XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Chờ đến thời điểm Mục Trích hoàn toàn an phận, trời đã tối hẳn.

Thẩm Cố Dung ôm Mục Trích mềm nhũn trên người mình, lắc nhẹ vai hắn: "Mục Trích?"

Mục Trích không phản ứng, Thẩm Cố Dung cẩn thận lắng nghe một lúc, lại vươn tay sờ gương mặt đầy nước mắt của hắn, mới phát hiện hô hấp hắn đều đều, không biết đã ngủ say từ khi nào.

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, mới nhấc tay vỗ nhẹ giữa trán hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Quỷ đòi nợ."

Mấy ngày nay y đã ngủ đủ nhiều, liền nhường giường mình, nhẹ tay nhẹ chân đặt Mục Trích nằm xuống.

Thẩm Cố Dung đứng dậy, đang định đi ra ngoài viện ngồi một lúc, Mục Trích vốn đã mệt đến ngủ gật chợt nức nở một tiếng, vươn tay quơ một cái đã bắt được tay y.

"Sư tôn......" Mục Trích chau mày, tựa như nằm mơ thấy ác mộng nào đó khiến người ta tuyệt vọng, hắn lẩm bẩm nói: "Không đi."

Thẩm Cố Dung nhíu mày, ỷ vào việc hắn không nghe thấy, miệng đầy lời mê sảng: "Con chiếm giường của ta, còn muốn sư tôn ngủ cùng con sao? Nhóc con, tưởng bở."

Y tránh tay muốn rời đi, nhưng tay nhãi ranh kia cứ như dính chặt trên tay y, ném kiểu gì cũng không ném ra được.

Không còn biện pháp, Thẩm Cố Dung đành phải lạnh mặt ngồi về giường.

Y nghĩ thầm: [ Tiểu tử này cứng đầu quỳ bên ngoài hai ngày, chắc hẳn thân thể đã không chịu được, thôi, cứ kệ cho hắn ngủ một..... ]

Thẩm Cố Dung đột nhiên cứng đờ người, cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy theo đầu ngón tay y chậm rãi bò khắp toàn thân, y hoảng sợ mở to mắt, sờ soạng đỡ bả vai Mục Trích, điên cuồng lắc lắc.

Bởi vì quỳ gối hay ngày, lại bị ký ức bàng bạc cùng tình cảm hành hạ trong đầu, Mục Trích mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, vất vả lắm mới ngủ thiếp đi trong lồng ngực ấm áp không lâu, đã bị người ta mạnh mẽ đánh thức.

Hơi thở xung quanh vô cùng quen thuộc, khi Mục Trích tỉnh lại cũng không mở to mắt, đang định mở miệng nói chuyện, chợt cảm giác sư tôn trực tiếp dựng hắn dậy từ trên giường, trầm giọng nói: "Mục Trích!"

Giọng Thẩm Cố Dung quá nghiêm nghị, Mục Trích mờ mịt mở mắt, đối diện với con ngươi tan rã thất thần của y.

"Sư tôn?"

"Ta hỏi con, có phải con thật sự quỳ ở bên ngoài hai ngày không?"

Mục Trích mơ mơ màng màng, đầu óc không quá linh mẫn, hắn hơi nghiêng đầu, sửng sốt hồi lâu mới hấp thụ được những lời này.

Đôi mắt hắn hơi rũ xuống, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, lại khiến người khác cảm thấy hắn cực kỳ đáng thương, tựa như bị tủi thân lắm lắm.

"Vâng, Mục Trích hại sư tôn bị thương, tội......."

Mục Trích còn chưa bán thảm xong, liền nghe thấy sư tôn hắn lạnh lùng nói: "Nói cách khác, hai ngày nay con không tắm gội, ngay cả xiêm y cũng chưa thay?"

Mục Trích: "......."

Mục Trích hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Thẩm Cố Dung, ngơ ngác "Vâng" một tiếng.

Tiếp theo trong nháy mắt, Thẩm Cố Dung mặt trầm như nước, một chân đá hắn xuống giường.

Mục Trích: "......."

Mục Trích giãy giụa, vịn thành giường đứng dậy, nhìn thấy sư tôn hắn tiện tay cởi luôn áo khoác bị hắn khóc ướt đẫm nước mắt ném sang một bên, chỉ mặc áo trong đơn bạc, con ngươi lãnh đạm, mang theo khí thế lạnh lẽo bễ nghễ thiên hạ, từ trên cao nhìn xuống..... trụ giường.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Đi tắm cho ta."

Mục Trích: "......"

Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn, con ở đây."

Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ.

Thẩm Cố Dung chậm rãi xoay người, trong tầm mắt y, tất cả những đồ vật xung quanh đều đen quánh như màu mực, khiến y hoàn toàn không phân biệt được đâu với đâu.

Vành tai y hơi đỏ lên, gần như thẹn quá hóa giận nói: "Đi, tắm, nhanh."

Mục Trích vội vàng bò dậy, phủi phủi bụi trên mặt, nói: "Vâng."

Hắn xoay người muốn rời đi, lại bị Thẩm Cố Dung gọi lại.

"Đứng lại."

Mục Trích quay đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn có gì dặn dò?"

Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm không chớp mắt vào một cục đang hơi hơi di chuyển, y nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở hắn: "Ngươi muốn tắm gội, chẳng lẽ sư tôn bị ngươi làm dơ không cần tắm gội sao?"

Nhãi con này có nhãn lực hay không đấy?!

Thẩm Cố Dung sắp tức chết rồi.

Mục Trích: "......."

Lúc này Mục Trích mới phản ứng kịp, vội tiến lên nâng tay y: "Con đỡ sư tôn."

Thẩm Cố Dung nghe vậy mới khẽ nâng cằm, vẻ mặt lãnh ngạo sờ soạng đặt tay vào lòng bàn tay Mục Trích, dù mù cũng phải mù một cách có phong độ, được Mục Trích đỡ tới hậu viện.

Trong suối nước nóng, Thẩm Cố Dung cởi y phục, ngâm toàn bộ thân thể vào làn nước, Mục Trích kéo lê thân thể mỏi mệt bận tới bận lui, tìm y phục sạch sẽ cho hai người đặt ven suối, lúc này mới xuống ngâm bên băng tuyền.

Thẩm Cố Dung tiện tay vén tóc dài lên, vốc nước lên kỳ cọ cổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở băng tuyền cách đó không xa, Mục Trích chôn mình trong nước, chỉ lộ ra mái đầu xù xù cùng hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung không chớp mắt.

Mắt Thẩm Cố Dung đã mù hẳn, Mục Trích cũng dần dần đánh bạo, tầm mắt từ len lén liếc nhìn chuyển thành xem một cách quang minh chính đại.

Khi Thẩm Cố Dung vốc nước lên, dòng nước trong suốt kia chậm rãi chảy xuống từ cần cổ thon như ngọc, bởi vì y hơi ngửa đầu, nước đọng lại ở hõm xương quai xanh thoáng lóe lên, suýt nữa lóe mù mắt Mục Trích.

Cả người Mục Trích run lên, vội vàng chôn đầu xuống càng sâu, không dám nhìn tiếp.

Thẩm Cố Dung tắm rửa sạch sẽ xong, nói với Mục Trích cách đó không xa: “Sao con vẫn còn ở kia đợi? Không lạnh sao?”

Mục Trích mở miệng: “Ục ục……”

Thẩm Cố Dung: “…….”

Mục Trích vội vàng đứng lên từ trong suối, lau nước trên mặt, nhỏ giọng nói: “Không lạnh.”

Nghĩ một lúc, hắn lại bỏ thêm một câu cực kỳ dễ đạt sự đồng tình: “Con quen rồi.”

Quả nhiên, Thẩm Cố Dung cái gì cũng không ăn, chỉ ăn mỗi dáng vẻ này của hắn, nghe vậy trái tim liền mềm xuống.

Y vẫy tay với Mục Trích, nói: “Tới đây. Bây giờ không phải thời gian tu hành, không cần hà khắc với mình như vậy.”

Mục Trích chần chờ một lát, mới đứng dậy rẽ nước đi tới, rất nhanh liền tới bên cạnh Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung tùy ý vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống.

Mục Trích nhìn cử chỉ của y, con ngươi hơi giật giật.

Từ sau khi Thẩm Cố Dung tỉnh lại, bất kể Mục Trích có thao tác linh lực thế nào, thức hải hắn cũng không thể nghe được âm thanh của Thẩm Cố Dung, vốn tưởng là do cảnh giới Nguyên Anh chưa được củng cố, hiện tại nhìn dáng vẻ này của Thẩm Cố Dung, Mục Trích mới phát hiện ra không đúng chỗ nào.

Phàm chỉ cần có chút tu vi là có thể dùng linh lực thần thức tìm được vị trí người xung quanh, kể cả một người mù chân chính cũng sẽ không có trạng thái giống như sư tôn hắn, tựa như hoàn toàn xa lạ với mọi thứ xung quanh, làm cái gì cũng phải sờ soạng như phàm nhân.

Mục Trích thuận theo ngồi cách Thẩm Cố Dung ba bước, do dự hồi lâu, mới dò hỏi: “Sư tôn, linh lực của ngài…….”

Thẩm Cố Dung mỹ mãn dựa vào ven suối, nghe vậy liền theo âm thanh nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Việc này không liên quan tới con, chỉ là di chứng của lôi phạt, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

“Lôi phạt?” Hiện tại Mục Trích có trăm ngàn nghi vấn muốn hỏi Thẩm Cố Dung, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể dè dặt cất giấu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao sư tôn lại bị giáng lôi phạt?”

Thẩm Cố Dung nhẹ giọng nói: “Tám phần là do làm quá nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng của Thiên Đạo.”

Cả người Mục Trích cứng đờ, ngạc nhiên nhìn y.

Thẩm Cố Dung chỉ đang tự giễu, còn mang ý nói kháy Thẩm Phụng Tuyết, nhưng Mục Trích nghe lại hiểu thành nghĩa hoàn toàn khác.

Sư tôn hắn từ đầu đến cuối đều là người quân tử trăng thanh gió mát, là trần thế ô trọc tiêm nhiễm lên y.

Dù Thiên Đạo có giáng xuống trách phạt, thì cũng là Thiên Đạo sai.

Mục Trích nhớ về dáng vẻ Thẩm Phụng Tuyết cô độc lẻ loi chết trên băng nguyên gần Ly Nhân Phong như vậy, khóe mắt lại đỏ lên.

“Không phải như vậy.” Mục Trích khàn khàn giọng phản bác: “Sư tôn là người tốt nhất thế gian.”

Thẩm Cố Dung sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, y nghiêng đầu nhàn nhạt nói: “Con còn nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần thấy ta đều hận không thể chạy trốn cùng con thỏ, sợ ta sẽ nuốt sống con không?”

Mục Trích nghẹn lời, có vẻ đang nhớ lại hành vi cử chỉ cực kỳ không chín chắn năm đó của mình, mặt cũng đỏ lên theo.

Trên trán hắn rỉ ra chút mồ hôi, chậm rãi chảy dọc từ trên mặt xuống cằm, tách một tiếng nhỏ vào trong nước, phát ra tiếng động nho nhỏ.

“Sư tôn, xin lỗi người.” Mục Trích lẩm bẩm nói: “Khi còn nhỏ con không hiểu chuyện, cô phụ ý tốt của sư tôn.”

Thẩm Cố Dung thính tai nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, y ngạc nhiên nhìn về phía Mục Trích, có vẻ đang sợ hắn: “Con….. không phải con lại khóc rồi chứ?”

Mục Trích: “……..”

Đời này hắn chỉ khóc rống như vậy một lần, nhưng lại để cho Thẩm Cố Dung ấn tượng sâu đậm rằng hắn động chút là khóc.

Mục Trích có dự cảm vết nhơ này khả năng cao sẽ theo hắn cả đời.

Hắn đang muốn phủ nhận, liền cảm giác dòng nước xung quanh nhẹ nhàng bập bềnh, sau đó Thẩm Cố Dung lần mò thành suối nước nóng đi tới bên hắn, có vẻ là sợ Mục Trích lây dính nước mắt tèm lem, y cũng không dám đến gần quá, thử vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng mái tóc ướt nhẹp của Mục Trích.

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, chưa từng nghe câu nam tử hán đại trượng phu, nước mắt không dễ rơi sao?”

Tuy rằng đang trách cứ, nhưng tay Thẩm Cố Dung vuốt ve tóc hắn quá nhẹ nhàng, làm Mục Trích nhất thời ngẩn ngơ.

Chỉ trong chớp mắt như vậy, Mục Trích muốn nắm ngược lại tay y, hỏi ra vô số nghi hoặc trong lòng hắn.

Nguyên đan trong cơ thể con, là ngài chia cho sao?

Những ký ức đó rốt cuộc đã từng tồn tại, hay chỉ là ảo ảnh giả dối thôi?

Nếu thật sự tồn tại, vậy rốt cuộc…… Ngài có nhớ những ký ức đó hay không?

Nhưng lời vừa đến miệng, Mục Trích lại kinh hãi phát hiện mình sợ sệt không dám hỏi, bởi vì hắn không biết rốt cuộc đáp án mong đợi trong lòng mình là gì.

Là không nhớ rõ sao?

Nếu không nhớ rõ, vậy vì sao khi còn nhỏ lại muốn chia nguyên đan cho hắn, ép hắn nhập đạo, phòng ngừa bị Dịch Quỷ đoạt xá, thậm chí dẫn đến một loạt kết cục bi thảm đằng sau?

Nếu nhớ rõ…….

Rõ ràng thân đang ở trong suối nước nóng, toàn thân Mục Trích lại bao phủ cảm giác lạnh thấu xương.

Nếu sư tôn hắn cũng nhớ rõ những ký ức đó, vậy chính là cơ duyên của Thiên Đạo, sống lại một đời.

Thẩm Phụng Tuyết đối mặt với kẻ đầu sỏ gây tội dẫn đến kết cục bi thảm của mình đời trước, liệu trong lòng có…… Oán hận hắn không?

Nếu không có Mục Trích, Thẩm Phụng Tuyết vẫn là Thẩm Thánh quân ngọc thụ mang hàn được vô số người trong Tam giới kính ngưỡng, hắn sẽ không một mình xông vào biển lửa, ôm lấy một đứa trẻ khắp người dơ bẩn bị người người đòi đánh, làm ô uế vạt áo hoa mỹ, không phải vì thiên vị hắn mà bị Ngu Tinh Hà ghen ghét, càng không tay không tấc sắt bị ma tu túm xuống thần đàn, linh lực khô kiệt mà chết.

Mục Trích thậm chí còn nhẫn tâm suy nghĩ, nếu sư tôn hắn thật sự có những ký ức đó, vậy vì sau ngay từ đầu không mặc kệ hắn bị thiêu chết trên dàn thiêu cho đỡ phải xảy ra kết cục bi thảm này đi?

Mục Trích nghiến chặt răng mới không hỏi ra những lời đã tới miệng.

Mà dù hỏi cũng có ý nghĩa gì đâu?

Mục Trích thay đổi góc độ suy nghĩ.

Mặc kệ những ký ức đó là thật hay giả, hắn ở hiện tại mới là chân thật nhất, sư tôn hắn còn sống sờ sờ trước mặt hắn, không biết thành thi thể lạnh băng kia.

Như thế này là đủ rồi.

Trong mắt Mục Trích bỗng chốc lóe lên màu đen u ám, hắn gần như hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào năm ngón tay thon dài ngâm trong nước của mình.

Một đời này, cái gì cũng thay đổi, mà thay đổi lớn nhất chính là đôi tay này đã có thể cầm kiếm.

Giờ phút này hắn trong trí nhớ hẳn là vẫn còn ở trong Mai Cốt Trủng, ngày qua ngày tu luyện kiếm chiêu đáng cười kia, trong thân thể không có linh lực, chỉ là một phàm nhân tuổi thọ trăm năm, một đứa trẻ lúc nào cũng cần sư tôn che chở mà thôi.

Mà hiện tại hắn đã học tập mười năm, cầm kiếm chém giết yêu tà, tu vi cũng đã tới Nguyên Anh Kỳ người thường không theo kịp, chỉ cần hắn có chút đầu óc thì sẽ không làm ra chuyện khiến mọi thứ phát triển như trong trí nhớ.

Ánh mắt Mục Trích nặng nề, trong lòng không biết đang tính toán gì.

Thẩm Cố Dung còn đang lo lắng đồ nhi mình lại khóc, nghi hoặc gọi: "Mục Trích?"

Mục Trích hơi nghiêng đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc làm sao để loại bỏ nguy hiểm đời trước cho sư tôn, bởi vì Thẩm Cố Dung không nhìn thấy, hắn cũng không ngụy trang nụ cười ôn nhu như ngày thường nữa.

Hắn mặt không cảm xúc áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Cố Dung cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, con không khóc."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới giơ tay gõ nhẹ đầu hắn một cái, cười hờ hững nói: "Không khóc có gì đáng khoe? Con tìm ai đòi thưởng đây?"

Mục Trích mím môi, không nói gì.

Sắc trời đã tối hẳn, Thẩm Cố Dung mới duỗi eo lười biếng, khoác thêm y phục đi từ trong suối nước nóng ra.

Mục Trích yên lặng mặc đồ giúp y, tựa như đã hầu hạ người thành quen.

Khi hai người sạch sẽ thoải mái trở về tiền viện Phiếm Giáng Cư, Ngu Tinh Hà đang ngồi trên bậc thang gỗ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, nhay lên nhay xuống như đã đợi rất lâu.

Mục Trích dùng dây buộc tóc lên cao, hơi nhíu mày: "Ngươi ở đây làm gì?"

Bởi vì bị ký ức kia ảnh hưởng, hiện tại tình cảm của Mục Trích đối với Ngu Tinh Hà vô cùng phức tạp, rõ ràng hắn oán hận đến nỗi hận không thể giết Ngu Tinh Hà, nhưng lại rất tỉnh táo nhận ra đời này Ngu Tinh Hà chưa làm ra bất cứ chuyện gì, lớn như vậy vẫn chẳng khác nào tên ngốc, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không hề có sức uy hiếp với Thẩm Cố Dung.

Ngu Tinh Hà nhìn thấy bọn họ tới, ánh mắt sáng lên, vỗ vỗ mông bò dậy hành lễ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Sư tôn!"

Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu: "Ừ."

Ngu Tinh Hà nhìn Thẩm Cố Dung cả người đầy hơi nước, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Sư tôn đi tắm ạ?"

Hắn nói xong lại phồng má trợn mắt liếc Mục Trích một cái, nhỏ giọng nói: "Huynh thế mà lại cùng sư tôn tắm gội?"

Mục Trích lạnh nhạt nói: "Ngươi còn suy nghĩ linh tinh nữa, ta sẽ xé nát cái miệng này của ngươi."

"Ta không suy nghĩ linh tinh, ta chỉ rất hâm mộ thôi." Ngu Tinh Hà lập tức xoa tay, tủi thân nói: "Lần sau ta cũng muốn tắm gội cùng sư tôn."

Thẩm Cố Dung còn chưa nói gì, Mục Trích đã lạnh lùng ngắt lời: "Sư tôn không tắm cùng người khác, nếu ngươi muốn tắm với người thì cũng có thể, qua băng tuyền ngâm là được rồi."

Thẩm Cố Dung: "......."

Ơ? Không phải đâu, suối nước nóng lớn như vậy, thật sự không cần phải thế.

Bệnh sạch sẽ của sư tôn không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa mới vừa rồi không phải con cũng tắm cùng ta hay sao?

Ngu Tinh Hà ngẩn ngơ, lập tức mắc mưu, đầu lắc thành tàn ảnh:

"Không, không cần! Tinh Hà vẫn thích suối nước nóng trong tiểu viện của mình hơn!"

Mục Trích cười nhạo một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

Sau khi kinh hãi qua đi, ánh mắt Ngu Tinh Hà nhìn Mục Trích tràn ngập đồng tình cùng khát khao, đong đầy ý tứ "Thì ra bồi sư tôn tắm gội khổ như vậy, tiểu sư huynh thật đúng là vất vả, sau này ta sẽ không bao giờ đoạt với huynh nữa."

Mục Trích: "......."

Tuy rằng trong miệng nói không đoạt, nhưng việc có thể đơn độc ở chung với sư tôn mình luôn sùng kính đối với Ngu Tinh Hà mà nói có sức hấp dẫn rất lớn, nhìn thấy Thẩm Cố Dung chụm tay áo, lần mò bước từng bước vào trong phòng, Ngu Tinh Hà vội chủ động xin ra trận: "Sư tôn, ngài muốn Tinh Hà lau khô tóc giúp ngài không?"

Tóc Thẩm Cố Dung ướt sũng, y không dùng được linh lực nên không kịp hong khô, vốn định chờ về phòng sai bảo Mục Trích, nghe Ngu Tinh Hà nói vậy, y liền tùy ý gật đầu một cái: "Được."

Mục Trích: "......."

Mục Trích vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần làm khô từng sợi tóc trên mái đầu bạc mềm như tơ lụa của sư tôn hắn, tốt nhất có thể hong đến sáng sớm ngày hôm sau cũng được, kéo dài bao lâu hay bấy lâu, không nghĩ tới nửa đường lại bị Ngu Tinh Hà tranh mất việc rồi.

Mục Trích suýt thì nghiến vỡ răng.

Dù biết Ngu Tinh Hà lúc này vô tội, Mục Trích cũng không muốn hắn tiếp cận quá gần Thẩm Cố Dung, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng nói:

"Ngu Tinh Hà."

Ngu Tinh Hà đang vui đến nhảy nhót, nghe vậy nghi hoặc quay đầu lại: "Tiểu sư huynh?"

Mục Trích ngoài cười nhưng trong không cười, vì dè chừng Thẩm Cố Dung, sắc mặt hắn âm u, giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: "Ta nhớ rõ năm đó khi đệ tắm cho tiểu phượng phượng hoàng, đã chà rớt mấy nhúm lông của nó mà nhỉ?"

Thẩm Cố Dung: "......."

Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, có chút đau răng nhìn Ngu Tinh Hà —— cho dù Thẩm Cố Dung mắt mù, y vẫn nhìn thấy được mơ hồ y phục vàng chóe có thể lóe mù mắt người khác kia của Ngu Tinh Hà trong bóng đêm.

Ngu Tinh Hà mờ mịt nói: "Nhưng khi đó là......"

Đó là chuyện xảy ra năm ta mới 6 tuổi mà.

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã nhàn nhạt nói: "Tinh Hà, con vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi."

Ngu Tinh Hà: "......."

Ngu Tinh Hà nhìn Thẩm Cố Dung, lại nhìn Mục Trích sắc mặt âm trầm, dường như hiểu rõ mình chỉ là người thừa, bụm mặt khóc lóc chạy ra.

Mục Trích cười như không cười nhìn đối thủ bại bởi mình rời khỏi chiến trường, chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Thẩm Cố Dung, dịu giọng nói: "Con lau tóc cho ngài."

Thẩm Cố Dung gật đầu, đi theo Mục Trích vào trong phòng.

Y thở dài một hơi, nghĩ thầm: [ Quả nhiên vẫn là Mục Trích đáng tin cậy hơn. ]

Bình luận

Truyện đang đọc