.

- Bệ hạ bắt đầu phân tâm rồi, tại sao chúng ta không đến Vân Chu du ngoạn nhỉ?

Thịnh Nhạc Minh liếc nhìn người võ sĩ, hẳn ông ta thích thú cái vẻ đồng thuận từ tay kiếm này. Phủ binh bộ rộn rã tiếng cười, nhóm ca vũ múa hát trước mặt. Ông ta thỉnh thoảng nhắm mắt lại để tận hưởng sự nhàn nhạ trước thế trận mà mình bày ra.

Lang cứ ngồi đấy, trên mái nhà. Ai biết rằng sát thủ Tây Phục lại hứng thú chốn dinh phủ này. Con chim bồ câu chợt bay đến, Lang lấy lá thư dưới chân nó rồi rời khỏi phủ binh bộ.

Khu rừng phía tây ngoại thành nom thật âm u. Chẳng ai vào rừng cả, kể từ lúc sự xuất hiện của mấy con nhện khổng lồ. Hầu như chúng lần lượt có mặt trên khắp lãnh thổ Diên Phong. Sự kì lạ nào đó xảy ra khiến sinh vật nhỏ bé kia bỗng trở nên to lớn vậy.

Trời nhá nhem tối, ánh mặt trời le lói sắp biến mất nhường lối cho bóng đêm dày đặc. Bìa rừng tạp nham âm thanh, vài con sói lảng vảng quanh đây. Diệp Nguyên Long ngồi trên tảng đá lớn cũng lâu, ông ta bất động như pho tượng và chờ đợi.

Lang lặng lẽ theo con đường mòn dẫn lối, hai con sói nhỏ đi phía trước. Chúng đôi lúc quay lại xem chủ nhân mình.

Chiếc lá khô khẽ động, Diệp Nguyên Long mở mắt. Con trai ông đứng đó, im lặng. Gương mặt như mọi khi, ngay cả trong tâm tưởng, Diệp Nguyên Long chưa bao giờ thấy Lang thật sự mỉm cười. Ánh mắt đứa con trai bé nhỏ ấy mang bao đau thương và thù hận. Ông biết, chỉ là ông chưa thể làm gì khác hơn khi mà đứng trên cương vị thủ lĩnh Phượng Hoàng.

- Về Tây Phục đi!

Lang nhìn thoáng qua Diệp Nguyên Long. Cảm giác như sợ ai đó dò sâu đáy lòng mình, anh chạm nhẹ hai thanh kiếm. Diệp Nguyên Long bước xuống lại gần, ông ấy nhìn thẳng đôi mắt pha trộn giữa điềm nhiên và lay động.

- Chúng ta chỉ có thể giải quyết tất cả theo cách của riêng mình. Mười năm rồi, dù đúng hay sai, sự thật không quan trọng nữa.

- Nhưng...đó là chuyện cuối cùng!

Lang thì thầm, Diệp Nguyên Long đặt tay lên vai anh. Bàn tay lạnh lẽo đầy máu tanh nồng, ông ấy dành cả đời chinh chiến sa trường. Bao tính mạng bại vong bởi lưỡi kiếm Chu Vân vương, Diệp Nguyên Long chợt mỉm cười. Ông ta trông đợi gì khi Lang đang cố chối từ lời đề nghị gần giống mệnh lệnh mà người cha dành cho con trai.

- Tên Mễ Ái ngông cuồng muốn giở trò, mọi thứ cần tiên liệu trước khi quá muộn.

Diệp Nguyên Long trút một hơi dài, ông ấy xoa bờ vai bé nhỏ đó, Lang cúi đầu hiểu ý. Mặt trăng treo trên ngọn cây, tán lá xào xạc. Cơn gió vô tình thổi bay chiếc lá khô úa màu tăm tối.

...

Giọt sương trong trẻo còn đọng dưới lớp cỏ xanh um, trời se se lạnh. Tiếng chày giã thuốc vang lên trong nhà, Đoàn Hạo tỉ mẩn với mớ thảo dược vừa hái. Huệ Lâm lại đi đâu đó, hiển nhiên Đoàn Hạo biết. Cha con họ đã được sắp xếp nơi trú ẩn an toàn dù Huệ Lâm chưa tường tận vị ân nhân thực chất là ai.

Lang ngồi ngoài hiên, ánh nắng ban mai len lỏi qua làn tóc dài óng ánh. Bộ y phục màu xanh đen toát lên vẻ đẹp thanh lịch lãng tử vốn có. Đoàn Hạo chầm chậm đem thùng thuốc lại gần, hình như Lang chẳng thích thú lắm khi mà hắn quan tâm anh thế này.

Một vết cắt khá sâu ở cánh tay, Lang chẳng lưu ý nhiều. Đoàn Hạo đích thực muốn biết đêm qua anh đã làm gì để bị thương như vậy.

- Mặc kệ ta, huynh không cần băng bó đâu! - Lang rụt tay lại, Đoàn Hạo nhướng mày.

- Dĩ nhiên! Nhưng máu của huynh đang làm bẩn sàn nhà, ta thì không thích vậy! Được chứ hả?

Lang khá nhượng bộ, hắn nói đúng mà! Dù sao cũng đến đây rồi, nếu bỏ đi thật sự hơi phiền phức. Đoàn Hạo rất thích trêu chọc sát thủ, gương mặt Lang trở nên khó coi hẳn.

- Đau thì nói, huynh cố chịu làm gì? Đại trượng phu vẫn là người thôi, huynh nghĩ bản thân mình đồng da sắt à?

Im lặng hồi lâu, Lang nhìn ra ngoài khoảng trời trước mặt. Áng mây trắng lặng lẽ trôi, thấp thoáng vài cánh chim chao lượn. Hương bạch mai thoang thoảng, thứ cảm giác ngọt ngào ấy làm lòng anh bình yên đến lạ.

Đoàn Hạo lấy khăn vải loang lổ máu gom lại. Hắn thở dài trông cánh tay vừa băng xong của Lang.

- Huynh chạy vào hang cọp à? - Đoàn Hạo vẻ bông đùa, Lang rút trong ngực áo ra một bức thư đưa hắn.

- Lão hồ ly định mượn tay người anh em của huynh đánh úp Vân Chu! Hắn đã nuôi dã tâm lớn từ lâu, xem ra thời gian ngắn nữa Âu Sa Nhĩ sẽ đổ bộ biên giới.

Lang chau mày, Đoàn Hạo suy ngẫm bức thư. Tâm trạng hắn xấu đi, Lang quay đầu về hướng khác nhủ thầm.

- Đến lúc phải hành động rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc