VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Sương sớm trong trẻo đọng lại lớp cỏ xanh biêng biếc. Mây trắng thong thả dạo quanh đáy hồ yên tĩnh. Làn gió nhẹ đong đưa rặng liễu rũ nhánh phía chân cầu. Ngọc Mai khép nhẹ cánh cửa sổ, nàng thu vén hành lý chuẩn bị rời đi.

Đã quá lâu để chờ đợi một người, nàng không biết mình nên làm gì. Tử Phong ca mất hút ngần mấy tháng trời, nàng không thể vì câu nói hãy đợi ta mà tiếp tục trì hoãn việc tìm mẹ.

Lần bước theo lối hành lang, nàng chậm rãi đến phòng Lục nương. Thời gian qua, bà ấy đối xử rất tốt với nàng. Không hiểu sao, một cảm giác gần gũi, thân thuộc luôn trỗi dậy mỗi khi gặp bà ấy. Nàng luôn ấp ủ hy vọng nhưng Lục nương một mực chối từ.

- Lục nương!

Nàng khẽ gọi nhưng chờ hồi lâu, bà ấy không trả lời. Có lẽ Lục nương đi đâu đó, nàng quanh quẩn sau hậu viện để tìm.

Hôm nay, tửu điếm Nghi Đình vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Lượng khách đến uống rượu không giảm. Loại rượu ngon nhất đất kinh đô, nổi tiếng khắp mọi nơi. Nhiều viên quan lớn hay ghé sang chơi. Nhờ thế, giá trị tửu điếm ngày một nâng tầm hơn.

Trịnh Đạt đứng bên kia đường nhìn qua. Hắn quan sát thật lâu, khi mặt trời vừa đứng bóng thì lại rời khỏi. Cỗ xe ngựa cộc cạch dẫn lối vào cung, Yến Loan hoàng hậu vẫn thong thả chờ câu trả lời.

- Thế nào?

Trịnh Đạt cúi rạp đầu xuống. Hắn nhìn Diêu Linh cùng dáng vẻ chẳng mấy thiện cảm. Đầu cơ câu chuyện bắt nguồn từ Diêu Linh, mà hắn luôn là kẻ đi thi hành những mệnh lệnh kì lạ.

- Thưa nương nương, kẻ đó đích thị là Liễu Như Ngọc.

Khóe miệng hoàng hậu cong lên, ánh mắt như màn sương đêm lạnh giá. Bà ta vuốt nhẹ bộ móng tay chăm chút cầu kỳ. Đôi lông mày giãn ra, hai bên đuôi mắt dài sắc sảo như diều hâu bắt mồi.

Nhấm nháp ngụm trà nóng, Yến Loan hoàng hậu lấy chiếc bánh quế đưa cho Trịnh Đạt.

- Có công thì thưởng vậy!

Trịnh Đạt bấm bụng cầm lấy. Mặt hắn đầy nỗi hoài nghi, lo ngại. Hắn nhanh chóng lui ra ngoài. Hoàng hậu tiếp tục thưởng thức tách trà. Bà ta nhìn bóng mình qua chiếc gương soi gần đấy.

- Nương nương!

Diêu Linh định nói thì hoàng hậu lắc đầu.

- Chưa cần vội. Ta muốn biết nhiều hơn nữa!

Hoàng hậu mân mê những chiếc móng tay thanh mảnh. Diêu Linh cứ thế bẩm báo mấy lời cơ mật. Mắt hoàng hậu phút chốc rực sáng, bà ta khẽ cười bí hiểm.

...

Trời dần về chiều, nắng nhàn nhạt góc chân mây. Ngọc Mai vẫn kiên nhẫn đợi Lục nương. Bà ấy đi đâu thế không biết. Hỏi mấy người trong tửu điếm thì chẳng ai rõ. Không thể đi mà chưa từ biệt, nàng thở dài quanh quẩn trước phòng.

Tầm nửa nén nhang, tiếng ồn ào trước tiền sảnh làm nàng chú ý. Ngọc Mai chạy ra xem thử. Khung cảnh diễm lệ bao trùm sự hỗn loạn, quan khách nhốn nháo tháo chạy. Bàn ghế xê dịch, ly tách rơi vỡ khắp nơi.

Một nhóm người mặt áo đen xuất hiện. Chúng đập phá đồ đạc, gây cảnh lộn xộn, náo loạn. Gia nhân trong tửu điếm chạy ngược xuôi thoát thân. Lũ người ác ý, giết hại bất kể lý do gì.

Cả quán rượu Nghi Đình máu vương vãi xung quanh. Ngọc Mai bàng hoàng, nàng không tin nổi những gì mình trông thấy. Lúc này, chợt ai đó nắm tay nàng kéo ra sau hậu viện. Quá đỗi ngạc nhiên, Lục nương đang cố đưa nàng đến nơi an toàn nhất có thể.

Cả hai đi mãi, băng qua mật đạo tối om. Lục nương nắm chặt tay nàng, bà ấy cứ tiến về trước mà không nói gì. Lòng nàng vừa sợ, vừa hồi hộp. Phút chốc, thứ tình cảm nghẹt thở muốn trỗi dậy, nàng cố dừng lại.

- Lục nương...

- Nhanh lên! Nguy hiểm lắm!

Lục nương hối thúc, bà ấy đưa nàng bước lên cửa mật đạo. Nơi họ đặt chân tới vẫn là khu rừng phía tây ngoại thành. Vốn dĩ nàng không mấy thiện cảm chỗ này. Bao phen thoát nạn từ khu rừng ma quái kia. Lúc đó, Tử Phong ca luôn bên cạnh. Giờ mỗi nàng cùng Lục nương, Ngọc Mai thấy bất lực vô cùng.

- Chuyện gì thế? Lục nương?

Nàng ngần ngừ, lúc này Lục nương cầm ống sáo nhỏ. Bà ấy thổi, tức thì một con ngựa cao to chạy đến. Chưa kịp hiểu vấn đề, cả hai cứ lên ngựa phi nước đại.

Trông Lục nương khác hẳn một bà chủ mảnh mai, dịu dàng của quán rượu Nghi Đình. Bà ấy bỗng chốc nhanh nhẹn, khí chất hơn hẳn. Ngọc Mai nửa tin nửa ngờ. Nàng cố suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề gì xảy ra, kể từ lúc đặt chân chốn kinh kì.

Không ai đuổi theo cả! Nàng nghĩ thầm. Lục nương thúc ngựa băng xuyên rừng. Bà ấy am hiểu tường tận mọi lối đi. Nàng cũng ngạc nhiên lắm. Liệu rằng bà ta lại đem mình đi đâu chăng?

...

Trăng lên cao, đàn sói bắt đầu tập trung phía bìa rừng. Chúng hú lên thật hoang dã và đáng sợ. Diệp Nguyên Long ngồi im lặng rất lâu. Ông để ngọn đèn sáng mờ ảo. Bên ngoài sân vắng, Lang đang huấn luyện bầy sói nhỏ.

Đâu dễ dàng có tâm trạng như vầy, ông mở mắt ra, nhìn con trai qua ô cửa sổ. Lang quá bình thản. Từ khi ở biên cương về, anh rất ít nói. Thậm chí có lúc cả ngày im bặt như người mất hồn. Diệp Nguyên Long chẳng muốn quản, chỉ là ông không nỡ nhẫn tâm nhìn anh như thế.

Rồi người cha lạnh lùng đó lần bước đứng dậy. Ông buông một hơi dài bên cạnh đứa con trai độc nhất.

- Lang! Rút kiếm ra!

Câu nói đầy mệnh lệnh. Ông biết và ông cứ tiếp tục làm điều đó, dù hiểu rằng ngay cả khi ông chẳng hành động gì, con trai ông luôn mãi mãi phục tùng bất kì yêu cầu khó khăn nào.

Cỗ máy sống mà ông đào tạo. Một nỗi đau âm ỉ không sao tả được. Trong khi cả lý trí chống đối ông rằng tình cảm luôn mang lại nhát dao chí mạng cho sát thủ. Tuy nhiên, rõ ràng trái tim ông vẫn mềm yếu bởi đôi mắt vương tử Vân Chu.

Chúng ta đang bị tình cảm chi phối quá nhiều. Nếu không thức tỉnh, đại nghiệp sẽ khó thành.

Diệp Nguyên Long lao nhanh về phía Lang. Sống kiếm giáng mạnh xuống. Chiêu thức dũng mãnh, bất chấp kẻ đối diện là ai. Lang né tránh thật nhanh. Anh chưa rút kiếm ra, Diệp Nguyên Long tiếp tục bồi thêm nhát nguy hiểm. Không chiêu nào nhân nhượng cả! Toàn những đòn chí mạng. Cách truyền thụ khốc liệt nhất mà Diệp Nguyên Long áp dụng lên con trai mình.

Lang chưa động kiếm, anh đủ kiên nhẫn tiếp chiêu từ phía Diệp Nguyên Long. Nửa canh giờ trôi qua, hai cha con không có dấu hiệu dừng lại. Diệp Nguyên Long cố ép anh phải dùng kiếm. Tuân lệnh cha nhưng cái anh làm đâu khác chi chọc giận mãnh hổ Tây Phục.

Kịt!!!

Diệp Nguyên Long thoáng chau mày. Lang đã dùng tay không đón kiếm. Những giọt máu đỏ lặng lẽ loang ra, chạy dài xuống cổ tay, thấm qua lớp áo mỏng. Mọi thứ dừng lại trong khoảnh khắc đó. Hai đôi mắt tổn thương cứ nhìn nhau mãi. Bóng dáng thân thuộc bỗng hiện về, giấc mơ hoang đường chua xót. Họ sửng sốt nhìn nhân ảnh người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời.

Cảm giác lồng ngực nhói đau, Lang hít thở thật sâu. Bên trong con người cô đơn ấy là khoảng trời xa hiu quạnh. Anh đau đớn muốn gọi lên tiếng yêu thương nghẹn ngào.

- Mẹ...

Lang mấp mái đôi môi, thứ tình cảm thiêng liêng chẳng gì bù đắp được. Nhân ảnh cứ tan vào cõi hư vô bên ánh trăng buồn bã. Diệp Nguyên Long đắng lòng, chua chát cạnh con trai.

Anh đứng ngây người ra. Diệp Nguyên Long cầm lấy bàn tay thương tổn kia. Từng giọt máu đào ướt đẫm, như bản thân ông phải gánh lấy đau đớn vậy.

Giấc mơ trong tầm tay...

Giây phút bình yên mãi mãi...

Có lẽ thượng đế muốn trêu đùa ông nhưng cái Diệp Nguyên Long có chỉ là đứa con trai nỗi lòng sầu não. Mang hy vọng duy nhất, ông tự hứa với lòng quyết không bao giờ phạm sai lầm nữa.

- Lang...

Diệp Nguyên Long khẽ gọi, anh cúi đầu im lặng. Nắm chặt bàn tay đầy máu, anh giật mình khi thấy con sói trắng quay về báo tin.

Nghĩ ngợi giây lát, Lang cúi đầu chào cha rồi vội vã đi ngay.

- Lang!

Tiếng Diệp Nguyên Long hãy gọi, anh dừng và ngoáy đầu nhìn.

- Con sẽ về ngay!

Lang mất hút trong màn đêm, Diệp Nguyên Long chợt bất an. Chuyện gì mà con trai khẩn trương như thế. Nếu không phải Dương Mạnh Hy thì ai đủ khiến vương tử Vân Chu lo lắng đến vậy?

...

Rừng đêm tăm tối, lạnh lẽo. Tiếng vượn hú đến rợn người. Con ngựa thấm mệt dần, Lục nương cho nó nghỉ một lúc.

Nhìn dáng vẻ đầy băn khoăn từ Ngọc Mai, Lục nương định trao cho nàng món đồ trong túi vải. Bất ngờ, bầy người ngựa xuất hiện, bủa vây họ. Nàng căn bản không hiểu rõ chuyện gì cả.

- Cẩn thận!

Lục nương đẩy nàng ra sau mình. Bà ấy trừng mắt trông gương mặt đầy nhẫn tâm của Trịnh Đạt.

- Ngươi nghĩ có thể chạy thoát à?

Nhóm người giáo gươm tua tủa, Ngọc Mai quả thật lo sợ vô cùng. Ân oán vương quyền cuốn nàng vào vòng quay xưng hùng tranh bá. Gia gia nói đúng, nàng thật sự gặp kiếp nạn này. Những kẻ binh lính kia mặt lạnh như sát thủ. Chẳng lẽ nàng cam chịu vạ lây vì lý do nào đó sao?

- Để cô nương đó đi, ta theo các ngươi về!

Lục nương cắn môi, trong lúc đó bà ấy cố dúi gói vải nhỏ vào tay Ngọc Mai.

- Kẻ ngươi đang bảo vệ là ai? Trông khá xinh đẹp đấy! Có thể đưa về hầu hạ nương nương.

Nghe dứt câu, Lục nương tái mặt. Bà ấy kéo nàng khuất hẳn sau lưng mình. Trịnh Đạt cảm giác nghi ngờ, hắn lấy roi ngựa quất ngay vào người Lục nương.

- Kìa, bà có sao không?

Ngọc Mai ôm lấy Lục nương, bà ấy chỉ lắc đầu. Tên Trịnh Đạt tiếp tục giáng xuống liên tiếp người bọn họ. Lục nương gắng che chở hết cho nàng. Ngọc Mai tức giận, nàng kịp giằng được ngọn roi oan nghiệt.

- Tiện nhân!

Trịnh Đạt rít thầm trong miệng. Hắn giật mạnh cây roi khiến nàng ngã về phía trước. Con ngựa chồm lên, nó sắp giẫm đạp xuống lưng nàng.

Híiiii....

Ngọc Mai kinh ngạc, Lục nương nhào tới đẩy ngựa dạt sang bên. Trịnh Đạt mất đà, té ngay xuống đất. Mặt hắn lấm lem đất, cơn điên tiết bộc phát, hắn quất roi da ngang cổ Lục nương.

Cơn đau như nát thịt, Lục nương khuỵu xuống, bà ấy vẫn cố che chắn cho nàng khỏi những lằn roi tựa mưa trút. Ngọc Mai nhịn khóc, nàng đang chống chọi để tìm cách cứu cả hai. Tại sao bà ấy không ngại xả thân vì mình? Quá đỗi đau lòng, nàng đột ngột rút kiếm ra, cắt phăng cây roi da kia.

- Tiện nhân!

Trịnh Đạt gào lên, hắn đạp mạnh người Ngọc Mai mà nghiến. Lục nương nhịn không được, bà lấy kiếm của nàng chọc thẳng bàn chân hắn.

- Á!

Trịnh Đạt giận tím mặt, đám binh lính đột ngột giơ kiếm đâm mạnh phía sau Lục nương. Những giọt máu vô tình bắn ướt mặt Ngọc Mai, tim nàng bỗng muốn vỡ nát từng mảnh.

- Lục nương! Lục nương!

Nước mắt nàng sắp trào ra, nàng lao đến ôm chặt bà ấy. Lũ người man rợ cứ hả hê nhìn cảnh chết chóc thế này.

- Là ngươi tự chuốc lấy! Kẻ phản bội phải trả giá đắt! Liễu Như Ngọc!

Liễu Như Ngọc?

Tai nàng tưởng chừng ù đi. Nàng nghe rõ mồn một Trịnh Đạt gọi Lục nương bằng cái tên đó. Không thể như thế được! Nàng run rẩy chạm lên con người sắp chết kia.

- Giết ả!

Trịnh Đạt buông lời lãnh đạm. Đám binh lính giơ kiếm lên. Có thể là lần cuối cùng nhưng hắn không mấy quan tâm. Lục nương chết, vậy là kết thúc nhiệm vụ.

Ngọc Mai bàng hoàng tột độ. Lòng nàng rối ren. Nàng hiểu rằng phải bảo vệ người phụ nữ kia bằng mọi giá. Nếu không, nàng sẽ hối hận cả đời.

- Chạy đi! Mặc kệ ta...

Lục nương cố dùng chút sức lực đẩy nàng đi nhưng Ngọc Mai nhất quyết chẳng rời bỏ. Những lưỡi kiếm vô tình cứ thế giáng xuống hai con người đáng thương đó...

Keng!!!

Âm thanh xé gió, luồng khí dồn dập xâm lấn. Ngọc Mai thấy tim mình bấn loạn. Cảm giác quá đỗi quen thuộc, nàng nhận ra sự hiện diện đầy uy lực của...Huyết Vũ!

Bình luận

Truyện đang đọc