XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Lâm Thúc Hòa áp chế Tuyết Mãn Trang nhẹ như bẫng. Không một câu thừa thãi, hắn rạch đầu ngón tay, dùng máu vẽ ra một trận pháp rườm rà giữa không trung. Theo tiếng "Xuống", trận pháp ập thẳng xuống đất, bao trọn Thẩm Cố Dung và Tuyết Mãn Trang.

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, ít nhất huynh cũng phải nói trước với ta một tiếng chứ."

Lâm Thúc Hòa không muốn nói, hắn khẽ cười một tiếng, trực tiếp vận hành pháp trận.

Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy trận pháp dưới lòng bàn chân giống như biến thành một bàn tay, chậm rãi bò lên từ cổ chân y, có vẻ đang tìm tòi gì đó trong người y.

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Sư huynh?"

Lâm Thúc Hòa nói: "Đừng lộn xộn, nó đang tìm khế ước."

Thẩm Cố Dung đành phải thu linh lực trên đầu ngón tay về, ép buộc bản thân thả lỏng.

Bàn tay hư ảo kia sau khi chạm tới đầu gối Thẩm Cố Dung lập tức vỡ thành những đốm sáng lấp lánh, bao quanh cả người Thẩm Cố Dung, sau đó ánh sáng tụ thành một cụm, dừng lại giữa hai đầu lông mày Thẩm Cố Dung.

Nó đã tìm được khế ước.

Mục Trích ở cách đó không xa trơ mắt nhìn đồ vật giống bàn tay kia chạm vào chân Thẩm Cố Dung chân, suýt thì bóp nát chuôi kiếm Cửu Tức.

Cửu Tức ngao ngao kêu: "Đau đau đau, ngươi dùng sức lớn như vậy làm cái gì?!"

Ánh mắt Mục Trích nặng nề, hận không thể đập thứ đồ như bàn tay mà không giống bàn tay kia thành tro bụi.

Thật ra kia chỉ là một cụm linh lực trận pháp thúc giục ra thôi, trong lòng Mục Trích cũng rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy cảnh tượng kia hết sức chói mắt.

Ngay khi Mục Trích hận đến nghiến răng nghiến lợi, đạo linh lực kia đã thành công kéo khế ước với Tuyết Mãn Trang từ trong thức hải Thẩm Cố Dung ra, hai sợi tơ đỏ quấn quít lấy nhau hiện lên giữa không trung.

Càng chói mắt.

Tay Mục Trích lại siết mạnh hơn.

Cửu Tức: "Áu áu áu!"

Cảm giác bị cưỡng ép kéo thứ trong thần thức mình ra cũng không hề dễ chịu, sắc mặt Thẩm Cố Dung tái nhợt, khó khăn lắm mới giữ vững được lý trí, không đập nát đạo linh lực này.

Lâm Thúc Hòa nói: "Sắp xong rồi, nhịn một chút."

Thẩm Cố Dung đành phải nhíu mày nhẫn nhịn.

Sau khi rút khế ước ra, đạo linh lực hóa thành chiếc miệng to như chậu máu cùng răng nanh sắc nhọn, há miệng cắn một nhát lên sợi dây khế ước hư ảo kia.

Khế ước theo đó đứt vỡ.

Thẩm Cố Dung đột nhiên mở mắt, che ngực ho kịch liệt, trong cổ họng đặc quánh mùi máu tươi.

Mục Trích hoảng hốt, lập tức vội xông tới, nhưng lại bị kia hai người gỗ kia làm tròn chức trách ngăn lại.

Mục Trích siết chặt Cửu Tức Kiếm trong tay, đồng tử hóa thành màu đỏ tươi trong nháy mắt, khắp người đều là lệ khí không thể che lấp.

Lâm Thúc Hòa liếc hắn, cười như không cười nói: "Gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào cùng ta sao?"

Mục Trích đang định cắn răng lên tiếng, chợt nhìn thấy Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo hắn đừng lộn xộn.

Chỉ một động tác đã làm mãnh thú vừa lộ răng nanh trong nháy mắt thu hồi sự cáu kỉnh, ngón tay Mục Trích buông lỏng, đồng tử ngưng tụ lại thành một chấm, lệ khí biến mất.

Thẩm Cố Dung che ngực ho khan vài tiếng, nói với Lâm Thúc Hòa: "Không phải nói trận pháp này sẽ không gây tổn hại cho ta sao?"

"Đúng vậy." Lâm Thúc Hòa phá hủy trận pháp, nói không chút để ý: "Không phải đệ không bị thương sao? Chỉ ho vài tiếng mà thôi."

Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi, vận chuyển linh lực trong linh mạch một vòng, phát hiện không có tổn thương gì, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng bản thân lại phải chịu tội.

Tuyết Mãn Trang từ đầu đến cuối đều không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn đã hóa thành nguyên hình phượng hoàng, đậu ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, chíp chíp hai tiếng.

Không có thứ đồ bỏ Chủ Tớ Khế kia, Thẩm Cố Dung không thể nghe hiểu hắn đang nói gì, y giơ tay búng nhẹ vào giữa trán Tuyết Mãn Trang, thân thể nho nhỏ của phượng hoàng lảo đảo một cái, suýt nữa ngã ngửa về sau.

"Ngươi tự do rồi, tiểu hồng điểu."

Tuyết Mãn Trang nghi hoặc nhìn y, theo bản năng cong đôi mắt: "Chíp chíp."

Thẩm Cố Dung không muốn liên quan gì tới Yêu tộc nữa, y nói với Mục Trích an tĩnh bên cạnh: "Gọi Thanh Ngọc ra đây dẫn Tuyết Mãn Trang về Yêu tộc đi."

Mục Trích gật đầu thưa vâng.

Rất nhanh sau đó, Thanh Ngọc với đôi tai hồ ly trên đầu nhẹ lâng lâng đáp xuống cửa Y quán, cung kính nói: "Thánh quân, Lâm Tiên y."

Thẩm Cố Dung hàm hồ đáp lại.

Thanh Ngọc vừa ngẩng mặt liền thấy Lâm Thúc Hòa cau mày đội đấu lạp lên đầu Thẩm Cố Dung, che đi cặp tai hồ ly kia.

Thanh Ngọc không rõ nguyên do.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, suýt chút nữa đã quên mình cũng có tai hồ ly, y chỉnh lại đấu lạp, cầm Tuyết Mãn Trang tới đưa cho Thanh Ngọc, nói: "Khế ước của ta và Tuyết Mãn Trang đã được giải, ngươi đưa hắn về Yêu tộc đi."

Thanh Ngọc nhận lấy Tuyết Mãn Trang, kìm kẹp không cho hắn bổ nhào vào người Thẩm Cố Dung, nói: "Vâng."

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng ném được phiền phức lớn kia đi, toàn thân thả lỏng không ít, y dựa vào ghế mềm, nghiêng đầu nhìn Lâm Thúc Hòa, nói: "Chiều nay ta sẽ về Ly Nhân Phong."

Lâm Thúc Hòa ngoài cười nhưng trong không cười: "Không có việc gì không lên điện Tam Bảo, đệ vừa xong việc chưa tới nửa khắc đã đòi trở về sẽ làm ta cảm thấy đệ chỉ coi ta như rối gỗ, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi."

Thẩm Cố Dung vội nói: "Không phải thế đâu, ta chỉ sợ quấy rầy sư huynh thôi. Nếu sư huynh không ngại, ta có thể ở lại thêm mấy ngày nữa."

Mục Trích bên cạnh nhíu chặt mày.

Hắn có dự cảm, nếu tiếp tục ở lại Y quán Lâm Quan, có sự ngăn cản của Lâm Thúc Hòa, không chừng ngay cả một đầu ngón tay của sư tôn hắn cũng không thấy được.

Cũng may Lâm Thúc Hòa chỉ liếc Thẩm Cố Dung một cái, nói: "Ở cái gì mà ở, nhanh đi đi, đừng làm trở ngại việc dưỡng bệnh của ta."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ta nói ta phải đi, huynh nói coi huynh như rối gỗ.

Ta nói ta muốn ở lại, huynh lại chê ta gây trở ngại cho huynh.

Tâm tư sư huynh quả nhiên rất khó đoán, vẫn nên trở về đoán của Chưởng giáo thì hơn, một phát đã trúng.

Thẩm Cố Dung ở lại Y quán ăn cơm trưa, dặn dò hắn một lượt: "Sau này nếu tiểu đồ nhi kia của ta có việc gì, làm phiền sư huynh chiếu cố chút."

Lâm Thúc Hòa bị y chọc tức đến cười: "Có phải mũi đệ hếch lên đến tận trời rồi không Thẩm Thập Nhất?"

Thẩm Cố Dung vén một góc đấu lạp, cười ngoan ngoãn: "Được không nha... sư huynh?"

Lâm Thúc Hòa: "......"

Lâm Thúc Hòa tức đến day mi tâm, giận dữ xua tay: "Ta đúng là thiếu nợ đệ mà, lăn nhanh lên."

Thẩm Cố Dung nói: "Đa tạ sư huynh."

Mục Trích bên cạnh liều mạng kìm nén sự mừng rỡ trong lòng.

Người tới Nhàn Vân Thành chuyến này rất nhiều. Tuyết Mãn Trang, Ngu Tinh Hà, còn có Thanh Ngọc lén lút đi theo, ngồi đầy một linh thuyền. Nhưng lúc này Mục Trích mới bất chợt phát hiện, trên đường trở về Ly Nhân Phong chỉ có hai người là hắn và Thẩm Cố Dung.

Sẽ không còn bất kỳ ai trở thành vướng bận quấy rầy bọn họ nữa.

Nghĩ đến đây, Mục Trích liền phấn chấn một cách khó hiểu.

Hắn vốn chính là một kẻ ác độc tàn nhẫn, ác với người khác, càng ác hơn với mình, người duy nhất trên đời đáng giá để hắn đặt nơi đầu quả tim chỉ có Thẩm Cố Dung. Hắn có thể lộ ra răng nanh dữ tợn với bất kỳ kẻ nào trên thế gian, nhưng lại không dám thể hiện dù chỉ một chút bản tính trước mặt Thẩm Cố Dung.

Sau khi bị Lâm Thúc Hòa vạch trần tâm tư, Mục Trích tiêu tốn thời gian một đêm, hoàn toàn tiếp thu sự thật rằng mình là đoạn tụ, hơn nữa còn đoạn sư tôn mình.

"Ta không cầu cái gì." Mục Trích bình tĩnh nghĩ thầm: "Đời trước người vì ta che mưa chắn gió, đời này đến lượt ta bảo vệ người."

Chỉ cần có thể ở bên Thẩm Cố Dung, hắn không cần gì khác nữa.

Thẩm Cố Dung hoàn toàn không biết đồ đệ nhà mình suy nghĩ cái gì, y đang định dẫn theo Mục Trích rời đi, Lâm Thúc Hòa đột nhiên nói: "Từ từ."

"Hm? Sư huynh, còn có chuyện gì sao?"

Lâm Thúc Hòa nhẹ nhàng búng tay thật vang, một người gỗ lung la lung lay đi ra từ phía sau hắn.

"Trước kia không phải đệ nói người gỗ rất tiện lợi, muốn ta cho đệ một con sao?" Lâm Thúc Hòa cười như không cười liếc qua Mục Trích, nói: "Con này tặng cho đệ."

Hô hấp Mục Trích ngưng bặt, tầm mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm người gỗ kia, hận không thể chẻ nó ra mang đi đốt.

Thẩm Cố Dung vén rèm đấu lạp nhìn thoáng qua khuôn mặt của người gỗ kia, thảm không nỡ nhìn buông hắc sa xuống, y nói bất đắc dĩ: "Sư huynh, ta sợ đặt nó trong viện buổi tối sẽ gặp ác mộng, huynh tha cho ta đi."

Mục Trích vui vẻ trong lòng.

Lâm Thúc Hòa nhướng mày: "Ồ? Đệ ngại nó xấu? Được thôi."

Hắn tùy ý vung tay lên, khuôn mặt dữ tợn của người gỗ kia trong nháy mắt biến đổi, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn mỹ, ngay cả khớp nối cũng không phát ra âm thanh két két, nhìn không khác gì người thật.

Thẩm Cố Dung: "Oa! Cái này đẹp!"

Mục Trích: "......"

Mục Trích như rơi xuống hầm băng.

Thẩm Cố Dung vui mừng phấn khởi nhận lấy con rối tuấn mỹ này, cảm ơn Lâm Thúc Hòa mãi, lúc này mới dẫn theo Mục Trích cùng người gỗ rời đi.

Lâm Thúc Hòa đứng ở cửa Y quán, ô cũng chưa bung, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm theo bóng dáng Thẩm Cố Dung dần dần biến mất ở cuối phố quan tài.

Một giọt nước mưa rơi xuống lông mi hắn, chậm rãi thấm vào trong mắt, làm nhòa đi tầm mắt của hắn.

"Lâm Thúc Hòa......"

Tại nơi sâu thẳm trong ký ức, cũng vào ngày mưa này, có một người toàn thân hồng y đi về phía hắn.

Lâm Thúc Hòa gắng sức mở mắt, lúc này mới thấy rõ không phải người nọ mặc áo đỏ, mà là máu tươi không biết từ đâu tới đã nhiễm đỏ bộ bạch y của hắn.

Thẩm Phụng Tuyết đi đến trước mặt hắn, bị mùi máu tươi nồng đậm trên người hắn kích thích, Lâm Thúc Hòa ho kịch liệt một tiếng.

Hắn đã sắp chết, ho một tiếng thôi cũng dùng hết sức lực mình có.

Con ngươi Lâm Thúc Hòa hơi tan rã, hắn lẩm bẩm nói: "Thập Nhất......"

Ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết nặng nề, giống như giếng cổ không gợn sóng nhìn hắn, phảng phất trên đời này bất kể chuyện gì cũng không thể khiến đôi con ngươi kia xuất hiện chút dao động.

Trong tay hắn cầm một chùm sáng, rũ mắt nhìn Lâm Thúc Hòa, nước mưa lạnh như băng trút xuống ướt đẫm mái đầu bạc, sắc mặt của hắn so với trước kia càng trắng bệch hơn.

Thẩm Phụng Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Cơ duyên này, huynh cần phải không?"

Lâm Thúc Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, hắn muốn nói: Đó là cơ duyên của đệ, ta không cần.

Chỉ là lúc này hắn đã không nói nên lời.

Thẩm Phụng Tuyết nhìn hắn, đột nhiên cười.

"Cũng đúng." Lâm Thúc Hòa nghe thấy hắn gần như tự giễu mà nói: "Loại cơ duyên này, huynh khinh thường không muốn."

Lâm Thúc Hòa dùng hết sức lực cuối cùng, môi nhẹ nhàng mở ra, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: "Để lại cho......"

Thẩm Phụng Tuyết lại không chờ hắn nói xong, trực tiếp đem cơ duyên Thiên Đạo sắp tiêu tán kia ấn vào trong thân thể gầy trơ xương của Lâm Thúc Hòa.

Cả người Lâm Thúc Hòa run lên, linh mạch khô kiệt như cây khô gặp mùa xuân, tựa như dòng suối róc rách chảy vào lòng sông khô cạn, trong nháy mắt đổ đầy thân thể hắn.

Lâm Thúc Hòa ngẩn ngơ nhìn Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi đứng dậy, con ngươi vô tình vô cảm của hắn nhìn Lâm Thúc Hòa, như thể cơ duyên mọi người đều cầu mà không được kia với hắn chỉ là một món đồ chơi tiện tay tặng.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi.

Chỉ để lại cho Lâm Thúc Hòa một bóng dáng mơ hồ.

Cuối hẻm Thập Tam Tử, Thẩm Cố Dung tò mò nhìn con rối trước mặt, hỏi Mục Trích: "Có cần đặt tên cho nó không?"

Mục Trích vừa nhìn người gỗ kia liền thấy phiền, nhưng thấy Thẩm Cố Dung dạt dào hứng thú, hắn cũng giả bộ rất hứng thú.

Hắn cầm ô cho Thẩm Cố Dung, nói: "Sư tôn cảm thấy tên gì thích hợp?"

Vừa hỏi xong, Mục Trích liền hơi hối hận.

Người có thể đặt ra cái tên "Thẩm Uy Vũ" như vậy sao có thể đặt được một cái tên bình thường?

Quả nhiên, Thẩm Cố Dung suy nghĩ miên man: [ Nếu là của ta, vậy thì nên theo họ ta. Thẩm, Thẩm cái gì đây? Thẩm Mộc Mộc, Thẩm Tuấn Mỹ, chậc, không thể không nói, gương mặt này thật hợp tâm ý ta. ]

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung đi đến phố chính, liếc thấy hoa quế nở rộ hai bên đường, nói: "Vậy gọi là Mộc Tê đi." (Mộc Tê là tên khác của cây Quế)

Mục Trích: "......"

Cũng thật đủ tùy ý.

Có điều tên Mộc Tê này so với Thẩm Mộc Mộc hay Thẩm Tuấn Mỹ còn bình thường chán.

Mục Trích gật đầu phụ họa: "Tên hay."

Thẩm Cố Dung vỗ vỗ bả vai rối gỗ, nói: "Sau này ngươi tên là Mộc Tê."

Mộc Tê gật đầu: "Vâng."

Ba người cùng tới Linh Thuyền Các, thuê một linh thuyền.

Nhàn Vân Thành vẫn mưa rả rích, ngự phong đi không chừng còn bị tạt ướt cả mặt, Thẩm Cố Dung là thiếu gia lớn lên trong cẩm y ngọc thực, có phương tiện di chuyển linh thuyền càng lười dùng linh lực ngự phong hơn, dù sao bọn họ cũng không gấp, từ từ trở về Ly Nhân Phong, thuận tiện ngắm nhìn cảnh sắc ven đường.

Cầm ngọc bài đi thuê linh thuyền, Mục Trích nhảy lên trước, quen thuộc vươn tay về phía Thẩm Cố Dung, ý bảo sư tôn cầm tay hắn đỡ lên.

Lên một cái linh thuyền mà thôi, Thẩm Cố Dung không được nuông chiều đến nông nỗi vậy, nhưng tay đồ đệ đã vươn tới, y cũng không thể gạt đi, đành phải vươn tay đặt vào lòng bàn tay Mục Trích.

Trên linh thuyền cũng không còn ai khác, Thẩm Cố Dung vén hắc sa đấu lạp sang hai bên, gương mặt diễm sắc vô biên lộ ra.

Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, tầm mắt Mục Trích quét một vòng qua đôi môi Thẩm Cố Dung, trái tim run lên, theo bản năng khép tay lại, nắm chặt năm ngón tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Cố Dung.

Đúng lúc này, Mộc Tê ở sau lưng Thẩm Cố Dung đột nhiên bất ngờ rút đao bên hông ra, mắt cũng không chớp mà chém về phía tay Mục Trích, không mảy may lưu tình.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, theo bản năng rụt tay về, nhưng Mục Trích không biết phạm phải tật xấu gì, nhìn thấy thanh đao kia chém xuống không những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt tay Thẩm Cố Dung hơn.

Khi thanh đao sắc bén của Mộc Tê đánh tới, Mục Trích đột nhiên dùng chút lực, kéo Thẩm Cố Dung không kịp đề phòng vào lòng, Thẩm Cố Dung lập tức đâm Mục Trích ngã về sau.

Đao Mộc Tê theo sát mà tới, rầm một tiếng đánh nát cạnh linh thuyền.

Mục Trích vốn dĩ có thể đứng ổn định, nhưng nhìn thấy Thẩm Cố Dung có chút mờ mịt, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cố ý đứng không vững, như là bị Thẩm Cố Dung đâm té ngã, cả người ngã xuống mặt đất sau lưng.

Uỳnh uỵch một tiếng.

Thẩm Cố Dung trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn, đốt ngón tay trở nên trắng, túm lấy vạt áo Mục Trích, môi suýt nữa dán lên mặt Mục Trích, đấu lạp rộng có hắc sa lúc này chậm rãi rủ xuống, che đậy hoàn toàn hai người.

Một cú ngã này, trực tiếp ngã thành tư thế chắp cánh trí tưởng tượng bay cao.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mộc Tê: "......"

Lâm Thúc Hòa trong Y quán: "......"

Hắn suýt nữa đạp vỡ kính thủy tinh, phẫn nộ bùng nổ kêu gào: "Chém cho ta...... Khụ khụ!"

Bình luận

Truyện đang đọc