XUYÊN THÀNH NGHỀ NGHIỆP SƯ TÔN CÓ ĐỘ NGUY HIỂM CAO

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Vì dè chừng sự thiên vị của Thẩm Cố Dung với Mục Trích, cộng thêm lời nói của Lâm Thúc Hòa, Hề Cô Hành quyết định xem tình hình trước rồi mới quyết định rút kiếm khỏi vỏ mấy tấc.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng Thẩm Cố Dung và Mục Trích xuất hiện trên bậc thang đá.

Hề Cô Hành nhìn lướt qua, một ngọn lửa vô danh đột nhiên nổi lên trong lòng, trực tiếp rút Đoản Cảnh Kiếm ra khỏi vỏ.

—— Cách đó không xa, Mục Trích đang nằm trên lưng Thẩm Cố Dung, được sư tôn cõng lên núi.

Mặt mày Mục Trích tái nhợt, nhìn qua cực kỳ suy yếu.

Nếu là lúc bình thường, Hề Cô Hành căn bản sẽ không tưởng tượng theo hướng khác, nhưng không biết có phải Lâm Thúc Hòa đã nói với hắn quá nhiều lời hay không, bây giờ hắn lại cảm thấy cảnh tượng này chói mắt thật sự.

Toàn bộ sư môn che chở tiểu sư đệ, thế nhưng......

Hề Cô Hành vốn bất mãn với Mục Trích vì chuyện nửa viên nguyên đan kia, thấy cảnh này lập tức bùng nổ phẫn nộ, hắn xách theo kiếm xông lên, nổi giận quát: "Nghịch đồ!"

Thẩm Cố Dung nhìn thấy Hề Cô Hành nhiệt tình tiến đến chào đón y, nhàn nhạt nói: "Sư huynh, sao lần nào huynh cũng tới đón ta thế? Chẳng lẽ..... Ơ!"

Y còn chưa nói xong, Hề Cô Hành đã không quan tâm mà đâm một kiếm về sau lưng y.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, không nghĩ tới hắn không chào một tiếng đã xuất kiếm, vội lui về sau nửa bước, giơ tay trực tiếp đánh lệch kiếm của Hề Cô Hành sang một bên.

Hề Cô Hành không thể tin nổi: "Đệ thế mà lại ngăn cản ta?!"

Thẩm Cố Dung không rõ vì sao hắn nổi giận đùng đùng như vậy, bất đắc dĩ nói: "Huynh vừa đi tới, chưa nói năng gì đã đột nhiên ra tay. Đây chẳng lẽ là biện pháp chào đón mới của sư huynh?"

Hề Cô Hành: "......"

Sắc mặt Mục Trích tái nhợt, vốn đang mơ màng sắp ngủ lại bị ồn ào đánh thức, hắn mở đôi mắt mê man, hàm hồ nói: "Sư tôn......"

Hắn và Mộc Tê đánh nhau một đường từ Nhàn Vân Thành tới đây, trực tiếp tiêu hao hết linh lực trong nguyên đan, mà Mộc Tê cũng bởi vì quỷ khí tiêu tan mà tạm thời biến thành người gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, được Thẩm Cố Dung ôm vào lòng.

Thẩm Cố Dung vốn đã chuẩn bị khoanh tay xem kịch vui, cuối cùng ngược lại thành thu dọn cục diện rối rắm kia.

Y cõng một đứa ôm một đứa, chân nặng chân nhẹ đi thẳng một đường từ Phù Hiến Thành về Ly Nhân Phong, chờ tới khi sắp bò lên hết một ngàn bậc thang trên núi, y mới phát hiện ra......

"À đúng, ta có thể ngự phong mà."

Mục Trích kiệt sức dựa trên lưng y: "......"

Lúc này cuối cùng hắn cũng khôi phục lại chút sức lực, trượt xuống khỏi lưng Thẩm Cố Dung, miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt trắng bệch hành lễ với Hề Cô Hành: "Chưởng giáo."

Thấy hắn đứng như sắp ngã, Thẩm Cố Dung vội tiến lên đỡ lấy.

Hai chân Mục Trích nhũn ra, được Thẩm Cố Dung đỡ vẫn không ngăn được bản thân ngã xuống, Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, mặc niệm trong lòng: "Chỉ là hắn đứng không vững nên ta mới đỡ một chút thôi, ta thật sự không phải đăng đồ tử."

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung mặc niệm xong, mới đỡ khuỷu tay Mục Trích, kéo hắn vào lòng, để Mục Trích dựa nửa thân mình lên người y, dồn một nửa sức lực lên y mới gắng gượng đứng vững được.

Hề Cô Hành trực tiếp nổi giận: "Đừng chạm vào hắn!"

Thẩm Cố Dung nửa ôm Mục Trích, trong ánh mắt nhìn Hề Cô Hành đều là ý không tán thành: "Ta không chạm vào hắn, hắn sẽ té ngã ngay."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành tức giận đến đầu ong ong.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn kỳ quái, nói: "Huynh nhìn Mục Trích lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ tính tình hắn hơn ta, chẳng lẽ huynh thật sự tin lời Lục sư huynh?"

Hề Cô Hành hơi nghẹn họng.

Thẩm Cố Dung vừa thấy liền biết nhất định là Lâm Thúc Hòa đã thêm mắm dặm muối gì đó với hắn, y lắc đầu bất đắc dĩ: "Các huynh đó, trong đầu toàn suy nghĩ mấy chuyện xấu xa gì vậy?"

Hề Cô Hành lại bùng nổ: "Sao đệ không hỏi xem đồ đệ của đệ suy nghĩ chuyện xấu xa gì......"

Hắn còn chưa bùng nổ xong, Mục Trích đã không rên một tiếng mà ngã vào trong lòng Thẩm Cố Dung.

Hôn mê.

Hề Cô Hành: "......"

Thẩm Cố Dung vội ôm lấy hắn, nói: "Huynh xem huynh đi, huynh xem huynh đi, hắn vốn đã rất yếu, giờ lại bị huynh chọc tức đến hôn mê rồi."

Hề Cô Hành: "Ta...... Ta!"

Thẩm Cố Dung không chờ hắn "Ta" xong, bế Mục Trích lên nhanh chóng ngự phong trở về Phiếm Giáng Cư.

Hề Cô Hành một mình đứng lẻ loi ở Bia Giới Linh, một trận gió lạnh thổi tới, lay động tua rua trên chuôi kiếm của hắn.

Một sợi tơ đỏ thoát ra từ Ngọc Tủy bên hông hắn, giọng nói Lâm Thúc Hòa truyền tới từ bên trong: "Thế nào?"

Hề Cô Hành siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: "Đệ nói quả không sai, Thẩm Thập Nhất thật sự không thể quá thân cận với Mục Trích, bằng không sớm hay muộn cũng có một ngày y sẽ thua trong tay đồ đệ mình."

Lâm Thúc Hòa lười biếng 'hừ' một tiếng, không hề phủ nhận.

Ánh mắt Hề Cô Hành sâu thẳm, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Còn có một chuyện."

Lâm Thúc Hòa: "Hửm?"

"Sao đệ không nói với ta......" Tay cầm kiếm của Hề Cô Hành chậm rãi buông lỏng, có chút ngẩn ngơ: "Y mọc tai hồ ly."

Lâm Thúc Hòa: "......"

Lâm Thúc Hòa nói đầy kỳ quái: "Không phải huynh ghét nhất dáng vẻ người không ra người yêu không ra yêu này sao?"

Hề Cô Hành không hé răng.

Trong Phiếm Giáng Cư.

Thẩm Cố Dung đi mấy ngày, chỗ ở vẫn như cũ, không nhiễm một hạt bụi, nghĩ hẳn là mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp.

Y đặt Mục Trích lên giường trong thiên thất, sờ cái trán đầy mồ hôi lạnh của hắn, mày khẽ nhíu lại.

Mục Trích giả bộ bất tỉnh đúng lúc yếu ớt tỉnh lại, yếu đuối nhìn Thẩm Cố Dung, giọng nói khàn khàn: "Làm phiền sư tôn......"

Thẩm Cố Dung thấy hắn tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Con nghỉ ngơi cho tốt, một canh giờ sau hãy vận chuyển nguyên đan điều tức linh mạch."

Mục Trích nói: "Vâng."

Thẩm Cố Dung dặn dò hắn vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, vẻ mặt tràn đầy suy yếu của Mục Trích lập tức biến đổi, lưu loát xuống giường đứng lên, trên người không còn nửa phần ốm yếu.

Mục Trích tiện tay khoác một chiếc áo ngoài xanh thẫm, đẩy cửa sổ ra, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Rất nhanh sau đó, Cửu Tức hóa thành hình người bay từ nơi gần đó tới, nhẹ lâng lâng đáp xuống cửa sổ, ngồi xổm cười ngâm ngâm nói: "Ly Nhân Phong của các ngươi lớn thật nha, ta suýt nữa thì lạc đường."

Mục Trích nói: "Mai Cốt Trủng thế nào rồi?"

Cửu Tức nghiêng nghiêng đầu: "Kết giới kia cực kỳ kiên cố, ngay cả ta cũng không thể nào vào được, chắc là có thể kiên trì thêm mấy năm nữa."

Mục Trích nhíu mày: "Ngươi chắc chắn?"

Cửu Tức gật đầu, nói vô cùng tủi thân: "Là ngươi kêu ta đi xem, ta xem xong về báo cáo lại cho ngươi, ngươi lại không tin ta."

Mục Trích hoàn toàn không chống đỡ được loại giọng điệu oán niệm này, đành phải nói: "Đa tạ."

Cửu Tức lúc này mới mát cả ruột gan, đi ra ngoài chơi.

Tiền viện Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung chân trước trở về, chân sau Hề Cô Hành đã theo tới.

"Thập Nhất."

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, nếu là về chuyện Mục Trích, ta khuyên huynh vẫn nên......"

Hề Cô Hành lập tức cắt ngang lời y, đằng đằng sát khí tiến lên, nói: "Tới, duỗi cái đầu ra đây."

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do: "Gì cơ?"

Hề Cô Hành không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, bước nhanh tiến lên, đứng ở trước mặt Thẩm Cố Dung, giơ tay lay lay tai hồ ly của Thẩm Cố Dung một phen.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Chưởng giáo sư huynh, huynh đang làm gì đó?"

Hề Cô Hành cảm thấy vô cùng mới lạ, nhéo nhéo tai y, hỏi: "Đệ lại làm trò ngu ngốc gì đây?"

Thẩm Cố Dung gạt tay hắn ra, biết hắn lại đang xem trò hay của mình, tức giận nói: "Không liên quan tới huynh."

Hề Cô Hành bị gạt ra cũng không tức giận, lại lần nữa nhấc tay sờ thêm hai cái, như đang vuốt ve linh sủng.

Cuối cùng, trước biểu cảm tâm như tro tàn của Thẩm Cố Dung, hắn rốt cuộc cũng buông lỏng ma trảo, gật đầu như thưởng thức chuyện lạ, khen: "Cũng không tệ lắm, thưởng."

Thẩm Cố Dung: "......"

Hề Cô Hành thật sự thưởng cho y một khối linh thạch, nghênh ngang rời đi.

Thẩm Cố Dung: "......"

Tức đến dậm chân.

Thẩm Cố Dung đi xa nhiều ngày, Ôn Lưu Băng đã nhận lệnh đi tru sát yêu ma, sau khi Tố Tẩy Nghiên thuận lợi tu sửa xong kết giới Mai Cốt Trủng, cũng lại lần nữa trở về U Châu.

Tịch Vụ đã dọn tới chỗ ở mới tại Bạch Thương Sơn, bắt đầu theo Lâu Bất Quy học tập dược lý —— hoặc nói là độc thuật.

Độc Ly Hồn trong Phong Vũ Đàm qua ngần ấy năm vẫn chưa tiêu tan, Triều Cửu Tiêu đành phải tiếp tục ở hồ Liên Hoa sông cuộn biển gầm.

Đại khái nghe nói Thẩm Cố Dung đã trở lại, Triều Cửu Tiêu ở hồ Liên Hoa xoay người một cái, nước bắn tung tóe, rơi như mưa xuống viện Phiếm Giáng Cư, bùm bùm đánh cho mấy cây hoa đào mới trồng không lâu ngã trái ngã phải.

Thẩm Cố Dung cũng không tức giận với Giao Long kia, tạm coi là ngắm mưa.

Triều Cửu Tiêu thấy mình khiêu khích như vậy mà y không đáp lại chút nào, tức giận đến hất thẳng đuôi, nước rơi xuống càng xối xả hơn.

Không tới nửa ngày, mặc trúc và cây đào trong sân đều bị nước hồ như lưỡi đao sắc bén kia gây tai họa cho.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới nổi giận, y cau mày niệm pháp quyết tránh mưa, bước ra ngoài sân, trầm mặt đi tới hồ Liên Hoa.

Triều Cửu Tiêu có vẻ mệt mỏi, lúc này đang nằm dưới tán cây bồ đề lớn, đầu Giao dựa trên thân cây, lười biếng phơi nắng.

Thẩm Cố Dung tiện tay đẩy một chiếc cầu vồng nhỏ ra, lạnh nhạt nói: "Huynh đủ chưa?"

Triều Cửu Tiêu thấy y tới đây, ngay cả một câu chào đón cũng không nói, trực tiếp quăng cái đuôi về phía Thẩm Cố Dung.

Đuôi Giao Long rất lớn, so với nó thân hình Thẩm Cố Dung càng nhỏ bé hơn, tựa như đuôi Giao Long kia chỉ cần phẩy gió thôi cũng có thể khiến y ngã trái ngã phải.

Tiếp theo trong nháy mắt, Thẩm Cố Dung chỉ nhấc tay nhẹ tênh, đuôi Giao Long như đụng phải kết giới gì, vang lên một tiếng phịch lớn.

Triều Cửu Tiêu hóa thành hình người tại chỗ, vịn lên cây bồ đề, cẳng chân run lên, khó khăn lắm mới đứng thẳng được, nhìn y đầy hung tợn.

Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Tới đánh nhau?"

Lúc trước linh lực y bị phong bế, sau khi linh lực khôi phục đối thủ đầu tiên luận bàn chính là Triều Cửu Tiêu; mà hiện tại y lại một lần khôi phục linh lực, Triều Cửu Tiêu cũng lại một lần nữa đụng phải y.

Nói vậy, đây cũng là một loại duyên phận.

[ Lần này nhất định phải đánh cho hắn khóc một trận. ]

Thẩm Cố Dung tưởng tượng tươi đẹp trong lòng, xem nên đánh sư huynh kiểu gì, chợt nghe thấy Triều Cửu Tiêu luôn cuồng vọng tự đại lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói: "Nếu ngươi không vội thì chờ ta 5 năm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đánh ngươi đến răng rơi đầy đất."

Thẩm Cố Dung "Ồ?" một tiếng: "Vì sao lại là 5 năm? —— Sư huynh, huynh mặc y phục trước đi."

Triều Cửu Tiêu vung tay lên, một bộ đồ đen được hắn tùy tiện khoác lên người, che lấp thân hình gầy yếu nhưng rắn chắc kia.

Hắn kiêu căng nâng mắt nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Thêm 5 năm nữa, ta có thể lột xác hóa rồng, tu vi Đại Thừa Kỳ khi đó so với ta không đáng giá nhắc tới."

"Ồ." Thẩm Cố Dung nói, cũng không đặt những lời này vào trong lòng, tầm mắt y dừng trên chân trái hơi nhón lên của Triều Cửu Tiêu, nhàn nhạt hỏi: "Sư huynh, huynh có đau chân không? Sao chân run hết cả lên thế?"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Triều Cửu Tiêu vừa rồi không nhẹ không nặng vung đuôi tới, không những chẳng thương tổn mảy may tới Thẩm Cố Dung thiên đao vạn quả kia, ngược lại còn bị kết giới đập cho cái đuôi mảnh nhọn phát đau.

Tự nhiên bị trêu chọc, hắn hung ác trừng Thẩm Cố Dung một cái, bỏ lại một câu "Ngươi chờ chết đi" rồi hóa thành tiểu giao màu đen, thả người nhảy vào hồ Liên Hoa.

Không thấy.

Thẩm Cố Dung lấy Triều Cửu Tiêu làm trò tiêu khiển một lát rồi trở về Phiếm Giáng Cư, giơ tay loại bỏ mặc trúc và cây đào đã hỏng, định chừng nào có thời gian lại để Mục Trích trồng cây giúp y.

Nhìn mặc trúc còn chưa thành hình trên mặt đất, Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Có Triều Cửu Tiêu ở hồ Liên Hoa, chỉ sợ trong viện của y đừng mong còn bất kỳ vật gì còn sống.

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói: "Vì sao sư tôn thở dài?"

Thẩm Cố Dung quay đầu lại, nhìn thấy Mục Trích đang đứng phía sau y, trong tay cầm Cửu Tức, có vẻ đang định đi luyện kiếm.

Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Con điều tức xong rồi?"

"Vâng." Mục Trích nói, "Ta bỏ phí mấy ngày kiếm chiêu, đang định tới Ngọc Nhứ Sơn luyện kiếm."

Thẩm Cố Dung vừa nghĩ tới Ngọc Nhứ Sơn đất trời phủ tuyết kia đã cảm thấy lạnh, y nghĩ ngợi, tiện tay ngắt một cành mặc trúc cầm trong tay coi như kiếm, nói: "Đừng tới Ngọc Nhứ Sơn, để ta dạy con."

Mục Trích nghe vậy, khóe môi lập tức giương lên theo bản năng, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép xuống.

Hắn rụt rè hỏi: "Sẽ không quấy rầy sư tôn chứ?"

Thẩm Cố Dung nói: "Sẽ không."

Dù sao tạm thời y cũng không có việc gì làm.

Mục Trích lúc này mới kìm nén vui mừng, gật đầu đồng ý.

Bên hồ Liên Hoa có khoảng đất trống rất rộng, Thẩm Cố Dung chọn một chỗ, nói: "Tới đây, ta so chiêu với con, thử xem mức độ."

Mục Trích gật đầu, nắm chặt Cửu Tức Kiếm, đang định vận chuyển linh lực đánh tới thì nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau —— "Chậm đã."

Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Hề Cô Hành không biết từ khi nào đã xách theo Đoản Cảnh Kiếm đã ra khỏi vỏ đi tới, sắc mặt nặng nề như muốn giết người.

Thẩm Cố Dung tùy ý lắc lắc mặc trúc: "Sao sư huynh lại tới đây?"

Hề Cô Hành cầm kiếm, cười như không cười liếc nhìn Mục Trích bên cạnh một cái, nói chậm rì rì: "So chiêu? Được đấy, cũng đã lâu ta chưa so chiêu với Mục Trích, vậy đấu với ta một trận đi."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Ta dạy đồ đệ ta, huynh......"

Y chưa nói xong, Hề Cô Hành đã tiện tay vứt cho y một cây sáo trúc —— đúng là cây trước kia bị tịch thu.

Thẩm Cố Dung một phát bắt được, lập tức làm phản: "Đấu...đấu với sư huynh một trận."

Mục Trích: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc