XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Đó là lần đầu tiên Thẩm Cố Dung phải chứng kiến tất cả những chuyện vi phạm nhận biết của mình từ trước tới giờ.

Sau lưng y là lửa cháy hừng hực thiêu đốt, cắt đứt đường sống của y.

Phía trước y là trận chiến giữa tu sĩ và quỷ tu vượt xa nhận thức của y.

Tiên sinh một thân thanh y, cầm sáo trúc trong tay, mũi chân điểm lên mặt sông, mặt trầm như nước, từng chiêu từng thức đều là sát chiêu sắc bén; mà thủy quỷ kia tựa hồ đang làm mưa làm gió, hoa đăng chứa nước giữa sông rào rạt rơi xuống từ trên trời, như một trận mưa to.

Mà sau khi hoa đăng kia rơi xuống, ngọn lửa không những không nghiêng ngả, ngược lại vẫn thiêu đốt sáng chói như cũ.

Thẩm Cố Dung ôm chặt Thẩm Tịch Vụ, Thẩm Tịch Vụ vẫn đang nhắm mắt, nghe thấy âm thanh xa lạ bên tai, sợ hãi nói: "Ca ca, muội có thể mở mắt không?"

Sắc mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch, đôi run lên, nghe vậy thì ngây người, một lúc sau mới gật gật đầu.

"Được."

Thẩm Tịch Vụ lúc này mới mở mắt, nhào vào trong lòng y, nghẹn ngào nói: "Ca ca, muội sợ lắm, khi nào chúng ta mới có thể về nhà?""

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn nàng, bên tai vang lên câu nói lúc vừa rồi của tiên sinh:

"Bọn họ đều đã chết hết."

Đều đã chết hết......

Đã chết?

Bên tai Thẩm Cố Dung vang ầm ầm.

Y sống mười sáu năm, tiếng sấm lớn nhất đời này từng nghe cũng không bằng một phần vạn tiếng vang này.

Lồng ngực tựa như bị khoét rỗng, gió lạnh thổi tới từ sau lưng, xuyên qua thân thể y, từ lồng ngực xông ra, từng cơn gió rót đầy cơ thể.

Y muốn liều mạng thuyết phục mình rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng trong mơ nào có cảm giác chân thật rõ ràng như vậy, tay Tịch Vụ còn đang ôm chặt lấy y, coi y như chỗ dựa duy nhất.

Mà y...... cũng thật sự đã trở thành chỗ dựa cuối cùng của muội muội.

Thẩm Cố Dung đột nhiên bình tĩnh trở lại một cách quỷ dị, thân thể vẫn luôn run bần bật của y bỗng chững lại, vừa rồi y còn liều mạng thuyết phục bản thân không được tin tưởng tất cả những chuyện đang xảy ra, hiện tại lại thuyết phục bản thân mau chóng tiếp nhận hết thảy.

Tiếp nhận nhanh lên, chậm một chút nữa sẽ điên mất.

Y nắm tay Thẩm Tịch Vụ, như đang nắm lấy tia lý trí cuối cùng.

Hiện tại y không thể điên, không thể trốn tránh, bởi vì y còn phải che chở Thẩm Tịch Vụ.

Nếu y cũng chết thì sẽ không còn ai che chở Tịch Vụ nữa.

Thẩm Cố Dung mạnh mẽ đè ép sợ hãi đau thương vào trong lòng, vốn dĩ đây là việc ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể xảy ra, nhưng trong nháy mắt lại thần kỳ tiếp thu được.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc ôm Thẩm Tịch Vụ, thủy quỷ làm nước bắn lên ướt hết toàn thân y, y xoa loạn tóc đen dán trên mặt, ôm Tịch Vụ tránh dưới một vòm cầu.

Thuyết thư tiên sinh thường xuyên kể chuyện dưới cầu vượt lúc này đã ngã vào bờ sông, nửa thân mình ngâm ở trong sông, máu chảy ra nhuộm đỏ một vùng nước.

Thẩm Cố Dung ép bản thân nhịn xuống cơn buồn nôn, ôm Tịch Vụ tìm một nơi vừa khuất vừa tối trốn vào.

Tiên sinh vẫn đang so chiêu với thủy quỷ kia, mà toàn bộ Hồi Đường Thành cũng dần dần yên ắng xuống, chỉ còn tiếng lửa rực cháy thiêu đốt vang vọng bên tai, hỗn loạn.....như dã thú đang gầm gừ.

Thẩm Cố Dung đột nhiên che hai tai Thẩm Tịch Vụ.

Thẩm Tịch Vụ rất ngoan, có vẻ đã hiểu chuyện gì, hô hấp cũng nín xuống, cực kỳ chuyên chú tin cậy huynh trưởng.

Thẩm Cố Dung thả nhẹ hô hấp, bên tai chậm rãi vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Tiếng động vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Cố Dung hơi ngẩng đầu lên, phát hiện cây cầu trên đầu hơi rung rung.

Y không dám đi ra ngoài, bởi vì không thể xác định bên ngoài rốt cuộc là người hay quỷ.

Khắp thành đã là thảm trạng như vậy, y không dám ôm bất kỳ ý nghĩ ngây thơ nào với thế giới này nữa.

Quả nhiên, thứ trên cầu kia đi tới rất nhanh, có vẻ nó ngửi thấy hơi người, bước chân chậm rãi dời về phía vòm cầu.

Khi Thẩm Cố Dung nhìn thấy dáng vẻ Dịch Quỷ kia, hô hấp suýt nữa ngưng bặt.

Trên mặt Dịch Quỷ đầy vệt đỏ, nhìn như từng tảng bớt lớn, nhưng khuôn mặt nó thật sự quá xấu xí, răng nanh giương ra, mắt quỷ lành lạnh, dù Thẩm Cố Dung đã trốn hoàn toàn trong bóng đêm vẫn bị nó liếc mắt một cái thấy được.

Thẩm Cố Dung vốn đang cảm thấy mình đã trốn kỹ, lập tức trở nên nực cười.

Y thoắt cái nhảy lên từ vòm cầu, ôm Tịch Vụ chạy về phía trước.

Dịch Quỷ kia không hề chớp mắt đi theo, hai chân nó dường như còn đeo xiềng xích, khi đi phát ra tiếng xích sắt nặng nề va chạm vào nhau, âm thanh theo sát phía sau, đánh sâu vào lòng người.

Chẳng qua dù thêm bao nhiêu xiềng xích, Dịch Quỷ vẫn đi cực kỳ thong thả.

Thẩm Cố Dung nhân cơ hội này chạy dọc bờ sông, nhanh chóng chạy tới chỗ sông đào bảo vệ thành.

Y nhớ rõ nơi đó có con đường nhỏ thông ra ngoài thành, trước kia y vì trốn tiên sinh phạt chép sách mà thường cùng hồ bằng cẩu hữu lén chuồn theo con đường này ra ngoài thành chơi.

Thẩm Cố Dung vốn đang cảm thấy bản thân đã hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình, cũng đủ bình tĩnh rồi, nhưng theo từng bước chân hối hả, trên mặt y lại thoáng chốc ướt đẫm nước mắt.

Y mặt không cảm xúc chảy nước mắt, cõng Tịch Vụ chạy nhanh trên đường hẹp quanh co xếp từ những cục đá kia.

Tuy nói là đường nhỏ, nhưng trên thực tế chỉ là cách vài bước lại lót mấy tảng đá nhô lên mặt nước thôi, ngay cả đường cũng không được tính.

Sông đào bảo vệ thành là một con sông chảy xiết, nước sông tràn qua lòng bàn chân, phảng phất như muốn tách những tảng đá dưới chân ra.

Thẩm Cố Dung ôm Tịch Vụ bước lên, nhưng vừa mới đi được nửa đường, tảng đá dưới lòng bàn chân lại như không chịu được sức nặng của hai người, đột nhiên trượt văng, đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc dùng hết toàn bộ sức lực ném Tịch Vụ lên tảng đá tiếp theo, sau đó thân mình rơi ùm vào trong dòng nước chảy xiết.

Thẩm Tịch Vụ hét lên một tiếng: "Ca ca!"

Toàn bộ cơ thể Thẩm Cố Dung chìm trong nước, còn chưa tới đầu xuân nên nước sông lạnh băng thấu xương, y chỉ biết vài động tác bơi, giãy giụa không muốn mình bị chết đuối, nhưng nước sông kia thật sự quá dồn dập, hơn nữa còn liên tiếp đánh vào tảng đá trong lòng sông, đập cho y đau nhức khắp người, trong lúc hấp tấp uống vào không biết bao nhiêu nước.

Không biết đã giãy giụa bao lâu, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, vớt y từ trong nước sông lạnh băng ra.

Thẩm Cố Dung lúc này đang thoi thóp, suýt nữa chết đuối.

Hơi thở y mong manh, vừa khôi phục thần trí chuyện thứ nhất làm chính là túm chặt cánh tay người nọ, gian nan nói: "Tịch Vụ......"

Người cứu y đúng là tiên sinh.

Tiên sinh nắm tay y, không biết đã làm gì, thân thể đau nhức của Thẩm Cố Dung như được thứ gì dịu dàng vuốt ve, cảm giác mệt mỏi vô lực kia cũng biến mất trong giây lát.

Y chớp chớp lông mi ướt át, lúng ta lúng túng nói: "Tiên sinh?"

Tiên sinh đỡ y lên, thấp giọng nói: "Ta không thể nhúng tay vào nhân quả Tam giới, xin lỗi."

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn, muốn hỏi: Vậy vì sao người lại muốn cứu ta? Chẳng lẽ không phải cứu người là đã kết thành nhân quả rồi sao?

Nhưng lúc này y đã không thể nghĩ quá nhiều, vội vàng nói cảm ơn tiên sinh, sốt ruột đi trên con đường nhỏ trên sông đào bảo vệ thành kia.

May mà Tịch Vụ vẫn còn đứng trên tảng đá đó, quay lưng về phía y, bả vai hơi run lên, có vẻ đang vô cùng sợ hãi.

Trái tim Thẩm Cố Dung mềm xuống, hai chân bủn rủn đi từng bước một tới, dịu dàng trấn an: "Tịch Vụ, đừng sợ, ca ca sẽ lập tức tới bên cạnh muội."

Ca ca sẽ lập tức tới bên cạnh muội.

Là câu cuối cùng Tịch Vụ nghe được trong cuộc đời này.

Khi Thẩm Cố Dung chỉ còn một tảng đá nữa là đi được tới cạnh Tịch Vụ, tiên sinh lại giẫm lên mặt nước đi tới, đứng lên tảng đá phía trước Thẩm Cố Dung, ngăn cản y đi tới.

Thẩm Cố Dung tưởng hắn muốn giúp mình đón Tịch Vụ, cười gượng nói: "Tiên sinh, ôm Tịch Vụ cho con là được rồi."

Muội muội y tính tình hiền dịu, nhát gan yếu ớt, tốn sức một lúc lâu như vậy, chắc chắn đang cực kỳ lo cho y.

Có điều chỉ cần an ủi cẩn thận, lại cho nàng một hạt châu tròn vo, nàng sẽ không còn sợ hãi nữa.

Muội muội luôn hiểu chuyện, lại dễ dỗ dành.

Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiên sinh lại lần nữa dùng giọng điệu tựa giếng cổ không gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Nàng đã không còn là muội muội của con."

Khóe môi Thẩm Cố Dung cứng đờ.

Tiên sinh hơi nghiêng người, Tịch Vụ chỉ cách một tảng đá đang run người, từng chút quay đầu lại, lộ ra mắt quỷ âm trầm.

Thẩm Cố Dung ngây dại, y lúng túng nói: "Tịch Vụ?"

Tiên sinh nói: "Nàng đã nhiễm Dịch Độc, nếu không chịu đựng được sẽ chết."

Thẩm Cố Dung như rối gỗ bị giật dây, ngẩn ngơ cứng ngắc nhìn muội muội vẻ mặt dữ tợn nhà mình, nói theo lời như thoại bản của tiên sinh: "Nếu chịu đựng được thì sao?"

"Chịu đựng được, nàng sẽ là Dịch Quỷ tiếp theo, mười ba Dịch Quỷ khác sẽ qua đây cắn nuốt nàng."

Thẩm Cố Dung nhìn tiên sinh, mặt không cảm xúc nói: "Ta nghe không hiểu."

Tiên sinh: "Cố Dung......"

"Ta nghe không hiểu người đang nói cái gì." Thẩm Cố Dung giơ tay chỉ vào Thẩm Tịch Vụ, lúc này, tay y lại vững như bàn thạch: "Tịch Vụ... không phải ở kia sao?"

Tiên sinh nhìn y thương hại.

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, dại ra nói: "Nàng chỉ còn cách ta một bước."

Chỉ cần tiếp tục đi về phía trước một bước, y liền có thể đón muội muội về nhà.

Y nói xong, phảng phất không thấy tiên sinh đứng trên tảng đá kia, nhấc chân muốn vượt qua.

Chân vừa giẫm lên cạnh tảng đá kia, y lại bị tiên sinh ôm vào lòng.

Cái ôm này dường như đã chặt đứt hoàn toàn những sợi dây vô hình trói buộc thân thể Thẩm Cố Dung, y hoàn toàn điên lên, cuồng loạn nhào về phía Thẩm Tịch Vụ.

"Tịch Vụ!"

"Buông ta ra! Nàng là muội muội ta, chỉ chút nữa thôi ta có thể đụng tới nàng rồi!"

"Tịch Vụ ——"

Y gào lên tê tâm liệt phế, sợi dây cột tóc đã sớm bị nước cuốn trôi, lúc này tóc đen rối tung, nhìn qua không khác gì người điên.

Tiên sinh đang giữ chặt mình và Tịch Vụ trong mắt y càng không rõ ai giống lệ quỷ hơn.

Tiên sinh ôm chặt y, không cho y nổi điên, nhưng sợi dây lý trí cuối cùng của Thẩm Cố Dung đã nằm trên người Thẩm Tịch Vụ, tất cả sợ hãi đau thương lúc trước bị y ép vào lập tức xông ra như thủy triều.

Lòng y đau, đầu y đau, toàn thân đau đớn tựa như bị kim châm ghim kín.

Thẩm Cố Dung cẩm y ngọc thực nhiều năm, chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Cuối cùng, tiên sinh giơ tay về phía Thẩm Tịch Vụ, Thẩm Tịch Vụ vốn đang giãy giụa dữ tợn trong nháy mắt như bị cắt đứt hơi thở, cả người lung lay, tê liệt ngã xuống tảng đá nho nhỏ kia.

Đây là sự giải thoát tốt nhất.

Tiếng gào của Thẩm Cố Dung trong khoảnh khắc Thẩm Tịch Vụ ngã xuống đột nhiên im bặt.

Y mờ mịt trừng lớn đôi mắt, đôi tay liều mạng vươn về phía trước đột nhiên rũ xuống.

Cả người Thẩm Cố Dung xụi lơ, phảng phất như bị rút hết sức lực vốn có, mềm nhũn ngã vào lòng tiên sinh.

Tiên sinh ôm y, giẫm lên từng tảng đá rời đi.

Thẩm Cố Dung ngây người hồi lâu, đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân, nhào lên trước vòng qua cổ tiên sinh, dùng toàn bộc sức lực cắn gập vào vai tiên sinh.

Một ngụm trào máu, trong nháy mắt nhiễm đỏ vùng áo xanh kia.

Tiên sinh mặt không đổi sắc ôm y tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ chút đau đớn này không đáng kể chút nào.

Hắn ôm Thẩm Cố Dung bước qua từng dãy thi thể, khắp thành rực lửa.

Mười ba Dịch Quỷ kia đã không còn phát hiện bất kỳ người sống nào trong Hồi Đường Thành, lúc này đang giết hại lẫn nhau trong biển thi thể.

Thẩm Cố Dung một bên rơi lệ, một bên đờ đẫn cắn bả vai tiên sinh, lực đạo mạnh đến nỗi khóe môi y cũng chảy máu.

Tiên sinh ôm y vào trong Giới Tử của mình, phòng ốc kia nằm ở nơi non xanh nước biếc, bốn phía đều là sương khói lượn lờ, trên tấm biển ở tiểu viện còn thoáng thấy được ba chữ.

Phiếm Giáng Cư.

Tiên sinh đặt Thẩm Cố Dung lên ghế mềm, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc rối tung của y, nói: "Cố Dung, ta chỉ có thể cứu một mình con."

Khắp mặt khắp người Thẩm Cố Dung toàn là máu, y đờ đẫn nhìn tiên sinh, không biết có nghe được lời hắn hay không.

Y nhìn một lúc, đột nhiên cười.

"Cứu một mình ta?"

Thẩm Cố Dung trương lớn đôi mắt, ánh mắt dại ra, cả người tựa như si ngốc, giọng nói lại mềm mại chưa từng có —— như là ngày thường không muốn chép sách, nói với tiên sinh bằng giọng điệu làm nũng:

"Nhưng ta có muốn sống đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc