XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Một lúc lâu lâu, bé rồng nhỏ màu xanh thở hồng hộc bay lên không trung, còn chưa bay được tới nơi đã bị kiếm quang trắng lóa che trời lấp đất ngăn cản, bịch một tiếng ngã phịch xuống mặt đất.

Thời điểm Thẩm Cố Dung sa sầm mặt xách kiếm chạy đến, Triều Cửu Tiêu đã cuộn toàn bộ thân rồng lên người Kính Chu Trần, vừa ngăn dòng nước mắt vừa nổi giận nói: "Vì sao ta vẫn không đánh lại y?!"

Kính Chu Trần thở dài một hơi, nhìn Thẩm Cố Dung đang đi tới, cất tẩu thuốc đi, vuốt ve đầu rồng của Triều Cửu Tiêu, thở dài nói: "Ta chỉ nói là đánh với đệ ấy một trận, chứ chưa nói là đệ sẽ thắng mà. Đệ cẩn thận ngẫm lại xem, có phải lần đánh này đệ chịu đựng được lâu hơn một chút không?"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Triều Cửu Tiêu giận dữ nói: "Ta không cần chịu đựng lâu! Ta muốn đánh y lâu cơ!"

"Dù sao Thập Nhất cũng đã ở Đại Thừa Kỳ rất nhiều năm." Kính Chu Trần vỗ vỗ đầu rồng lớn của hắn, nói: "Đệ vừa mới hóa rồng, chỉ nhiều linh lực hơn chút thôi."

Triều Cửu Tiêu càng tức.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng đi tới, tay cầm kiếm nhấc lên, nói: "Ra đây, tiếp tục đánh."

Triều Cửu Tiêu rít gào: "Tiếp tục đánh thì tiếp tục đánh!"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn quấn chặt trên người Kính Chu Trần không chịu xuống.

Thân thể không muốn bị đánh rất thành thật.

Thẩm Cố Dung còn chưa vơi cơn giận, lạnh lùng nói: "Sư huynh, ném hắn qua đây."

Y nói xong chợt nghiêng đầu 'khụ' một tiếng, có vẻ không quá thích hương thuốc lá trên người Kính Chu Trần.

Kính Chu Trần thành thạo niệm pháp quyết diệt sạch mùi thuốc trên người, mới túm lấy cái đuôi Triều Cửu Tiêu, giả vờ như muốn bứt hắn ra ngoài: "Được."

Triều Cửu Tiêu rít gào một tiếng, quấn chặt trên người hắn: "Sư huynh! Kính Chu Trần! Huynh dám! Ta là rồng! Ta là con rồng duy nhất trong Tam giới! Grào grào!"

Kính Chu Trần sắp bị hắn rống điếc.

Hắn thở dài nói: "Nếu ở trên giường đệ cũng có thể quấn lấy ta như vậy......"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Thẩm Cố Dung: "......"

Tứ sư huynh y có phải chỉ cần một câu thuận miệng cũng thành lời thô tục khiến người ta đỏ mặt hay không?

Cơ thể Triều Cửu Tiêu hết xanh lại đỏ, hắn 'grào' một tiếng, nhảy vội khỏi người Kính Chu Trần, hóa thành hình người nhanh chóng khoác xiêm y vào, rất giống thiếu nữ bị lưu manh bắt nạt.

Thẩm Cố Dung lần đầu tiên nhìn thấy Triều Cửu Tiêu mặc y phục nhanh như vậy.

Kính Chu Trần cười một tiếng, mới nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, Cô Hành vừa liên lạc với ta, muốn ta dẫn các đệ về Ly Nhân Phong."

Thẩm Cố Dung đang định cầm Cửu Tức Kiếm tiếp tục ẩu đả Triều Cửu Tiêu, nghe vậy liền nhíu mày lại: "Huynh cũng cùng trở về?"

Kính Chu Trần gật đầu: "Nghe Cô Hành nói hình như là chuyện quan trọng, tám phần là sư tôn sắp xuất quan."

Lời vừa nói ra, con ngươi nước mắt lưng tròng của Triều Cửu Tiêu thoắt cái sáng rỡ như ánh ban mai, hắn bổ nhào tới trước mặt Kính Chu Trần, kích động nói: "Thật vậy chăng? Sư tôn thật sự sắp xuất quan sao? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Thật vậy chănggggggg?"

Kính Chu Trần: "......"

Kính Chu Trần suýt nữa bị hắn phả đầy mặt hơi thở rồng, lui về sau nửa bước, nói: "Chúng ta trở về sẽ biết, lên linh thuyền."

Triều Cửu Tiêu "Ha" một tiếng, cực kỳ lười ngồi linh thuyền đi chậm như rùa bò kia của tu sĩ nhân loại, trực tiếp hóa thành hình rồng khổng lồ: "Các ngươi cứ từ từ bò theo sau đi, Long đây đi trước một bước!"

Dứt lời, hắn gần như hưng phấn đến muốn xoắn mình thành cái nơ, vui mừng hớn hở cưỡi mây đạp gió rời đi.

Thẩm Cố Dung đánh rồng một trận cũng đã nguôi giận không ít, trở về gọi Mục Trích, sau đó cùng nhau ngồi trên linh thuyền của Kính Chu Trần, bay về hướng Ly Nhân Phong.

Mục Trích trước mặt người ngoài vẫn luôn đội mũ choàng to rộng, vừa vào tới phòng trong linh thuyền, hắn cố ý ném đi bộ xiêm y không mới không cũ mình đã mặc lâu, đổi sang thanh y vạt áo thêu chỉ bạc, mân mê hồi lâu mới đi tìm Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ chuyện của Nam Ương Quân, nghe thấy tiếng gõ cửa, không chút để ý mà lên tiếng: "Vào đi."

Mục Trích nói: "Vâng."

Vừa nghe thấy giọng Mục Trích, Thẩm Cố Dung lập tức hoàn hồn, vội vàng nói: "Ngươi đừng, đừng vào vội!"

Y còn chưa chuẩn bị sẵn phương án ứng phó với lời tỏ tình của Mục Trích.

Nhưng Mục Trích đã mở cửa vào được.

Trên mặt Thẩm Cố Dung tràn đầy xấu hổ, dời ánh mắt tránh né cái nhìn chăm chú của Mục Trích.

Từ sau khi tỉnh lại y vẫn luôn như vậy, hoàn toàn không dám nhìn vào Mục Trích, tất nhiên cũng không chú ý tới tai hồ ly còn chưa biến mất trên đỉnh đầu Mục Trích.

Mục Trích ho khan một tiếng, cố ý hơi khom lưng cọ tới trước mắt Thẩm Cố Dung, hận không thể lập tức nhét tai hồ ly vào trong tầm mắt Thẩm Cố Dung.

Nhưng Thẩm Cố Dung vừa thấy hắn, trái tim liền kinh hoàng, hình ảnh trong đầu lóe tới lóe lui, cuối cùng dừng lại ở cái hôn giữa lôi kiếp cuồn cuộn của hai người.

Thẩm Cố Dung: "......"

[ A A A! Có phải ta đoạn tụ thật rồi hay không? Không được đâu! Huynh trưởng ta sẽ đánh chết ta thật đó! ]

Đối với Thẩm Cố Dung mà nói, quan hệ sư đồ của hai người hoàn toàn không phải là rào cản quan trọng nhất ngăn y tiếp nhận Mục Trích, dù sao thì thời gian mười năm bế quan của y quá dài, như thể chỉ ngủ một giấc, chú lùn nhỏ chỉ cao tới đùi y liền thay đổi thành một người khác, không có bao nhiêu cảm giác sai trái của sư tôn với đồ đệ.

Điều khiến y lo lắng nhất chính là không thể tiếp thu việc mình đoạn tụ.

Dù sao khi còn ở Hồi Đường Thành, cả ngày y đều nghĩ tới mỹ nhân mềm mại kiều nhuyễn, trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cùng một người nam nhân trải qua cả đời.

Lại còn một nguyên nhân nữa chính là......

[ Sớm hay muộn cũng có một ngày ta phải về nhà. ]

Mục Trích đang yên lặng giật giật tai đột nhiên sửng sốt.

[ Thẩm Phụng Tuyết đã cho ta chìa khóa về nhà. Chỉ cần bóp nát chùm sáng kia là ta có thể trở về. Nếu như lúc này ta mơ màng hồ đồ tiếp nhận Mục Trích...... ] Thẩm Cố Dung nhăn chặt mày: [ Không được, không thể huỷ hoại cả đời Mục Trích. ]

Nếu không thể ở bên hắn cả đời, vậy thì đừng cho hắn hứa hẹn vô vọng.

Thẩm Phụng Tuyết từng nói: "Ngươi có thể vứt bỏ Mục Trích sao?"

Trong phút chốc, Thẩm Cố Dung đột nhiên hiểu rõ ý tứ của câu kia.

Có lẽ chính y cũng có chút thích Mục Trích, chẳng qua trước nay chưa từng tưởng tượng theo phương diện kia, nếu như có thể vứt bỏ Mục Trích, vứt bỏ thế giới này, vậy y có thể dễ dàng trở về nhà.

Thẩm Cố Dung đột nhiên rơi vào trầm tư.

Y vậy mà...... thích một người trong sách?

Cẩn thận ngẫm lại, Mục Trích lớn lên đẹp, nỗ lực từ trong xương, tôn kính sư tôn, quan trọng nhất chính là dường như hắn đã đem tất cả sự dịu dàng mình có dành hết lên người sư tôn như mình, phần dịu dàng chỉ thuộc về bản thân kia khiến cho người ta khó mà cưỡng lại được.

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu suy nghĩ: [ Hình như Mục Trích cũng không tệ lắm. ]

Trái tim Mục Trích lần đầu trải nghiệm cảm giác ngự kiếm, theo suy nghĩ Thẩm Cố Dung lên một hồi xuống một hồi, trái tim nhảy lên mãnh liệt, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Sư tôn hắn...... Hình như đã nhận thấy được tâm tư của chính mình!

Tuy rằng Mục Trích biết Thẩm Cố Dung không phải loại người ngượng ngùng xoắn xít, ngay cả người tiêu sái đến mấy gặp phải chuyện này cũng phải giãy giụa rối bời một phen. Hắn còn tưởng rằng sư tôn muốn ồn ào "Ta còn lâu mới là đoạn tụ", "Ta không thích Mục Trích", "Nói bậy! Ta không nghe, ta không nghe", không ngờ rằng lại trực tiếp thừa nhận như thế.

Tiếp thu nhanh dã man.

Thẩm Cố Dung nghĩ thông suốt chuyện này, cả người càng héo úa: [ Thích thì có ích lợi gì? Cuối cùng ta vẫn phải về nhà mà. ]

Mục Trích hơi ngẩn ra, mới hiểu tình yêu của Thẩm Cố Dung với hắn chẳng qua chỉ có chút xíu, cũng không đạt tới trình độ không có hắn không được, nếu không sẽ không cân đo giữa yêu hắn và về nhà.

Mục Trích hít sâu một hơi, cảm thấy tình hình hiện tại đã tốt hơn quá nhiều so với tưởng tượng của hắn, ít nhất tình cảm này không phải là hắn đơn phương.

Thẩm Cố Dung lại khổ sở không chịu nổi, cảm thấy bản thân thật sự quá dễ rung động, ngay cả khi ở thân xác của một người không thuộc về thế giới của mình mà y còn có thể thích người khác một cách dễ dàng, lại còn làm người ta động lòng rồi bản thân lại muốn bứt ra rời đi.

[ Ta quá vô lại. ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm.

Mục Trích: "......"

Tính tình của sư tôn nhỏ nhà hắn như vậy ắt hẳn là do người trong nhà cưng chiều từ nhỏ mà ra, nếu không tuyệt đối không thể không có chút tâm cơ như vậy.

Trong nháy mắt, Mục Trích đột nhiên có cảm giác tội lỗi khi in dấu chân lên mặt tuyết.

Hắn chợt cảm thấy mình không xứng với Thẩm Cố Dung, có điều rất nhanh điều này đã bị hắn mạnh mẽ ép xuống.

Hai người tâm tư khác nhau, yên lặng nửa ngày, Thẩm Cố Dung mới chậm chạp khôi phục tinh thần, trong lúc vô tình nhìn lướt qua Mục Trích, đôi mắt lập tức bất động.

Y phát hiện đôi tai hồ ly kia.

Thẩm Cố Dung: [ Tai hồ lyyyyyy! A a aaaaaaa!!! ]

Chính bản thân Mục Trích cũng suýt nữa đã quên thứ đồ này, quả nhiên, suy nghĩ của sư tôn cả đời này hắn cũng không theo kịp được.

Mục Trích tiếp tục giật giật tai, giả bộ không để ý lắm, nhìn Thẩm Cố Dung hỏi: "Sư tôn, ta có chỗ nào khác thường sao?"

Thẩm Cố Dung giả vờ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

[ Tai —— hồ —— ly —— ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích suýt nữa cười ra tiếng.

Tai hồ ly vô tình mọc ra của Thẩm Cố Dung lần đó là màu trắng thuần, hòa thành một thể với mái tóc bạc của y, Thẩm Cố Dung hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ sờ soạng hai cái thôi cũng không dám.

Tai hồ ly của mình không thể sờ, nhưng tai hồ ly của người khác lại khiến y ngắm đến cực kỳ hăng say.

Đôi tai hồ ly màu đen đính trên tóc Mục Trích so với gương mặt lạnh nhạt của hắn quả là một sự tương phản đến hòa hợp.

Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm.

[ Tai hồ ly thật thích. ] Thẩm Cố Dung đờ đẫn: [ Ta không trở về nhà nữa. ]

Mục Trích: "......"

Cái này cũng theo đuổi được sao?

Thẩm Cố Dung 'khụ' mạnh một tiếng, mặt đầy từ ái vẫy tay: "Lại đây."

Mục Trích cung kính đi tới, hơi cúi người xuống: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung giả bộ xoa đầu đồ đệ giống như trước, nói: "Nếu tu luyện gặp vấn đề gì, cứ tới hỏi sư tôn."

Mục Trích gật đầu: "Vâng."

Thẩm Cố Dung căng ra vẻ mặt thanh lãnh của sư tôn, nhanh chóng vỗ tai hồ ly của Mục Trích hai phát.

[ Sờ được rồi! ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích cũng ôm theo tâm tư không thể cho ai biết, nhích lại gần người Thẩm Cố Dung một chút, thử vươn tay ôm lấy vòng eo Thẩm Cố Dung.

Tóc bạc của Thẩm Cố Dung suýt nữa dựng đứng lên, y lập tức buông lỏng tay, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi ngươi ngươi......"

[ Ngươi làm gì đấy!!?!!??!? ]

Âm cuối như vỡ giọng.

Mục Trích nhích lại gần cổ y, cố ý cọ cọ tai hồ ly lên tai Thẩm Cố Dung, thân thể vốn đang cứng ngắc của Thẩm Cố Dung lập tức thả lỏng, hỏi hơi mất tự nhiên: "Ngươi đang làm nũng sao?"

Mục Trích nhẹ giọng nói: "Sư tôn thích Mục Trích không?"

Thẩm Cố Dung 'khụ' mạnh một tiếng, hơi nghiêng đầu, tai bị cọ ngứa quá.

[ Không thể nói thích hắn, không thể nói không thể nói, ngươi phải có khí thế của sư tôn! ]

Thẩm Cố Dung nói thầm một lúc lâu, mới lạnh nhạt nói: "Thích."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung: [ A! Ta đi tìm chết! ]

Mục Trích lúc này không giấu được ý cười nữa, mặt mày hắn giãn ra, đôi mắt hơi tỏa sáng nhìn Thẩm Cố Dung, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn, ngài...... ngài hẳn là biết thích theo lời ta có ý gì đúng không? Ngài như thế này...... là đồng ý với ta rồi sao?"

Thẩm Cố Dung sắp khóc tới nơi, y chỉ không muốn nói lời khẩu phị tâm phi mà thôi.

Y luôn cảm thấy nói dối là một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ, trong thoại bản có bao nhiêu người đều vì khẩu thị tâm phi mà cuối cùng gây ra bi kịch.

Từ khi Thẩm Cố Dung bắt đầu viết thoại bản đã thề, bản thân tuyệt đối sẽ không viết tình tiết trời xui đất khiến, nhân vật nói dối chia rẽ tình người này, mà khi chính y gặp phải loại chuyện tương tự lại càng như thế.

Mục Trích lần này thật sự không nhịn được mà thúc giục y: "Sư tôn, đúng không? Phải không? Được không?"

Thẩm Cố Dung liều mạng lắc đầu, không đúng, không phải, không được.

Con ngươi Mục Trích ảm đạm xuống, nhìn qua hắn có chút khổ sở.

Trái tim Thẩm Cố Dung tê rần, do dự hồi lâu mới hơi cắn răng nói: "Ta.... sớm hay muộn cũng có ngày ta phải về nhà."

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.

Thẩm Cố Dung rũ mắt, lẩm bẩm: "Ta không cho ngươi được cái gì, ta cũng không muốn lừa ngươi."

Mục Trích giơ tay nắm lấy cổ tay Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng hỏi: "Nhà sư tôn ở nơi nào? Ta có thể đi tìm ngài."

Thẩm Cố Dung nói: "Ta cũng không biết, nhưng không ở nơi này."

Mục Trích ngạc nhiên: "Không ở nơi này?"

"Ừ, không ở thế giới này."

Thẩm Cố Dung kể hết toàn bộ những điều mình hao tổn tâm cơ che giấu bấy lâu nay cho Mục Trích, y hơi tránh đi tay Mục Trích, cảm giác mình như bị con trai sông bị mổ xẻ, phơi bày hết toàn bộ những thứ không thể để người khác thấy cho Mục Trích xem.

"Ta có nhà của mình." Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm mười ngón tay tinh tế đan xen, rầu rĩ nói: "Lâu lắm rồi ta chưa về nhà, huynh trưởng chắc chắn đang đi khắp nơi tìm ta."

Đôi môi tái nhợt của Mục Trích nhẹ nhàng giật giật, hắn muốn hỏi: "Ta thì sao?"

Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, hắn lại cảm thấy chính mình căn bản không có tư cách hỏi ra những lời này, từ đầu tới cuối, tất cả tình cảm sâu đậm dành cho Thẩm Cố Dung đều đơn phương xuất phát từ phía hắn, hắn không có tư cách yêu cầu Thẩm Cố Dung hồi đáp lại toàn bộ tình cảm cho hắn.

Hắn càng không thể ích kỷ tàn nhẫn cướp đoạt sự tự do muốn về nhà của Thẩm Cố Dung.

Trong mắt Mục Trích dần dần bị sự tuyệt vọng nhiễm lên, hắn yên lặng một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Vậy hiện tại sư tôn phải rời khỏi sao?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mục Trích đối mặt với y.

Nếu quyết định vứt bỏ ta, vậy vì sao còn chưa trở về nhà?

Không phải Thẩm Phụng Tuyết cho người chìa khóa sao?

Thẩm Cố Dung do dự một lúc lâu, mới nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực mình, thấp giọng nói: "Còn chưa tới thời điểm."

Bản năng của y nói với y, nếu không tới tình cảnh bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được dùng loạn chìa khóa kia.

Mục Trích hỏi: "Vậy khi nào có thể sử dụng?"

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Ta không biết."

Mục Trích như bắt được cọng rơm cuối cùng, lại lần nữa tiến lên giữ lấy hai vai Thẩm Cố Dung, nhìn y gần như cầu xin: "Vậy sư tôn... có thể ở bên ta... trước khi rời đi không?"

Mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch.

Mục Trích tựa hồ bắt đầu nói không lựa lời: "Mặc kệ...... chỉ là gạt ta cũng được."

Nói ra câu này, Mục Trích đột nhiên cảm thấy bản thân quá mức hèn mọn, vậy mà lại dùng phương thức này lừa mình dối người.

Thẩm Cố Dung lại như lần đầu quen biết Mục Trích, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn một lúc lâu, mãi đến khi cả người Mục Trích rét run, y mới lạnh giọng mở miệng.

"Mục Trích, ngươi coi ta là người nào? Kẻ ngỗ ngược đùa giỡn tình cảm sao?"

Tay Mục Trích run lên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Bình luận

Truyện đang đọc