VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Mặt nước in bóng mây trắng lưng trời. Bầy cá thong thả bơi lội tung tăng. Đoàn Hạo thoáng nhìn Lang qua làn tóc dài. Hắn chán chường vì con người chẳng ưa nói kia.

- Huynh quậy đủ chưa? - Đoàn Hạo liếc mắt sang.

Lang nhắm mắt lại, Đoàn Hạo vốn dĩ không đùa dai nhưng hình như công tử họ Khương kia khiến hắn bực mình vô cùng. Cũng bỏ công đáng tội, thôi thì hỏi cho tới cùng vậy.

- Cứ im lặng à?

Đoàn Hạo đang mất kiên nhẫn. Dẫu sao hắn bị khơi gợi trí tò mò từ hôm qua đến giờ. Mặc dù trước đây Lang thích làm gì tùy ý, nhưng sự việc ngày càng đi quá xa. Bản thân hắn lại phải chứng kiến nhiều thứ chưa biết nói thế nào.

- Huynh nghe qua vân biến chi thuật chưa?

Lang trầm giọng, anh thấy sự ngạc nhiên trong mắt Đoàn Hạo. Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi cất giọng:

- Nhiều năm trước, khi ta đánh trận ở Phù Lãm. Loại thuật này đã xuất hiện. Huynh đang nói chuyện này sao?

Lang gật đầu, anh đứng dậy đi vài bước. Đoàn Hạo cơ bản nắm được ý then chốt. Xem ra, động cơ Lang dậm chân tại chỗ chính là đây.

- Loại tà thuật cổ xưa này thất truyền lâu rồi. Ta chưa biết mục đích kẻ cầm dây đằng sau. Sắp tới, mọi chuyện không biết thế nào, những người liên quan đến ta đều gặp sự cố.

Mặt Lang buồn bã, anh thở dài nhìn áng mây phía xa chân trời. Đoàn Hạo hồi tưởng vụ việc hôm qua, hắn chợt hiểu cớ sự.

- Vậy ra hình ảnh chết chóc đêm qua, huynh biết đúng chứ?

Đoàn Hạo hỏi dồn, Lang thực chẳng muốn trả lời. Song, anh cố gật đầu theo lẽ thường. Cuối cùng, đành mở miệng thốt ra:

- Phải! Đó là máu của Mạnh Hy!

Cảm giác xâu xé tận đáy lòng, Lang tránh ngay ánh mắt gã đại phu đó. Dĩ nhiên, hắn thừa hiểu anh vốn là người Lang tộc. Khả năng khứu giác nhạy bén hơn người. Huống chi, Mạnh Hy là sinh tử chi giao. Kẻ trong bóng tối cố tình thao túng vương tử đây mà.

- Sau này, huynh đừng kéo nàng ấy vào chuyện của ta nữa. Làm ơn đi!

Đoàn Hạo miễn cưỡng cười. Cũng nhờ phu nhân nhà huynh mà ta mới buộc huynh mở lời ấy chứ!

...

Gió lạnh tràn ngập Yên Đô. Binh lính phải gồng mình theo kiểu khí hậu này. Vừa sáng, lũ ngựa cho ăn no cỏ, Hạo Nguyên chăm chỉ cùng binh sĩ tập luyện. Mục Thủy thỉnh thoảng mang nước và ít hoa quả đến khi thấy họ giải lao. Trông Hạo Nguyên và Mục Thủy ngày càng thân thiết hơn.

Mạnh Hy trên thành vẫn quan sát. Vết thương ở người đã hồi phục nhưng vết thương lòng cứ âm ỉ mãi. Lang đương nhiên không cho người phục kích anh. Vấn đề là Hạo Nguyên chẳng nghĩ vậy. Rõ ràng người của Phượng Hoàng Tây Phục ra tay nhưng nội tình lại bí ẩn quá. Biết đâu kẻ nào đó lợi dụng mâu thuẫn vốn có để thanh trừ cái gai trong mắt.

Mồng tám tháng sau đang cận kề. Nếu về kinh, có khi gặp được Lang. Hoặc giả Diệp Nguyên Long xuất hiện, ông ấy sẽ bình thản bên dàn sứ quân chăng?

Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Hy cứ đau đầu thêm. Bao ưu tư, khắc khoải về người huynh đệ vào sinh ra tử. Ai biết định mệnh trêu đùa, để cả hai ở bên kia chuyến tuyến.

- Tướng quân!

- Có chuyện gì?

- Phó soái cùng binh lính đã về gần một dặm.

Mạnh Hy bắt đầu phấn chấn lại. Anh nhanh chóng chuẩn bị. Tình hình là bàn giao Yên Đô cho cốt cán trấn thủ. Phần tiếp theo phò trợ Yên Tảo xa xôi.

Một phút giây ta vẫn mãi xem nhau như thâm tình bền chặt.

Hẹn chí tang bồng, muôn thuở chẳng hề phai.


Ngọn lửa nam nhi rực sáng, người quân tử lau thanh kiếm chính nghĩa lên đường. Trước mắt, cứ vững lòng phò trợ minh quân. Đại nghiệp trông mong bàn tay kẻ nắm giữ thiên hạ.

...

Đám lá ủ rũ lớp sương đêm dày đặc. Hàng dương liễu chốc chốc lại đong đưa soi bóng dưới đáy hồ. Bồn mẫu đơn tỏa mình trong nắng, chúng khoe sắc đón hương vị ban mai dịu ngọt.

Hoàng hậu chầm chậm uống tách trà nóng. Bà ta luôn điềm nhiên, tĩnh tại hết mức có thể. Diêu Linh đứng cạnh bên đó, pháp sư càng lúc càng khó đoán tâm cơ hoàng hậu.

- Phượng hoàng ngày càng trưởng thành, đã đủ sức thay đổi thiên hạ.

Câu nói đầy ẩn ý của hoàng hậu khiến Diêu Linh ngần ngừ hồi lâu. Trước đây, bà ta từng bị Lang bắt về Tây Phục. Vương tử Vân Chu chưa hề đơn giản nếu xét về góc độ hành sự. Đằng này, hoàng hậu ám chỉ việc hệ trọng hơn. Suy cho cùng, vẫn quy về lời sấm truyền năm xưa. Ánh lửa phượng hoàng đốt cháy trần gian, gây tang tóc thê lương trăm họ.

- Nương nương, chúng ta nên dùng nước cờ khác không? Dù sao, con cờ cũ cũng bại lộ rồi.

Hoàng hậu chợt bật cười. Bà ta để tách trà xuống, tay vuốt nhẹ lồng chim bên cạnh.

- Ngươi cứ xem thường vương tử. May mắn là nó chưa quay lại đây lần nữa. Nếu thật vậy thì ta e không bảo vệ ngươi nổi.

Diêu Linh bỗng chột dạ. Bà ta còn ấm ức lần bị bắt bất ngờ. Lang giờ đây nguy hiểm hơn trước. Nếu không, con cờ thí không hi sinh vào phút chót. Có lẽ, tốt nhất ngưng hẳn gián điệp trà trộn. Càng làm càng dễ bị lộ. Mọi chuyện theo sắp đặt của hoàng hậu vậy.

- Đêm qua thái tử lại ra ngoài sao?

- Thưa vâng! Ngài ấy trông không vui.

Hoàng hậu mân mê mấy ngón tay thanh mảnh. Bà ta nheo mắt lại, đôi chân mày lá liễu chau vào nhau.

- Điều tra được gì rồi?

Diêu Linh khá ngập ngừng. Lẽ ra, chuyện này Trịnh Đạt hiểu rõ hơn. Tuy nhiên, cái gã nhát gan đó còn lâu mới dám nói. Diêu Linh đành cắn răng bẩm tấu.

- Thưa nương nương, chuyện là điện hạ đang để mắt đến một nữ nhân thôn dã.

Yến Loan hoàng hậu bỗng nhướng mày:

- Ả ta là ai?

Diêu Linh ái ngại, chần chừ giây lát:

- Người đó, hiện tại là...vương tử tần của vương tử đất Vân Chu.

Nghe đến đây, hoàng hậu không ngồi yên được. Bà ta thay đổi thái độ đến kinh ngạc.

- Khương Tử Phong có chính thất rồi sao?

Diêu Linh thật hết dám nói thêm. Bà ta im lìm nép sang bên. Nét biểu cảm từ hoàng hậu hết sức quái lạ. Nó không phải tức giận chuyện thái tử. Diêu Linh cứ ngờ ngợ ra cảm giác của một người phụ nữ đang ghen. Quá đỗi lạ kỳ!

...

Ao sen đầy ánh sao. Lũ cá thích thú bơi lội. Mùa này, chúng dần tàn phai để đợi gió đông lạnh lẽo. Lang thoáng nhìn xuống đáy nước, anh cũng chưa rõ ao sen kia sao cứ gây băn khoăn mãi.

Chậm rãi bước qua bậc cửa, Lang đắn đo bởi nhiều câu hỏi liệu nói thế nào.

- Tử Phong ca!

Nàng rối rít gọi như thuở ấu thơ. Cái vẻ hồn nhiên phút chốc khiến tim anh rạo rực. Ngọc Mai mặc bộ y phục hồng nhạt, nàng xinh đẹp, tươi trẻ biết bao. Đột nhiên, hôm nay Lang ngờ ngợ nhìn lầm. Trông phu nhân mình như tiên nữ bước ra từ trang giấy.

- Chàng lại đây, mặc thử chiếc áo này xem!

Lang khá bối rối, nàng vô tư cởi ngay bộ áo trên người anh rồi khoác chiếc khác vào. Động tác nhanh chóng, thuần thục.

- Thật vừa vặn, chàng xem nè!

Ngạc nhiên bởi thái độ ấy, Lang nhìn bộ cánh mới. Quả thật nó rất đẹp. Chiếc áo dài màu xanh đậm, viền đen. Đường chỉ may khéo léo vô cùng. Tự dưng Lang cảm giác ấm áp đến từng tế bào, nó ngọt ngào đến kì lạ.

- Cảm ơn nàng.

Lang nói khe khẽ, nàng ngay lúc đó lại kéo tay anh ngồi xuống giường. Sự chủ động kia khiến Lang cũng lúng túng. Mặc dù, anh từng chủ động trong nhiều tình huống.

- Thời tiết dạo này khá lạnh, chàng mặc ấm sẽ tốt hơn.

Giọng nàng nói thật dịu dàng. Nét trìu mến, thiết tha lan tỏa. Lòng anh có chút xao động. Ngọc Mai lấy bình rượu bên cạnh đó đưa anh.

- Chàng uống một ít đi!

Lang đón lấy bình rượu. Tuy vụ án hôm qua không thể nói anh say, chỉ là gã Đoàn Hạo bỏ thuốc vào chuốc anh thôi. Lang nhấp thử một ngụm, mùi hương Ngọc Hoa tửu không chê vào đâu được. Có vẻ phu nhân ngày càng biết cách lấy lòng mình. Lang khẽ cười nhẹ nhàng.

- Đêm qua, chàng thua nhé!

- Ơ...

Lang ngẩn người. Nàng ấy vừa có đủ lý do mà. Anh sao biện hộ được.

- Chuyện đó...

- Chàng giữ lời nhé!

- Ta...

Lang đoán biết ý nàng. Không ngờ Đoàn Hạo để huynh vào tròng thế này. Dẫu sao, quân tử đã nói thì không nuốt lời được.

Đoàn Hạo!!!

Lang gằn gừ, gã đại phu đó có lẽ phải rùng mình. Hắn đang ở đâu đó quanh đây. Trông dáng điệu Lang vừa bước ra khỏi phòng phu nhân thì Đoàn Hạo được phen trêu chọc.

- Huynh...thật là!!!

Lang giận không nói được gì, bỏ đi một mạch về thư phòng. Đoàn Hạo thong thả theo sau. Hắn thừa hiểu tâm tình tên sát thủ quý tộc này.

...

Đêm thu lạnh lẽo, ngọn gió gào thét bên kia sườn đồi. Lớp sương giá giăng phủ khắp vùng. Lũ sói nhỏ nằm ngủ bên bếp lửa ấm cúng.

Nguyệt Minh cẩn thận đem thảo dược vào nhà. Tần sư thúc mang cho nàng một ít lúc chiều. Trông chúng rất quý hiếm, có thể ai đó tặng thúc ấy.

Lâu lắm rồi không chuyện trò cùng ai. Nàng sắp quên cảm giác có con người tồn tại. Một thân côi cút giữa Hàn Gia thôn trống trải, bầu bạn cùng nàng chỉ mỗi bầy sói và ít hộ dân gần đó.

Lũ sói khiến không ai dám tiếp cận nàng. Đó là lý do nàng vẫn luôn an toàn bấy lâu.

Ánh lửa bập bùng, tí tách. Thứ hơi ấm chan hòa rạo rực trái tim. Nàng nhớ quá nhiều thứ. Nhớ gia đình và mái nhà thân thuộc. Câu chuyện quá khứ ngủ yên, nàng bị cuốn vào giấc mộng vương quyền. Giờ đây, hai mảnh yêu thương chia đôi ngã. Nàng mãi lạc lõng giữa vòng vây bên hiếu bên tình.

Có thể tình yêu người đó quá lớn lao nhưng sự cao ngạo đã giết chết tất cả. Cái nàng còn sót lại là ánh mắt vương tử Vân Chu. Sự thật vốn rất trái ngang, đã chọn yêu ai thì không bao giờ hối hận.

Mong rằng huynh ấy sẽ thay đổi và người nàng vừa trộm nghĩ mãi bình yên chốn góc biển chân trời...

Tiếng sói hoang dã trong đêm, Mạc Sa Dĩnh quanh quẩn bên kia ngoại thành. Hắn bị mê hoặc giọng sói Lang tộc. Cảm giác thân thuộc mà ấm lòng quá.

Những ngôi sao lấp lánh trên trời cao. Ngần ấy năm ngự trị, tháng ngày rong ruổi liệu có buồn không? Hắn ngoài mặt là bạo chúa đất Âu Sa Nhĩ nhưng trái tim vẫn là gã nam nhân biết yêu, biết hận.

Danh vọng, quyền lực, tất cả thu về một mối. Chỉ khúc tình ai, trọn kiếp hóa đêm dài. Yêu từng ánh mắt, từng hơi thở, suốt đời sao phôi pha được.

Nàng đang ở đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc