XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Hôm sau, so tài tiếp tục.

Mưa phùn lất phất, khắp đường núi bị màn mưa tựa sương trắng bao phủ, bầu không khí mát lạnh thẩm thấu tâm can.

Mục Trích che ô cho Thẩm Cố Dung, ngăn cách màn mưa đầy trời.

Từ khi ra khỏi Phiếm Giáng Cư, tầm mắt Thẩm Cố Dung vẫn luôn không tự giác mà tìm kiếm thứ gì đó, nói chuyện với Mục Trích cũng hơi lơ đễnh.

Vừa tới gần đài tỷ thí, một đám đệ tử đang ríu rít thấy y lập tức im bặt, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng.

Thẩm Cố Dung đã quen, đang chuẩn bị cùng Mục Trích đi lên lầu các, chợt nghe thấy cách đó không xa có người gọi y:

"Thánh quân ơi! Chúc ngài buổi sáng tốt lành!"

Là giọng Thanh Ngọc.

Những người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía Thanh Ngọc, vẻ mặt đầy kinh hãi, cảm thấy người này đúng là to gan lớn mật, dám tiếp cận cả Thánh quân - người mà một ánh mắt cũng có thể dọa người ta toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Thanh Ngọc căn bản không sợ chết, hắn bám vào hàng cuối khán đài, cười hì hì vẫy tay với Thẩm Cố Dung, thái độ cực kỳ vui mừng, lại bất giác toát ra sự thân thiết, tựa như đang coi Thánh quân khiến người người sợ hãi là bằng hữu của mình.

Thẩm Cố Dung cũng không thèm để ý đến thái độ của người khác đối với mình, y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thanh Ngọc.

Chỉ là trong thoáng chốc, ánh mắt vốn còn lóe sự chờ mong của y tắt sáng.

Mục Trích đang nhíu mày tính toán xem lúc nào có thể tẩn Thanh Ngọc một trận, chợt nghe thấy sư tôn hắn bi phẫn hét chói tai trong lòng:

[ Tai, hồ, ly, của, ta, đâu?! ]

Mục Trích: "......"

Thanh Ngọc dựa lên lan can khán đài híp mắt cười với Thẩm Cố Dung, trên đầu đội mũ tơ lụa mềm mại, che sạch đôi tai hồ ly kia, ngay cả một dúm lông cũng chẳng thấy.

Thẩm Cố Dung..... Thẩm Cố Dung tan nát trái tim.

Thẩm Cố Dung hồn bay phách tán đi theo Mục Trích vào lầu các, ngay cả Hề Cô Hành chào hỏi y cũng chỉ đáp qua loa có lệ rồi lập tức rời đi.

Mục Trích cắn răng, ban đầu hắn còn tưởng Thanh Ngọc nói Thẩm Cố Dung khen tai hồ ly của hắn là tự tiện phóng đại, hiện tại xem ra đó cũng không phải nói quá, ngược lại còn rất thật là đằng khác.

Thẩm Cố Dung nào thích tai hồ ly, là yêu chết đi được mới đúng.

Mục Trích nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ngồi quỳ trước mặt Thẩm Cố Dung, thử hỏi thăm dò: "Sư tôn, ngài cảm thấy...... Thanh Ngọc này là người như thế nào?"

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Tai hồ ly?"

Mục Trích: "......"

Khóe môi Mục Trích giật giật.

Sau khi Thẩm Cố Dung buột miệng thốt ra câu này mới bất chợt phát hiện sai sai, y ho khan một tiếng, nói: "Hắn là một đứa bé tốt."

[ Tai —— Hồ —— Ly! ]

Mục Trích: "......."

Mục Trích miễn cưỡng cười vui: "Vậy ạ? Nhưng hình như cả Yêu tộc và tu sĩ nhân loại đều không thích hắn."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Bởi vì hắn không tu luyện thu lại tai hồ ly được?"

[ Tai hồ ly a a a a. ]

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung nghiêm mặt nói: "Trước kia ta đã dạy con, thân thể chỉ là một túi da thôi, người tu đạo không cần quá để ý."

[ Tai hồ ly!!! ]

Mục Trích: "......"

Rõ ràng người vẫn kêu "Tai hồ ly" suốt, hoàn toàn không ngừng nghỉ.

Lời vừa rồi của Mục Trích không sai, bởi vì đôi tai hồ ly kia, Thanh Ngọc bị Yêu tộc và tu sĩ nhân loại châm chọc rất nhiều, lâu lâu lại bị người ta bắt nạt vì tu vi thấp là chuyện bình thường.

Yêu tộc cảm thấy hắn là tên yêu không hoàn hảo, tu sĩ nhân loại lại ghét bỏ hắn nửa người nửa quái vật.

Mấy năm nay, khắp thế gian có lẽ cũng chỉ Thẩm Cố Dung yêu thích đôi tai hồ ly tượng trưng cho sự sỉ nhục kia của Thanh Ngọc đến vậy.

Thanh Ngọc vẫn luôn khát khao muốn nói chuyện với Thánh quân, tuy rằng bị Mục Trích chụp cho cái mũ mềm lên đầu, tâm trạng vẫn rất tốt.

Ngày tỷ thí thứ hai, Thanh Ngọc chỉ lên đài một lần.

Sau khi hắn đánh bại người ta, Ôn Lưu Băng tưởng rằng hắn vẫn muốn nghênh ngang buông lời hung ác trêu chọc thù hận của người xung quanh như hôm qua, Lan Đình Kiếm cũng đã rút ra, nhưng thái độ của Thanh Ngọc lại khác thường, hơi khom người, sau đó tiêu sái xuống đài tỷ thí.

Ôn Lưu Băng oán hận thu kiếm, có chút tiếc nuối.

Thanh Ngọc không biết mình chỉ kém một bước nữa là hồn lên Tây Thiên, không tim không phổi tiến đến lầu các tham kiến Yêu chủ.

Tuy rằng Yêu chủ không thích hắn lắm, nhưng trong Đại hội Xiển Vi lần này cũng chỉ có hắn đủ khả năng đánh một trận với Mục Trích Ly Nhân Phong, nên cũng không thể khiến hắn khó xử, còn phá lệ khen hắn vài câu.

Hề Cô Hành cũng rất tán thưởng Thanh Ngọc, hỏi hắn: "Sư tôn ngươi là ai?"

Thanh Ngọc gãi đầu, tựa hồ cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái: "Hả? Ta không có sư tôn nha."

Hề Cô Hành sửng sốt, nhìn Yêu chủ bằng vẻ mặt không tán thành.

Yêu chủ nhét Tuyết Mãn Trang đang muốn phi ra ngoài vào tay áo, mặt không đổi sắc nói: "Yêu tộc chúng ta tôn sùng trưởng thành tự nhiên, không có bộ quy tắc thầy trò kia."

"Đúng vậy." Chẳng sợ bản thân đang đối mặt với rất nhiều đại năng có tầm ảnh hưởng lớn trong Tam giới, Thanh Ngọc vẫn không chút nào rụt rè như cũ, hắn cười ngâm ngâm nói: "Từ nhỏ ta đã đi khắp nơi trong Tam giới rèn luyện, nếu còn sống chứng tỏ tu vi tăng tiến, còn nếu chết chính là hết khí vận, Thiên Đạo lựa chọn, không thể trách người khác."

Hề Cô Hành có lẽ cũng nhìn ra Thanh Ngọc này không được Yêu chủ thích, cũng không nhiều lời nữa, khẽ gật đầu cho hắn đi xuống.

Thanh Ngọc không hiểu ý Hề Cô Hành, còn được một tấc muốn tiến một thước nói: "Ta có thể vào phòng trong tìm Thánh quân không?"

Hề Cô Hành nhíu mày lại.

Phong Quân ngồi bên cạnh dời tầm mắt khỏi đài tỷ thí, nghe vậy cười như không cười nhìn thoáng qua Yêu chủ, tựa hồ nhìn thấu ý đồ hắn.

Người tới Đại hội Xiển Vi lần này nào có ai thật lòng muốn so đấu, bọn họ dành nhiều công sức tinh lực như vậy chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này xác nhận xem Thần Khí có ở trên người Thẩm Phụng Tuyết thật không thôi.

Nhưng Thẩm Phụng Tuyết cảnh giác quá cao, dù mọi người đã buộc Hề Cô Hành phải cho Thánh quân Ly Nhân Phong ra ngoài, Thẩm Phụng Tuyết cũng chỉ xuất hiện thoáng qua, hoàn toàn không chờ bọn họ liếc kịp đã đi vào phòng trong.

Có kết giới ngăn cách, hoàn toàn không cách nào biết được hắn đang làm gì bên trong.

Yêu chủ này thì hay rồi, trực tiếp cho Thanh Ngọc tìm một lý do nghênh ngang mà muốn đi gặp Thánh quân.

Hề Cô Hành coi tiểu sư đệ của hắn như bảo bối, sao có thể để một tiểu bối nửa yêu nửa người tùy tiện đi gặp Thánh quân?

Đúng lúc này, từ bên trong vang ra giọng nói lãnh đạm của Thẩm Cố Dung: "Vào đi."

Hề Cô Hành nhíu chặt mày.

Thẩm Cố Dung tựa hồ đoán được hắn suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, không sao."

Lúc này Hề Cô Hành mới đồng ý.

Mọi người ở đây: "......"

Ngay cả Yêu chủ cũng ngẩn người, không nghĩ tới vấn đề khiến mình đau đầu mấy ngày nay lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Yêu chủ nhìn về phía Thanh Ngọc, truyền âm cho hắn: "Đi, tra xem rốt cuộc Thần Khí có ở trên người Thẩm Phụng Tuyết hay không."

Thanh Ngọc như là không nghe thấy, vui mừng phấn khởi vén rèm châu đi vào.

Phòng trong bài trí ưu nhã, Thẩm Thánh quân được vạn người tín ngưỡng kia đang ngồi bên cửa sổ tịch cư, khuỷu tay chống lên song cửa sổ, không chút để ý mà nhìn xuống.

Mục Trích ngồi quỳ một bên pha trà, liếc thấy Thanh Ngọc tới, lạnh lùng lườm hắn một cái.

Thanh Ngọc đối xử với ai cũng tùy tiện, nhưng lại cực kỳ tôn kính Thẩm Cố Dung, hắn vậy mà còn nghiêm túc quỳ xuống hành lễ, đôi mắt cong cong nói: "Thanh Ngọc bái kiến Thánh quân, Thánh quân quả thực tựa như tiên nhân, Thanh Ngọc nhìn ngài đến ngẩn ngơ cả người."

Mục Trích: "......"

Mục Trích lạnh lùng nghĩ thầm, chúa nịnh nọt, sư tôn hắn sẽ không bị mấy lời khen ngợi giả dối vụng về như vậy lừa gạt đâu.........

Thẩm Cố Dung: [ Tiếp đi tiếp đi, còn khen gì nữa không? Ha, ha, ha, tiếp tục nào, đừng có ngừng. ]

Mục Trích: "......"

...... Xong.

Sư tôn bị che mắt.

Miệng Thanh Ngọc đặc biệt ngọt, vừa há miệng liền tuôn ra một tràng khen ngợi, chỉ vài câu ngắn ngủi đã dỗ Thẩm Cố Dung mát cả ruột gan, nở mày nở mặt.

Thanh Ngọc vui vẻ không chịu được, đang muốn thử lột cái mũ ra cho Thánh quân nhìn, nhưng tay vừa động, ánh mắt mang theo sát ý của Mục Trích lập tức hung hăng quét tới.

Tay Thanh Ngọc run lên.

Mục Trích âm trầm nhìn hắn, lạnh lùng truyền âm: "Nếu ngươi dám tháo mũ mềm xuống, ta liền cắt hai tai ngươi đến tận gốc."

Thanh Ngọc: "......"

Thanh Ngọc run run buông tay xuống.

Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm vào đầu hắn, vốn đang cho rằng Thanh Ngọc muốn bỏ mũ ra, cõi lòng tràn đầy chờ mong, ai ngờ hắn chỉ chỉnh chỉnh cái mũ xong, lại buông tay xuống.

Trái tim Thẩm Cố Dung lại lần nữa tan nát.

Mục Trích bên cạnh ghen ghét đến mắt xanh lè.

Đúng lúc này, Thanh Ngọc đột nhiên như nghĩ tới cái gì, ánh mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Cố Dung. nói: "Thánh quân, mấy ngày nay tu vi con tiến bộ, cuối cùng cũng có thể hóa hình rồi."

Thẩm Cố Dung: "Hm?"

Hóa hình? Làm tai biến mất?

[ Không! Tai hồ ly cơ! ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích cắn răng.

Thẩm Cố Dung nghi hoặc nhìn xung quanh: "Tiếng gì thế?"

Thanh Ngọc trực tiếp đứng dậy, huýt một tiếng, cả người bị một luồng linh lực yêu tu bao vây, sau đó nổ bụp tại chỗ.

Sau khi sương khói tan đi, một con tiểu hồ ly màu bạc ghé vào tịch cư, đôi mắt thú cong cong, cười tủm tỉm hướng về phía Thẩm Cố Dung: "Chi chi!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung sửng sốt hồi lâu, tay trái đột nhiên nâng lên, đè chặt cứng tay phải.

[ Không được, ngươi là Thánh quân. ] Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm" [ Bên ngoài có nhiều người đang nhìn như vậy, đồ nhi ngươi còn ở đây, ngươi không thể vươn tay ra sờ, tuyệt đối không được."

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung kiểm soát bản thân một cách hoàn mỹ, y ra vẻ đạm nhiên gật đầu:

"Không tồi."

Chín cái đuôi của Thanh Ngọc tựa như lụa nhẹ bồng bềnh, bông xù xõa tung, khiến người ta nhìn vào rất muốn sờ thử một cái.

Nghe thấy Thánh quân khen mình, Thanh Ngọc càng vui vẻ hơn, hắn vừa vui vẻ vừa nghiêng đầu đuổi theo cái đuôi, không lâu sau liền bắt đầu xoay vòng vòng trên tịch cư.

Mục Trích trơ mắt nhìn tay của sư tôn hắn càng ngày càng siết chặt hơn.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, kiên quyết không để bản thân bị hồ ly tinh này quyến rũ.

Không biết y thấy gì, đột nhiên nói: "Mục Trích, có phải đến con rồi hay không?"

Mục Trích sửng sốt, lúc này mới chợt phát hiện ra hôm nay hắn còn có trận tỷ thí.

Hắn đứng dậy, liếc Thanh Ngọc lăn lộn tưng bừng trên tịch cư một cái, lại nhìn sang Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nói: "Không sao, để hắn ở chỗ này chơi đi."

Mục Trích đành phải không tình nguyện rời đi.

Ngày tỷ thí thứ hai, 13 người chiến thắng trong 26 người chiến đấu hôm qua tiếp tục tỷ thí.

Mục Trích sốt ruột đi tới, sau khi lên đài nhìn cũng không nhìn, lại tiếp tục một kiếm quét người ta xuống đài như rơm rạ, cũng không đợi Ôn Lưu Băng tuyên bố kết quả đã vội rảo bước rời khỏi.

Sau khi trở lại phòng trong, quả nhiên thấy hồ ly tinh kia đã bổ nhào vào lòng sư tôn hắn, lúc này Thẩm Cố Dung đang cầm dải tua rua thắt ở đai lưng bằng lụa của y lắc qua lắc lại trêu đùa Thanh Ngọc.

Bản năng yêu thú của Thanh Ngọc quấy phá, hoàn toàn không thể chịu nổi thứ đồ trang sức cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, trực tiếp nhón chân đứng dậy, ngao ngao chít chít nhảy lên duỗi móng vuốt chụp tua rua tơ lụa kia.

Mục Trích: "......"

Mục Trích tới nơi, một người một thú đều ngẩn người.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc ném tua rua sang bên cạnh, coi như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu tiếp tục nhìn về đài tỷ thí, hắn nhíu mày, như thể trên đài kia có cao thủ nào đó đang so chiêu.

Thanh Ngọc dựa vào đầu gối Thẩm Cố Dung, liếm liếm móng vuốt, mắt hồ ly híp lại, toát ra vẻ quyến rũ lòng người.

Hắn truyền âm cho Mục Trích: "Sư tôn ngươi tốt thật đấy."

Mục Trích: "......"

Thanh Ngọc chỉ tự thuật lại sự thật này, Mục Trích lại coi nó thành lời khiêu khích, lập tức lạnh mặt, túm gáy Thanh Ngọc, bứt hắn từ trên người Thẩm Cố Dung xuống.

Thanh Ngọc cũng không sợ hãi, híp mắt cười với hắn.

Mục Trích gằn từng chữ một, giọng nói âm u: "Ngày mai, ngươi chờ."

Thanh Ngọc: "Chi."

< Chờ thì chờ. >

Thẩm Cố Dung thấy hai người đang nói chuyện, vừa tiếc hận vì không được vuốt lông hồ ly, vừa hỏi: "Các con đang nói gì thế?"

Mục Trích nghiêng đầu, giọng điệu âm u khi nói với Thanh Ngọc lúc vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, vẻ mặt loáng cái trở nên ôn nhuận như ngọc.

Hắn nhẹ giọng nói: "Thanh Ngọc nói mệt mỏi, muốn con dẫn hắn về."

Thanh Ngọc há miệng: "Chít....."

< Ta không..... >

Mục Trích vươn ma trảo, bóp miệng hồ ly của Thanh Ngọc, làm hắn một chữ cũng không nói nên lời.

Thanh Ngọc: "......"

Thẩm Cố Dung có chút mất mát, nhưng cũng không ép buộc: "Được, vậy con dẫn hắn về đi."

Mục Trích cung kính hành lễ, xách theo Thanh Ngọc ra khỏi phòng trong.

Thanh Ngọc bị xách gáy, tứ chi đều rũ xuống: "Chi?"

< Ngươi thật sự muốn đưa ta về? >

Mục Trích yên lặng không lên tiếng.

Thanh Ngọc tin là thật, vui vẻ nói: "Chi."

< Người bạn như ngươi ta nhận định rồi! >

Mục Trích cười lạnh một tiếng, đi đến hành lang ngoài phòng trong, mở một cánh cửa sổ, không chút lưu tình ném Thanh Ngọc từ trên lầu xuống.

Thanh Ngọc: "......"

Mục Trích sạch sẽ lưu loát "đưa" Thanh Ngọc về, một lần nữa quay lại phòng trong.

Thẩm Cố Dung: "Nhanh như vậy?"

Mục Trích lộ ra sắc mặt ôn nhu chỉ có khi đối mặt với Thẩm Cố Dung, nhàn nhạt nói: "Đi được nửa đường hắn lại muốn tự mình trở về."

"Vậy à." Thẩm Cố Dung cũng không nghi ngờ: "Tu vi của Thanh Ngọc nhìn qua quả thực không tồi, ta mong sớm đến ngày được xem hai con giao đấu."

Mục Trích cũng rất muốn sớm ngày được tẩn Thanh Ngọc, cười nói: "Ngày mai sư tôn có thể xem."

Thẩm Cố Dung gật đầu, nhìn hắn tán thưởng.

[ Hẳn là Mục Trích cũng rất thích Tai Hồ Ly..... Thanh Ngọc, đã gấp không chờ nổi muốn giao đấu với hắn như vậy rồi. ]

Mục Trích: "......."

Thẩm Cố Dung: "Quả là tình hữu nghị thiếu niên, không lẫn tạp chất."

Mục Trích không hé răng.

Nỗi lòng muốn tẩn Thanh Ngọc của hắn quả thực rất chân thành, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Bình luận

Truyện đang đọc