XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích đột nhiên cảm giác một luồng hơi lạnh đánh úp từ sau lưng, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Sao vậy?"

Mục Trích đứng giữa một bãi tha ma, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, trên thái dương hắn chảy ra chút mồ hôi, khẽ lắc đầu: "Không sao ạ, con chỉ hơi lạnh."

Thẩm Phụng Tuyết ngồi khoanh chân tại một chỗ râm mát bên cạnh tảng đá lớn, hắn nhẹ nhàng nhấc tay, một con quạ đen đậu xuống cổ tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.

Thẩm Phụng Tuyết búng tay, quạ đen kinh hãi, giương cánh bay lên trời, biến mất trong màn trời đen kịt.

"Lại đây." Hắn nói.

Mục Trích vui vẻ thu lại kiếm gỗ, vui mừng phấn khởi nhào vào lòng Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết nhẹ nhàng mở áo khoác rộng trên vai, bao bọc Mục Trích trong lòng mình, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm phần mộ phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Mục Trích hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, vì sao con phải học kiếm chiêu ạ? Sư huynh nói nếu con không nhập đạo thì có học kiếm chiêu cũng vô dụng."

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Con cứ học rồi sau này sẽ có ngày dùng đến."

Mục Trích vô cùng tin tưởng sư tôn, gật đầu thật mạnh một cái: "Vâng! A Trích sẽ học thật chăm!"

Thẩm Phụng Tuyết rũ mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Mục Trích, ẩn sâu trong đôi mắt lạnh như băng là sự ôn hòa người khác khó phát hiện.

Mục Trích quơ quơ chân nhỏ, lại bắt đầu liên tục dò hỏi vấn đề quen thuộc hàng ngày: "Sư tôn, khi nào chúng ta có thể ra ngoài vậy ạ?"

Bàn tay Thẩm Phụng Tuyết hơi chững lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ở đây không tốt sao?"

Mục Trích mờ mịt nhìn hắn: "Nơi này cái gì cũng không có, chỉ có nấm mồ hoang phế, tốt chỗ nào ạ?"

Thẩm Phụng Tuyết nói ra câu Mục Trích không hiểu: "Chúng ta không ra được, bọn họ cũng không vào được."

"Bọn họ là ai?"

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Người muốn giết ngươi."

Mục Trích hoảng sợ, vội xoay người bổ nhào vào lòng sư tôn.

Hắn tủi thân nói: "A Trích ngoan lắm, vì sao lại có người muốn giết con?"

Lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Phụng Tuyết vuốt ve vết bớt màu đỏ tươi trên mặt Mục Trích, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, vì sao lại muốn giết người? Rõ ràng......"

Mục Trích: "Sư tôn?"

Đôi mắt dưới băng tiêu của Thẩm Phụng Tuyết tựa như ấp ủ mưa gió thô bạo, hắn lạnh lùng nói: "Rõ ràng là bọn họ gây nghiệt trước."

Mục Trích không rõ nguyên do, duỗi tay nắm lấy vạt áo hắn, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, ngài đang nói gì vậy ạ?"

Từ sau lúc đó, ở Mai Cốt Trủng mười năm, Thẩm Phụng Tuyết chưa từng nói ra lời làm Mục Trích không rõ nguyên do này.

Mục Trích mười sáu tuổi đã trưởng thành, dù không thể ngưng tụ nổi một tia linh lực, hắn vẫn kiên trì luyện kiếm chiêu Thẩm Phụng Tuyết dạy mỗi ngày suốt mười năm.

Mỗi khi hắn luyện kiếm, Thẩm Phụng Tuyết một bộ bạch y luôn đứng cách đó không xa, nhìn hắn bằng ánh mắt ảm đạm.

Bạch y tiên nhân tự tạo thành thế giới cho riêng mình, hoàn toàn tách biệt với phần mộ dơ bẩn, Trường Minh Đăng Ly Nhân Phong quanh năm chiếu sáng Kiếm Trủng không ánh sáng, tưới xuống quanh thân hắn một tầng ánh sáng ấm mỏng, phảng phất trong nháy mắt sẽ tiêu tan trong thiên địa.

Mỗi ngày sau khi Mục Trích luyện kiếm xong, đều sẽ quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Phụng Tuyết bằng ánh mắt ôn hòa, muốn được sư tôn khen.

Thẩm Phụng Tuyết lại chỉ nhìn hắn, không nói một lời.

Mục Trích thu kiếm vào, chạy nhanh tới, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, A Trích luyện thế nào ạ?"

Hắn cúi thấp đầu chờ khen.

Thẩm Phụng Tuyết nhìn dáng vẻ này của hắn, không biết vì sao lại đột nhiên cười.

Mục Trích ngạc nhiên ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư tôn cười.

Thẩm Phụng Tuyết nhẹ nhàng nhấc tay xoa đầu hắn, nói: "Ngươi luyện rất tốt."

Mục Trích được hắn khen ngợi đến hồn bay lâng lâng, hận không thể luyện hết cả bộ kiếm chiêu tại chỗ.

Tay Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng mơn trớn vết bớt màu đỏ tươi dữ tợn kia của Mục Trích, dừng lại trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "A Trích, ngươi muốn ra ngoài không?"

Mục Trích nghiêng đầu dán vào lòng bàn tay Thẩm Phụng Tuyết nhẹ nhàng cọ cọ, nói như đang làm nũng: "Con nghe sư tôn, sư tôn để con ra ngoài con sẽ ra ngoài."

Ở Mai Cốt Trủng này mười năm, Mục Trích gần như đã có thói quen tu luyện khắc khổ ngày qua ngày, chỉ cần Thẩm Phụng Tuyết bên cạnh hắn, hắn đi nơi nào cũng được.

Thẩm Phụng Tuyết vỗ về gương mặt hắn, nói: "Được."

Hắn nhẹ nhàng ghé sát vào Mục Trích: "Há miệng."

Mục Trích nghe lời hắn theo bản năng, vừa mới hé miệng liền cảm giác được Thẩm Phụng Tuyết nhét thứ gì đó vào trong miệng hắn.

"Nuốt vào."

Mục Trích không rõ nguyên do, nhưng vẫn nuốt vật kia vào bụng.

"Đây là gì ạ?" Mục Trích nuốt xong mới tò mò hỏi.

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Là đồ vật có thể cứu sống ngươi."

Hắn nói xong, cơ thể hơi lung lay, Mục Trích vội vàng túm lấy hắn, nhưng duỗi tay ra lại chạm vào hư không.

Mục Trích hoảng sợ nói: "Sư tôn!"

Thẩm Phụng Tuyết mặt mày như họa, dây cột tóc khẽ tung bay theo cơn gió không biết tới từ đâu, hắn nói: "Kết giới Mai Cốt Trủng vừa vỡ, 5 ngày sau Tố Tẩy Nghiên sẽ đến tu sửa kết giới, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài."

Mục Trích mờ mịt: "5 ngày?"

Ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết hiếm khi trở nên nhu hòa, hắn nhìn Mục Trích chăm chú, cười dịu dàng nói: "Chờ ta."

Dứt lời, thân hình hắn chợt tiêu tán tại chỗ.

Đồng tử Mục Trích co rụt, đột nhiên vươn tay lao tới, nhưng cái gì cũng không bắt được, lảo đảo ngã lăn trên đất.

Cùng lúc đó, đồ vật trong bụng hắn tựa như ngọn lửa bùng lên, bắt đầu lan tràn thiêu đốt khắp người hắn, không lâu sau Mục Trích liền đau đến đầm đìa mồ hôi, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thốt lên nổi.

Đau đớn vẫn kéo dài, Mục Trích gần như đau đến quay cuồng trên mặt đất, vừa động đậy liền cảm giác thấy bản thân mình được một người ôm chặt lấy.

Hắn đột nhiên mở mắt, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt tuấn mỹ kia của sư tôn hắn.

Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung trừng hắn một cái, nói: "Trong lôi kiếp mà con cũng dám phân thần, muốn tìm chết sao?"

Mục Trích không phân biệt rõ bây giờ là khi nào, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Cố Dung như người bôn ba nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được chốn về, trong mắt chợt lóe tia sáng kỳ lạ, đột nhiên tiến lên đè ngã Thẩm Cố Dung trên mặt đất, vùi đầu bên cổ y nghẹn ngào nói: "Sư tôn, người đã nói muốn con chờ người."

Thẩm Cố Dung: "???"

Thiên lôi vẫn tiếp diễn, nhưng tiểu tử lịch kiếp lại phát điên.

Thẩm Cố Dung giận sôi máu, trực tiếp đập lên đầu Mục Trích một cái, nổi giận: "Phát điên gì đấy?! Tập trung đón lôi kiếp đi kìa!"

Ý thức Mục Trích vẫn đắm chìm trong trí nhớ không biết từ đâu ra kia như cũ, theo từng đạo lôi kiếp đánh xuống, ký ức kia càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút.

Mục Trích tựa như đang xem một cuốn thoại bản, trơ mắt nhìn "Chính mình" ở trong Mai Cốt Trủng tối tăm không ánh sáng kia giãy giụa quay cuồng ba ngày, những đau đớn thấu xương cũng khiến hắn từ không chịu nổi mà gào rống lúc ban đầu trở thành kêu rên nặng nề.

Cuối cùng, ý thức hắn tựa như bị tiếng lưu ly vỡ nát đánh thức.

Khi chậm rãi ngẩng đầu lên, Mai Cốt Trủng mười năm tối tăm phảng phất nứt ra một lỗ hổng, ánh sáng quanh năm không chiếu đến rọi vào Mai Cốt Trủng quanh năm không có ánh sáng, làm hai mắt Mục Trích đau đớn.

Mục Trích bị chói đến nước mắt ào ào rơi xuống, hắn giãy giụa cầm thanh kiếm gỗ kia đứng lên.

Có người chậm rãi đi tới từ ánh sáng.

Trong nháy mắt kia, Mục Trích theo bản năng tưởng Thẩm Phụng Tuyết tới đón hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui sướng, khuôn mặt phúc hậu vô hại kia của Ngu Tinh Hà lại xuất hiện trước mặt hắn.

"Tiểu sư huynh, giao đồ vật sư tôn đưa ngươi cho ta."

Mục Trích không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết đồ vật trong miệng Ngu Tinh Hà là gì.

"Thứ gì?"

"Tiểu sư huynh còn giả ngu sao?" Ngu Tinh Hà phụt một tiếng bật cười, đôi mắt hắn cong cong, tựa hồ vẫn là bánh trôi nắm góc áo hắn, nước mắt lưng trong hỏi hắn vì sao sư tôn không thích đứa trẻ Ngu Tinh Hà này.

"Mười năm trước, sư tôn không tiếc mổ đi một nửa nguyên đan, còn muốn để sư huynh Tam Thủy dẫn hắn tới Mai Cốt Trủng, tất nhiên là vì giao đồ vật kia cho ngươi rồi."

Mục Trích: "Gì cơ?"

"Năm đó Tam Thủy sư huynh tự tiện xông vào Mai Cốt Trủng, bị ma tu làm trọng thương, còn vì thế mà đánh mất cái mạng." Ngu Tinh Hà nói: "Không phải tiểu sư huynh cái gì cũng không biết chứ?"

Mục Trích ngẩn ngơ lui về sau vài bước, ngạc nhiên nói: "Tam Thủy sư huynh...... Đã chết?"

Ngu Tinh Hà lười hàn huyên với hắn, rút kiếm lạnh lùng nói: "Giao Thần Khí cho ta, ta sẽ nể tình sư huynh đệ thả cho ngươi một con đường sống."

Trong đầu Mục Trích rối tinh rối mù, hắn ôm đầu, vẻ mặt đau đớn thống khổ không ngừng lui về sau, Ngu Tinh Hà lại tựa như phát điên bám riết không tha.

Kiếm quang bốn phía, tựa hồ có người nói gì bên tai Mục Trích, hắn hoàn toàn không nghe rõ, nhưng Ngu Tinh Hà lại nghe được rõ ràng."Quốc gia ngươi bị địch quốc tàn sát toàn bộ, Thẩm Phụng Tuyết có Thần Khí, dù chia ra một tia linh lực cũng có thể cứu cả quốc gia ngươi." Giọng nói trầm thấp tràn đầy mê hoặc vang lên, ôn nhu nói: "Mà hắn lại giao Thần Khí cho Mục Trích, chỉ vì muốn hắn có thể tu đạo trường sinh."

"Chậc chậc, thật đúng là bất công, rõ ràng ngươi và Mục Trích giống nhau, đều là đồ đệ hắn."

Tay cầm kiếm của Ngu Tinh Hà đột nhiên siết chặt, trong đồng tử màu hổ phách cũng dần dần hiện lên màu máu đỏ.

"Thật đáng châm chọc, tính mạng của toàn bộ quốc gia ngươi thế nhưng còn chẳng bì nổi một tên phế vật."

"Ngươi còn đợi gì nữa? Giết hắn đi."

"Ngay cả cấm địa ngươi cũng dám xông vào, chẳng lẽ còn sợ thêm một tội tàn sát đồng môn không thành?"

"Giết hắn đi, đoạt Thần Khí về, ta có thể dễ dàng dẫn ngươi ra khỏi Ly Nhân Phong. Lực lượng của Thần Khí nhất định có thể xoay chuyển vận mệnh của quốc gia ngươi."

"Đúng rồi, ta còn có thể bắt Thẩm Phụng Tuyết tới tùy cho ngươi xử lý."

Ngu Tinh Hà tựa như đã nhập ma, lẩm bẩm lặp lại: "Giao cho ta...... Xử lý?"

"Đúng vậy." Ma tu lười biếng nói: "Ta biết chỗ hắn bế quan, hắn mất một nửa nguyên đan, hoàn toàn không phải đối thủ của ta, chỉ cần ta ra ngoài, nhất định có thể bắt sống hắn."

Ngu Tinh Hà phảng phất bắt được hy vọng gì, giống như nổi điên mà vung kiếm đâm về phía Mục Trích, đồng tử hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi.

Nhất niệm nhập ma.

"Được." Tóc dài của Ngu Tinh Hà bay múa, đồng tử màu đỏ tươi, trên mặt toàn bộ đều là vẻ điên cuồng: "Chỉ cần có thể giết Thẩm Phụng Tuyết, chỉ cần có thể......"

Chỉ cần có thể giết Thẩm Phụng Tuyết, có thể khiến đôi mắt trước nay chưa từng nghiêm túc nhìn hắn có thể ngoan ngoãn nhìn chăm chú hắn, khi sư diệt tổ thì đã sao?

Ma tu cười to, xiềng xích quanh thân đều đứt vỡ, nện xuống đất như mưa rơi.

Tướng mạo hắn yêu tà, đồng tử màu đỏ tươi, như người không sợ đau rút toàn bộ Lâm Hạ Xuân cắm trên ngực ra, tiện tay vứt một bên.

Ở trước mặt hắn là Ngu Tinh Hà đã bị mê hoặc đến nhập ma, và Mục Trích nửa người toàn máu, hơi thở thoi thóp.

Ký ức xẹt qua nhanh chóng.

Tay Mục Trích cầm trường kiếm, xuyên thấu lồng ngực Ngu Tinh Hà.

Ngu Tinh Hà cười dữ tợn nắm chặt tay Mục Trích, giãy giụa nói: "....... Nếu ngươi không sợ chết thì hiện tại có thể đi tìm, trước khi tuyết bao phủ có lẽ còn có thể tìm được thi thể của hắn."

Mục Trích đột nhiên ấn hắn lên tảng đá lớn, "rầm" một tiếng, suýt nữa bóp nát cổ Ngu Tinh Hà.

"Ngươi...... Không thể nào." Mục Trích nghiến chặt răng: "Vì sao ngươi phải làm như vậy? Sư tôn chưa bao giờ kết oán với ngươi, quốc gia ngươi bị tàn sát, ngươi không oán kẻ đầu sỏ lại đi trách tội người không chịu cứu ngươi sao? Dựa vào đâu?! Người hoàn toàn không có nghĩa vụ phải cứu ngươi."

Ngu Tinh Hà từ nhỏ đã ghen tị, cùng Mục Trích bái nhập môn hạ Thẩm Phụng Tuyết, lại từ đầu đến cuối không nhận được một ánh mắt của Thẩm Phụng Tuyết.

Nhiều năm như vậy, Ngu Tinh Hà vẫn nhớ rõ rành mạch một câu duy nhất Thẩm Cố Dung nói với hắn năm đó.

Ngày ấy hắn vui mừng phấn khởi đi tìm Thẩm Phụng Tuyết, muốn cầm hỏa linh thạch hắn dùng vô số linh thạch mua được tới cho sư tôn, vì tránh để sư tôn quên mất, tay nhỏ của hắn còn run rẩy khắc chữ "Ngu" xiêu xiêu vẹo vẹo trên linh thạch.

Khi tới Phiếm Giáng Cư, Thẩm Phụng Tuyết đang đứng sau nắm tay Mục Trích, dạy hắn luyện chữ.

Nụ cười trên mặt Ngu Tinh Hà biến mất trong chớp mắt, sau đó hắn lại nở nụ cười càng xán lạn hơn, vui mừng tiến lên hành lễ: "Tinh Hà bái kiến sư tôn."

Trong đôi mắt thanh lãnh kia của Thẩm Cố Dung phảng phất chỉ có thể chứa duy nhất một người, ánh mắt hắn vẫn luôn rũ xuống, nhìn chằm chằm Mục Trích trong lòng, hoàn toàn không liếc Ngu Tinh Hà lấy một cái, chỉ tùy ý gật đầu.

Ngu Tinh Hà đã sớm quen với tính tình đạm nhiên của Thẩm Phụng Tuyết, cũng không lùi bước, dâng hộp nhỏ tinh xảo lên, nói: "Tinh Hà nghe nói sư tôn sợ lạnh, liền tìm một hỏa linh thạch, mong sư tôn nhận lấy."

Thẩm Phụng Tuyết cuối cùng cũng ngước mắt lên, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn lướt qua hộp, sau đó lãnh đạm nói: "Không cần, cầm về đi thôi."

Ngu Tinh Hà đang cười ngâm ngâm định mở hộp ra nhất thời ngây dại.

Không cần, cầm về đi thôi.

Hỏa linh thạch có thể xua tan rét lạnh hắn không cần, chiếc vòng Mục Trích vụng về bện từ nhánh cỏ hắn lại coi như trân bảo.

Trên thế gian này sao lại có khác biệt một trời một vực như vậy?

Ngày hôm đó, Ngu Tinh Hà không nhớ rõ mình trở về Trường Doanh Sơn từ khi nào, hắn chỉ nhớ duy nhất ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết nhìn hắn như vật chết kia.

Ngu Tinh Hà nói, ánh mắt hơi tan rã, trong chớp mắt, hắn tựa như đoạt được một tia tỉnh táo cuối cùng từ nơi nào đó, đồng tử hư vô nhìn chằm chằm vào không trung, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm.

"Rõ ràng Tinh Hà tôn kính người như vậy."

"Nhưng vì sao, bất kể ta có nỗ lực thế nào, người cũng không nhìn đến ta?"

"Tiểu sư huynh." Ngu Tinh Hà nhẹ nhàng túm lấy tay áo Mục Trích, từ đôi mắt màu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, hắn khóc lóc nói: "Ta làm không tốt sao? Ta không đủ cố gắng sao? Ta cùng cực cả đời, liều mạng bao nhiêu đều chỉ vì muốn được người tán thưởng, nhưng vì sao người......"

Ngu Tinh Hà rốt cuộc cũng không còn sức lực, tay hắn chậm rãi rũ xuống, đồng tử hơi tan rã, dùng hết sức lực nói ra một câu cuối cùng trong cuộc đời này của hắn.

"Vì sao...... người trước giờ đều không muốn liếc nhìn Tinh Hà lấy một cái?"

"Sư tôn ơi......"

Mục Trích quỳ gối trước thi thể dần lạnh như băng của Ngu Tinh Hà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới lau khô nước mắt, rút Lâm Hạ Xuân từ ngực Ngu Tinh Hà ra.

Hắn chôn xác Ngu Tinh Hà xuống, xem như làm trọn tình đồng môn cuối cùng của hai người.

Sau đó Mục Trích nhảy xuống từ huyền nhai Ngọc Nhứ Sơn Ly Nhân Phong, nơi mà Đại Thừa Kỳ cũng khó có thể ngăn cản gió lạnh, một bước nặng một bước nhẹ xuất phát hướng về phía băng nguyên.

Trong băng nguyên cũng chỉ có man thú mới sống sót được.

Mục Trích dựa vào nguyên đan của Thẩm Phụng Tuyết tìm từng tấc từng tấc trong băng nguyên rộng lớn. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng tìm được Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết vẫn mặc bộ bạch y kia, lông mi hơi rũ xuống, trong lòng bàn tay có một viên hỏa linh thạch khắc chữ "Ngu" xiêu xiêu vẹo vẹo, hòa tan gió tuyết thổi tới thành sương lạnh.

Viên linh thạch kia cũng là chút thể diện cuối cùng Ngu Tinh Hà giữ lại cho Thẩm Phụng Tuyết, không khiến hắn phơi thây nơi hoang dã, bị man thú gặm cắn.

Theo tầm mắt hắn, từ băng nguyên, nơi có thể nhìn đến chính là Trường Minh Đăng trên Ngọc Nhứ Sơn.

Ly Nhân Trường Minh Đăng, hắn chết trong một trận gió tuyết.

...........................................................

Trầm Yên có lời muốn nói:

Vừa dịch vừa nghe "I will go to you like the first snow", vốn đây là phúc lợi 2 chương của hôm nay, nhưng phúc lợi này lại buồn quá, haiz......

Bình luận

Truyện đang đọc