Gió thu lay động lá vàng bay. Mây trắng phôi pha giữa lưng trời xanh thẳm. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, cánh chim sải cánh trên những rặng phi lao hiu hắt chốn xa mờ.
Tần sư thúc lặng lẽ thắp nén nhang trước mộ Chu sư phụ. Có lẽ cảm giác mất mát khó lòng nguôi ngoai được. Vừa mới đây thôi, huynh đệ còn bàn chuyện binh thư chiến trận. Thoắt cái, vị sư huynh thâm giao khắc cốt bỏ ông trơ trọi nơi hồng trần nghiệt ngã.
Tiếng vó ngựa vang vọng từ xa, ông nheo mắt xem thì thấy Hạo Nguyên tức tốc phi nước đại đến. Không thể chào hỏi như mọi ngày, Hạo Nguyên kéo tay ông đi nhanh đến ngọn đồi cao nhất, nơi nhìn về phía hoàng thành cung nội.
Tần sư thúc ngẩn người kinh hãi. Cả vùng trời Bắc đô mây đen quần tụ, chẳng khác gì vùng đất bị nguyền rủa trong truyền thuyết cổ xưa.
- Chuyện gì thế này?
Ông ngơ ngác hỏi Hạo Nguyên. Lúc này, lão Nhị cũng nhanh chóng xuất hiện nơi họ đứng.
- Hoàng hậu...đã nắm toàn bộ vương quyền!
- Cái gì? - Tần sư thúc giật mình.
Hạo Nguyên nét mặt mệt mỏi sau thời gian đối mặt nhiều biến cố. Cậu chỉ đành thông báo mọi chuyện mà lẽ ra chẳng ai nghĩ tới cả.
- Cuối cùng bà ta cũng lộ bộ mặt thật!
Lão Nhị lắc đầu ngán ngẩm, Tần sư thúc nóng lòng để nghe hết bao vấn đề cấp bách. Từ lúc nào mà hậu phi trở thành kẻ nắm quyền cai quản đất nước? Những bậc nam nhân cốt cán đã đi đâu rồi?
- Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì, mọi người mau nói chứ!
Tần sư thúc ôm đầu bực tức. Hạo Nguyên mặt mày sa sầm, ảo não.
- Tống đại nhân, ngài ấy bị sát thủ ám toán. Giờ cả gia quyến không biết lưu lạc phương nào. Đại học sĩ đóng cửa im lặng. Tất cả quan viên chống đối, kẻ bị tai nạn, kẻ mất tích. Triều đình li loạn, quyền hành thâu tóm về tay Yến Loan hoàng hậu.
Từng lời từng chữ nặng trĩu Hạo Nguyên thốt ra, Tần sư thúc cảm giác bóng tối sắp đổ sập xuống Diên Phong lần nữa. Âu Sa Nhĩ ôm mộng cuồng chinh, vừa án binh bất động thì hoàng hậu dấy động can qua. Chưa chống được ngoại xâm mà binh biến vương triều. Đúng là đại họa!
- Còn bệ hạ? Bình vương gia và cả thái tử? - Tần sư thúc hỏi dồn. Hạo Nguyên đành quay mặt sang hướng khác.
- Nói mau!
Lão Nhị ngước mắt nhìn trời. Đám mây đen ma mị lượn lờ quanh tầm mắt. Lời nguyền ứng nghiệm rồi sao? Phượng hoàng tung cánh để hủy duyệt Diên Phong? Đó phải ám chỉ Khương Thập Lang, hay là...kẻ mang danh mẫu nghi thiên hạ?
...
Sương mù lẩn khuất quanh rừng rậm sâu thẳm. Cây cối chằng chịt cùng đám dây leo hỗn loạn. Mỗi bước tiến cứ như rúc vào hang cùng ngõ hẹp.
Nửa đùa nửa thật! Vậy mà có lúc Mễ Ái quốc vương Âu Sa Nhĩ chịu tin vài câu gã tu sĩ nói. Y Hoạt mở đường dẫn lối, đám trúc lâu năm cố cản trở bước chân họ.
- Thưa bệ hạ! Có lẽ chúng ta không nên tiếp tục vào đây! - Gã tu sĩ chau mày nghĩ ngợi.
- Chẳng phải ngươi gợi mở cho ta ý tưởng về một sự trường sinh bất tử sao? - Mạc Sa Dĩnh nhướng mày.
- Đó là chuyện khá xa xôi. Quan trọng, bệ hạ đã trừ được cái gai trong mắt lại không tốn nhiều binh lực. Đại cuộc quan trọng, chúng ta nên về xây dựng chiến lũy.
Gã tu sĩ đột nhiên tỏ ra lắm lời, chẳng khác gì mấy lão quan trong triều mà Mạc Sa Dĩnh luôn chán nản mỗi khi nhắc tới. May thay Y Hoạt vốn kẻ kiệm lời nên lúc nào hắn cũng được bạo chúa cho theo tháp tùng.
- Dù gì đã vào tận đây. Ta vẫn muốn nhìn tên vương tử đó chết như thế nào!
Mạc Sa Dĩnh nhếch mép cười. Hẳn tay tu sĩ cho hắn xem quả cầu pha lê bí ẩn kia. Tài phép tối thượng đủ làm bạo chúa nể mặt đôi chút.
- Chuyện gì vậy?
Mạc Sa Dĩnh hỏi khi gã tu sĩ cùng Y Hoạt đột ngột dừng lại.
- Ở đây có kết giới! Xem ra, đến nơi ngài cần tìm rồi!
Tên tu sĩ ánh mắt nham hiểm, hắn ra hiệu tất cả lùi về sau. Một đám khói đen tỏa ra xung quanh, vừa đủ tạo thành thứ hỗn độn kì quái.
...
Không gian thanh tịnh nơi trang viên rừng rậm. Trà nóng bốc hơi nghi ngút. Những vòng tròn lớn nhỏ thi nhau xuất hiện trên miệng chén. Hoàng Mai nữ chủ nheo mắt nhìn ra ngoài sân.
- Khách lạ đến đây có việc gì?
Đáp lại giọng lạnh băng của nữ chủ, Mạc Sa Dĩnh chép miệng xuýt xoa:
- Không ngờ rừng rậm lại có nữ nhân sống thế này!
Hoàng Mai nữ chủ luôn che mặt bí ẩn. Bà ta thoáng liếc sơ dáng vẻ ba kẻ xâm phạm trang viên kia. Một tay cầm sáo gõ hai tiếng lên bàn. Bà chậm rãi thổi khúc ngân tiêu ma mị.
Âm phổ chói tai dị thường, nghe như buốt óc, khó chịu. Cả đám người Mạc Sa Dĩnh ôm đầu than vãn. Tay tu sĩ liền chống trường kiếm xuống đất, hắn niệm một bài chú định thần.
Ma lực âm tiêu không dễ đối phó, càng lúc càng khiến đầu óc bấn loạn. Mạc Sa Dĩnh thúc mạnh Y Hoạt. Ngay lúc này, Y Hoạt nhanh chóng rút tên xạ tiễn.
Phập!
Mũi tên cứu mạng phát huy tác dụng. Nó cắm chặt lên cây cột sát chỗ nữ chủ ngồi. Mọi thứ bình ổn trở lại. Y Hoạt quả không hổ danh đệ nhất xạ thủ đại mạc.
- Các ngươi muốn gì?
Nữ chủ từ từ tiến ra ngoài sân. Nhìn thoáng qua tấm vải che mặt mỏng manh, Mạc Sa Dĩnh đã đoán biết dung mạo nữ chủ xinh như hoa như ngọc.
- Ta nghe nói một tên sát thủ bỏ mạng nơi đây. Hiếu kì nên muốn ghé sang xem thử!
Mạc Sa Dĩnh ngạo mạn nói. Hắn chẳng quan tâm nét mặt thận trọng của gã tu sĩ.
- Ha ha ha! Ngươi đùa chăng? Chuyện ai đó chết thì can dự chi ngươi? Đây là câu hỏi nực cười nhất ta từng nghe! Trang viên trước nay không chào đón khách, các ngươi tự tiện vào đây là phạm vào điều tối kị của ta. Khôn hồn mau rời đi trước khi quá muộn!
Lòng kiêu hãnh phút chốc tan biến, Mạc Sa Dĩnh cau mặt chỉ trỏ:
- Ngươi dám lặp lại câu mình nói không?
Hoàng Mai nữ chủ ngạc nhiên. Quả thật Mạc Sa Dĩnh chưa biết trời cao đất dày là gì. Bà ta giơ tay lên, đón con đại bàng đang sà xuống. Cú lượn ghê gớm của nó khiến Mạc Sa Dĩnh bật ngửa.
- Y Hoạt!
Bạo chúa gằn gừ cổ họng, Y Hoạt giương ngay cánh cung đe dọa đại bàng. Nữ chủ rút cây sáo thổi ngay khúc vân tiêu, ba người họ tiếp tục lâm vào cảnh cũ.
- Chết tiệt!
Mạc Sa Dĩnh bực tức, Y Hoạt hiểu ý chủ, hắn nhanh tay xạ tiễn.
Rắc!!!
Cây sáo gãy đôi trước mặt nữ chủ. Mặt bà ta tối sầm lại. Y Hoạt đang thể hiện sự nguy hiểm của mình. Mạc Sa Dĩnh nhanh chóng lấy lại tự tin.
- Thế nào?
Câu khiêu khích kia làm Hoàng Mai nữ chủ mím môi. Bà ta lùi dần về sau thì gã tu sĩ cười nham hiểm lộ mặt.
- Hoàng Mai nữ chủ! Xem ra, ta đánh giá cao tài năng của bà!
Tu sĩ bắt đầu bộc lộ ý định, hắn cầm trường kiếm vẽ nguệch ngoạc dưới đất. Khối mây đen bỗng đột nhiên xuất hiện, tà khí nồng nặc quanh trang viên.
Con đại bàng đợi thời cơ, nó bất ngờ lao xuống gã tu sĩ kia. Đám mây bỗng bị phân tán khỏi trung tâm.
- Khỉ thật! - Hắn lầm bầm nhăn mặt.
Trường kiếm sẵn có, tên tu sĩ vung mạnh lên cánh đại bàng. Nó không kịp né nên ngã bổ vào vách nhà. Hoàng Mai nữ chủ điềm tĩnh đối phó, ba kẻ nam nhân thật sự hiếp người quá đáng.
- Dừng lại!
Đoàn Hạo hất lớp bột trắng xóa ra ngoài, mây đen bỗng dần tan biến. Mạc Sa Dĩnh đỏ mặt tía tai khi thấy hắn hiện diện nơi đây.
- Lại là ngươi!
Nhìn thấy anh trai, Đoàn Hạo khó chịu trong lòng. Đúng là đi phương nào cũng gặp được nhau. Cùng chung dòng máu sao cứ chạnh lòng buồn tủi.
Hắn bao lần cố quên quá khứ, song nỗi ám ảnh mang tên Mạc Sa Dĩnh cứ chèn ép lý trí. Một điều gì đó len lỏi sâu tận trái tim, hắn chỉ mong chờ câu nói của Lang. Sự thật, ngoài hắn ra thì đâu ai hiểu sự mâu thuẫn chôn giấu dưới đáy lòng.
- Quả nhiên ngươi luôn làm cái bóng cho tên sát thủ đó.
Mạc Sa Dĩnh buông lời mỉa mai. Đoàn Hạo vừa xót vừa đau. Hắn đang cố nghĩ suy tại sao hoàng huynh mình nhẫn tâm như thế.
- Nếu huynh muốn bình yên hãy trở về đại mạc.
Đoàn Hạo trầm giọng. Hắn hầu như chẳng muốn nói nhiều khi đối mặt huynh đệ ruột thịt. Rõ ràng chính Mạc Sa Dĩnh cũng hiểu thế. Tâm cơ hoàng đế buộc hắn từ bỏ hai chữ thâm tình. Đã quyết trừ khử vật cản đường thì bào đệ cũng không nhân nhượng.
- Hoàng Mai nữ chủ. Chúng tôi chẳng định làm khó người. Chỉ cần bà giao nộp xác Khương Tử Phong thì mọi chuyện xem như kết thúc!
Sự lỗ mãng của cánh nam nhân e kích động tính nhẫn nại mà nữ chủ có được. Bà ta rút ngay cây sáo khác rồi thổi khúc phổ mê loạn.
Lần này Mạc Sa Dĩnh nếm mùi lợi hại. Y Hoạt cùng gã tu sĩ sắp chống cự không nổi. Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập cùng giọng người hò hét từ xa. Kết giới nhanh chóng bị phá hủy sau đó.
Đám người Mạc Sa Dĩnh đang hoang mang thì kẻ đáng sợ bất thình lình xuất hiện.
- Đông vui nhỉ?
Mặt gã tu sĩ biến sắc. Dĩ nhiên hắn nhận ra tên thủ lĩnh đó là ai!