VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Ánh nắng vàng tuyệt đẹp trên thảo nguyên, những đóa cúc dại tỏa mình trong nắng. Dòng suối trong vắt len lỏi qua các tảng đá gập ghềnh, Mạnh Hy hào hứng với chiếc cần câu dài, cậu nói cười vui vẻ.

Chi Quân chỉ chỏ cái giỏ cá của Lang, Mạnh Hy khoe lấy khoe để tài nghệ của mình nhưng mà Lang lúc nào cũng qua mặt cậu. Mạnh Hy nhìn Lang. Khó mà lý giải được chuyện gì xảy ra cho cậu mỗi lúc thấy Lang cười. Có lẽ trong cuộc đời cậu, điều duy nhất khiến cậu bối rối như thế chính là đây.

- Ngươi..

Mạnh Hy lúng túng bỏ cần câu rồi chạy đến kéo Lang đi, Chi Quân ngơ ngác trông theo.

- Cái gì thế? - Lang giật tay ra khỏi Mạnh Hy.

- Ngươi.. đừng cười như vậy! Xấu lắm!

- Điên à?

Lang bỏ đi, Mạnh Hy vò đầu, chẳng hiểu mình đang nói cái gì nữa.

* * *

- Lang..

Mạnh Hy nhìn sang, Chi Quân ngáy khá to và có vẻ ồn ào.

- Gì nữa? Không sợ sư phụ phạt sao?

- Nói nhỏ thế này sợ gì!

- Đồ ngốc!

- Ngươi.. ta mặc kệ! - Mạnh Hy vờ giận, gõ lên trán Lang nhưng Lang chỉ mỉm cười.

- Đừng cười nữa!

Mạnh Hy bật dậy, tung chăn ra. Lang vẫn nằm đấy nhìn cậu một cách thú vị.

- Ta không thích cười!

- Chứ ngươi đang làm gì đấy? - Mạnh Hy ném chăn vào người Lang khiến Lang phải bật dậy.

- Ta không biết!

- Đồ ngốc! Cười như con gái vậy!

* * *

- Lang! Chờ ta với!

Mạnh Hy í ới gọi, họ dậy trễ nên sư phụ phạt kiếm củi.

- Tại sao chứ? - Mạnh Hy lẩm bẩm.

Thật chẳng cam tâm tí nào, Mạnh Hy nhặt nhạnh từng que củi, thỉnh thoảng nhìn sang Lang. Thoắt cái, Lang đã gom được bó củi to tướng.

- Ta đói quá! - Mạnh Hy than vãn, Lang lấy trong túi ra hai củ khoai đưa cậu.

- Ăn đi!

Mạnh Hy nhướn mày, cậu ăn ngấu nghiến. Trời tối hẳn, hai người họ co ro cạnh đống lửa.

- Lang! Cha mẹ ngươi đâu?

- Ta như huynh thôi!

Lang nhìn xuyên qua ánh lửa. Cái dáng vẻ cô độc nhỏ bé của Lang làm Mạnh Hy lúng túng. Lang quay sang cậu, rồi nở một nụ cười. Dù trái tim hắn đang rướm máu và linh hồn hắn cũng vậy. Mắt hắn chỉ chứa đựng đau đớn, cô đơn.

- Lang à! Ngươi thích nhìn ánh mặt trời lên phải không?

Lang khẽ cười, Mạnh Hy thấy lòng ấm áp đến lạ. Giống mặt trời ấm áp, cậu luôn cảm giác bình yên khi ngồi cạnh hắn thế này. Đôi mắt Lang rất đẹp, lúc cười nó lấp lánh làm Mạnh Hy bối rối lạ lùng.

- Chẳng biết trên thế gian này có ai vì ta mà hy sinh cả mạng sống?

Mạnh Hy hỏi Lang, vẻ ngạc nhiên Lang trầm ngâm đặt thêm củi vào đống lửa.

- Ngươi tính im luôn hả tên ngốc?

Mạnh Hy liếc xéo hắn, Lang phì cười.

* * *

- Lang! Đợi ta với!

Tiếng Mạnh Hy từ xa, bao nhiêu năm qua vẫn thế. Trên thảo nguyên rộng lớn, bước chân cậu đã giáp hết cỏ ở đây. Sáng chạy quanh núi, trưa cùng nhau luyện võ, tối cặm cụi học chữ. Mạnh Hy lớn dần bên cạnh Lang, Chi Quân và bọn trẻ nhỏ. Cậu hay tự hỏi sao Lang cứ cười bất cứ khi nào hắn muốn.

Ngươi đừng cười như thế được không? Nụ cười đó khiến kẻ ngốc như ta phải bối rối đấy.

Câu nói Mạnh Hy thường than phiền với Lang nhưng chẳng bao giờ hắn trả lời.

Có phải ngươi cười vì trách ta không hiểu ngươi? Tại sao vậy? Hay chỉ do ta tưởng tượng! Chi Quân chẳng khiến ta điên đầu. Ta ghét suy nghĩ nhiều nhưng ngươi khiến ta trở nên khó hiểu. Ánh mắt ngươi cô độc quá, dù hàng ngày ta luôn bên cạnh ngươi, nói chuyện cùng ngươi song kỳ thực ta cảm giác ngươi không hòa nhập được nhân gian này! Lang à, ngươi sao thế?

Dáng vẻ đơn độc của Lang in trên vách núi mỗi khi chiều xuống. Đến khi thấy Mạnh Hy, Lang nở nụ cười rất đẹp. Dường như chỉ cần quay đầu lại, Mạnh Hy sẽ bắt gặp nụ cười đó. Nụ cười dành riêng cho cậu.

Mạnh Hy vỗ vai Lang, chẳng khi nào hắn nặng lời với cậu. Lang ít nói, Mạnh Hy bực mình về điều này. Ai biết trong đầu Lang nghĩ gì, sao hắn cứ im lặng thế?

Thử thách ban đầu cho tình bạn chưa dừng lại, Mạnh Hy ước ao mãi mãi là giấc mơ. Ấy vậy cũng không thể chống lại định mệnh. Cuối cùng, con đường đó đã mở ra..

- Chúng ta luyện võ để làm gì? - Chu sư phụ nhìn bọn trẻ.

- Rèn luyện sức khỏe ạ! - Chi Quân hăm hở nói.

- Bảo vệ công lý, chính nghĩa? - Mạnh Hy vò đầu.

- Còn con? - Chu sư phụ nhìn Lang trong khi anh vẫn im lặng.

- Con.. muốn thay đổi định mệnh!

Chu sư phụ trầm ngâm, Lang còn điều gì đó mà ông chưa hiểu được. Trong trái tim, suy nghĩ, hành động, kể cả lúc này, nỗi băn khoăn chẳng lý giải thành lời.

- Có nhiều thứ trên thế gian đảo lộn, bách tính thống khổ tột cùng, bọn tham quan ăn sung mặc sướng. Chiến tranh loạn lạc, những đứa trẻ bơ vơ lạc lõng, không người nương tựa. Tất cả họ đều cần sự bảo vệ từ chính nghĩa.

Mạnh Hy vuốt cằm, Chi Quân lẩm bẩm mấy quyển sách. Chu sư phụ vừa giảng giải vừa vẽ xuống đất.

- Khi con cầm thanh kiếm trong tay thì lúc đó sứ mạng của con rất quan trọng. Con phải bảo vệ những người xung quanh con. Võ thuật chính là ngăn hai thanh kiếm chạm vào nhau, không để máu và nước mắt hòa làm một. Chỉ có trái tim mới giúp con phân biệt được bạn hay thù. Điều quan trọng nhất khi cầm kiếm là không được thất bại. Nếu không, những người con bảo vệ sẽ gặp nguy hiểm.

Từng lời, từng chữ sư phụ nói, Mạnh Hy khắc sâu vào lòng. Cậu nhìn Lang, ánh mắt hắn thăm thẳm tựa đáy vực tây hồ.

* * *

Sương mai đọng trên cỏ, mặt trời chưa lên thì Mạnh Hy, Lang, Chi Quân xuống núi. Chu sư phụ tiễn họ rất lâu. Nhiệm vụ đầu tiên suốt mấy năm luyện võ, tìm Tần sư thúc.

Mạnh Hy vui vẻ, cậu phấn khởi hạ sơn. Lang, Chi Quân lắc đầu, nhún vai.

Chốc chốc, cái bụng họ đói meo. Mạnh Hy giở ngón nghề câu cá, bữa trưa thơm nức mũi. Ít nhất, Mạnh Hy cũng được khen vài tiếng.

- Ta làm đầu bếp thì tuyệt rồi!

- Đâu đơn giản vậy! Trong sách bảo phải khổ luyện mới thành tài được!

- Dẹp mấy quyển sách của ngươi đi Chi Quân!

Mạnh Hy nhăn mặt, vì cậu hay lười đọc sách nên bị sư phụ bắt đội sách. Mà cũng phải công nhận cái đầu mọt sách của Chi Quân khá hữu dụng.

- Các ngươi thật ngốc!

Mạnh Hy cười ha hả, Lang, Chi Quân bỏ cá xuống, nện cho anh chàng một trận nên thân.

- Dừng lại! Đừng qua đây!

Mạnh Hy phát hoảng, cậu chạy lung tung. Chi Quân, Lang còn biết ôm bụng cười.

* * *

- Đây là đâu? - Chi Quân dụi mắt.

- Chỗ này hình như mình đi qua rồi!

Mạnh Hy nói với Lang. Không lời đáp trả, cậu quay sang chẳng thấy Lang. Hai người họ hoang mang vô cùng.

- Hắn lạc rồi Chi Quân!

Mạnh Hy lo lắng nhìn quanh, trời tối hẳn, âm thanh tạp nham trong rừng bắt đầu vang lên.

- Ối!

Mạnh Hy rít lên, Chi Quân giật mình khi có sinh vật nào đó luồn qua chân cậu.

- Mạnh Hy?

- Con gì đó cắn tay ta!

Cậu khuỵu người xuống ôm lấy chỗ đau, Chi Quân vội vã đốt lửa lên. Hai dấu răng nanh trên cổ tay Mạnh Hy. Cậu run rẩy, vã mồ hôi lạnh, bất ngờ nằm gục dưới đất. Chi Quân luống cuống chẳng biết xử trí thế nào. Lúc này, Lang xuất hiện như vị thần cứu thế.

- Lang, huynh ấy bị rắn cắn!

Không nghĩ nhiều, Lang nắm tay Mạnh Hy hút máu độc ra. Đêm tối dầy đặc bao trùm họ.

Mạnh Hy mở dần mi mắt, cậu bật dậy vì nhìn thấy Lang. Mạnh Hy mừng rỡ, cậu sợ hắn gặp chuyện. May mắn thay, hắn ngồi đây với cậu. Nghe giọng hắn, cậu yên tâm phần nào. Lang đưa ít nước cho cậu, Mạnh Hy bất giác nắm nhẹ bàn tay hắn. Thứ cảm giác ngọt ngào pha lẫn xót xa và cả đói. Cậu ghét hắn ngay lần gặp đầu tiên, giờ đây chẳng hiểu sao cậu xem hắn như một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Trời sáng, ba người họ tìm lối ra khỏi rừng. Mạnh Hy, Chi Quân quá đỗi ngạc nhiên bởi khả năng đi lại trong rừng của Lang. Trước đây, bao phen lạc giữa rừng Lang đều dẫn cả bọn về nhà an toàn. Lần này cũng vậy, nhưng khu rừng kì lạ chưa từng đặt chân đến, tại sao hắn có vẻ như vô cùng thân thuộc?

Đường mòn trước mắt, Mạnh Hy hít hơi dài. Sự thanh bình của thảo nguyên khép lại, bước vào thế giới khác hẳn. Họ tập làm quen phố thị đông người, những tòa nhà khang trang và con người xa lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc