XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Editor: Băng Tâm
Chết đuối thuộc loại yểu mệnh, không thể vào nhà, có nhiều câu chuyện về trẻ em chết đuối, nhưng được kể nhiều nhất là thủy quỷ* kéo chân tìm thế thân.

(*Thủy quỷ: ma da).

Chuyện này rất phổ biến ở nông thôn, người xưa còn hay gọi thủy quỷ là khỉ nước, do có người nói thủy quỷ lớn lên giống người lại giống khỉ, thích kéo người xuống nước rồi giết họ.

Thủy quỷ có thể biến thành bất kỳ vật nào mà trong lòng bạn ham muốn, gợi lên lòng tham của con người, thừa dịp họ buông lỏng cảnh giác mà lôi xuống sông.

Dưới nước thuộc về thế giới của thủy quỷ, ở trong nước người cùng thủy quỷ không thể so sánh, chỉ có thể để thủy quỷ tùy ý đem mình nhấn chìm trong nước.

Thủy quỷ lại rất thích lấy trẻ em làm thế thân, đầu tiên trẻ con rất hay tò mò thấy cá lớn hoặc đồ vật mới lạ dễ dàng bị dụ dỗ, tiếp theo chính là sức lực của chúng nhỏ, khả năng sinh tồn kém xuống nước không thể bơi như người lớn.

Đường Miên thấy một con thủy quỷ cả người ẩm ướt ẩn nấp bên cạnh Khoai Tây đang nằm trên mặt đất.

Bàn tay tái nhợt kia bóp chặt cổ không cho đứa trẻ thở, chỉ cần đứa nhỏ này chết nó có thể đi đầu thai, như vậy nó liền giải thoát rồi.

Linh khí trên người Đường Miên phát ra làm cho thủy quỷ chú ý cô, thấy Đường Miên tới gần thủy quỷ có chút do dự, nhưng cuối cùng nó không muốn từ bỏ cơ hội được đầu thai, liền nhe răng hướng tới Đường Miên lộ ra vẻ mặt gớm ghiếc đầy u ám.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, đứa trẻ này là của ta.” Thủy quỷ khàn khàn tiếng nói vang lên, chỉ có Đường Miên nghe thấy.


Đường Miên đôi mắt híp lại, không nói gì, cũng không cần mở miệng nói cái gì, nơi này người nhiều như vậy nếu cô mở miệng nói chuyện một sợ mình người xung quanh sẽ nghĩ cô là thiểu năng trí tuệ (chị gái còn ám ảnh chuyện lúc trước????????????).

Thủy quỷ tìm thế thân không sai, nó là vì muốn đầu thai, nhưng đứa bé là vô tội, nếu không gặp phải chuyện này thì Đường Miên cùng không thánh mẫu chạy đi giúp người ta, đã gặp được thì Đường Miên không thể mặc kệ, trong Huyền môn có quy tắc nếu thấy người chết ngay trước mắt mà không cứu sẽ tổn hại tu vi, nói cách khác cô thế nào cũng phải giúp đứa trẻ sắp bị giết này.

Đường Miên nhấp nhấp môi đỏ, lấy lá bùa hộ mệnh đeo treo cổ xuống đặt lên ngực khoai tây, động tác này của Đường Miên làm cho bác sĩ đang cấp cứu không vui, ông đây cấp cứu cho bệnh nhân cả buổi mệt muốn chết nha đầu họ Đường này đến hóng chuyện thì thôi đi.

Sao lại còn mê tín? Cái lá bùa kia có công dụng gì? Có tránh ra cho ông đây cứu người không hả?
“Cô bé mau tránh ra ở đây không có chuyện của cô, đừng có mà làm loạn, cản trở tôi cứu người!” Bác sĩ mở miệng quát lớn một câu, động tác cấp cứu trên tay cũng không ngừng lại.

Mẹ của khoai tây nghe tiếng bác sĩ quát, hét lên một tiếng đẩy Đường Miên ra.

“Đường Miên, mày muốn làm gì?Khoai Tây nhà tao chưa từng chọc phá gì mày sao lúc này lại đến đây quấy rối? Mày làm vậy là không muốn để bác sĩ cứu nó sao? Đồ độc ác, nhà tao từng đụng cạm tới mày sao? Mày làm như vậy là không muốn Khoai Tây được sống sao……”
Thủy quỷ không cam lòng trừng mắt Đường Miên, nhưng nó vẫn buông tay, bởi vì nó không phải đối thủ của Đường Miên, hơn nữa nó không thể đối phó với lá bùa kia.

Đường Miên liếc mắt nhìn mặt sông bọt nước bắn tung tóe, cũng không có tiếp tục làm thêm gì.

Nguyên chủ đã chết ở con sông này, cho nên con thủy quỷ vừa rồi hẳn là đã biết chuyện gì đó, Đường Miên giữ con thủy quỷ đó lại khẳng định có tác dụng.

Ngay lúc mẹ của Khoai Tây quát mắng Đường Miên, Khoai Tây nằm trên mặt đất đột nhiên phun ra mấy ngụm nước, ho khan vài tiếng.

“Mọi người mau nhìn xem hình như nó thở được rồi.” Ai đó hét lên.


“Đây là, sống lại?”
“Thật tốt quá, y thuật của bác sĩ Chung quả nhiên lợi hại.”
“Đúng vậy, bác sĩ Chung thật lợi hại!”
Mọi người xung quanh đều hướng bác sĩ Chung giơ ngón tay cái, cho rằng bác sĩ Chung đã cứu mạng Khoai Tây, nhưng chính lúc này bác sĩ Chung lại ngơ ngác nhìn về phía Đường Miên, vừa rồi ông tuy rằng không có từ bỏ đứa nhỏ này, có điều cấp cứu lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì trong lòng bác sĩ Chung đã cảm thấy đứa nhỏ này đã không cứu được, nhưng sau khi ông mắng Đường Miên, bàn tay đặt trên ngực đứa trẻ đột nhiên cảm thấy được hơi ấm, ngay sau đó đứa trẻ liền thở hổn hển, việc này…… bác sĩ Chung cảm thấy có liên quan với Đường Miên, điều kỳ lạ này thực sự có thể tin được?
Đường Miên nhận thấy được tầm mắt của bác sĩ Chung, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ông ta, vươn tay thu lại lá bùa trên ngực đứa trẻ.

Ngay khi lá bùa rời khỏi ngực của khoai tây, bác sĩ Chung cảm nhận được hơi ấm dần dần bị kéo đi.

Bác sĩ Chung nhìn chằm chằm vào Đường Miên, nhưng Đường Miên không nói gì, đứng dậy rời đi.

Người nhà Khoai Tây vô cùng biết ơn bác sĩ Chung, họ thậm chí còn quỳ xuống khấu đầu tạ ơn, làm cho bác sĩ Chung chột dạ, bởi vì, khoai tây có lẽ không phải do ông cứu sống.

Đường Miên về đến nhà liền đun nước sắc thuốc, chờ đến giữa trưa Đường Dương Sơn trở về thuốc vừa vặn nấu xong.

Giang Tú Phân thấy Đường Miên bưng một chậu nước tiến vào phòng bọn họ hơi sửng sốt, ngửi được vị thuốc bắc liền mở miệng hỏi nói: “Miên miên, con đang bưng thuốc gì vậy?”
“Để ngâm chân, hôm qua mẹ nói chân ba bị thấp khớp, sáng nay con ra ngoài hái một ít thảo dược cho ba ngâm chân, hai người về vừa lúc nấu xong.” Đường Miên cười nói.

Đường Dương Sơn nghe con gái nói cười không ngậm được mồm, hai ngày nay chân đau, nhiều năm như vậy vốn dĩ đã thành thói quen, nhưng lúc này được con gái săn sóc Đường Dương Sơn thực hưởng thụ.

“Con sáng sớm ra đã bận rộn ra là vì ba con, ba con đau chân nhiều năm như vậy, có làm gì cũng vậy, chỉ tốn sức thôi.” Giang Tú Phân tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt chứa đầy ý cười.


.

Truyện Đông Phương
Con gái hiếu thuận, so cái gì đều làm người ấm lòng.

“Sẽ không lãng phí, con tìm người hỏi được phương thuốc cổ, cha mau cởi giày ra ngâm, con sẽ thêm vào một ít nước ấm, ngâm một giờ, ngày mai phỏng chừng có thể dễ chịu hơn không ít.” Đường Miên cười ngâm ngâm nói.

Phương thuốc này là do giáo sư đại học kiếp trước truyền cho Đường Miên, đừng nhìn là phương thuốc dân gian, kỳ thật nó rất hiệu quả.

Này là do Đường Miên là học trò cưng của giáo sư, nếu không giáo sư cũng không cho cô, phương thuốc cổ truyền từ đời này sang đời khác, người bình thường có thể tùy tiện đưa sao?!
Đường Dương Sơn cởi giày, ngâm nửa giờ được chân rõ ràng cảm giác khá hơn nhiều, sau một giờ thì chân của ông không đau nữa, Đường Dương Sơn cũng cảm thấy hiếm lạ, chân của ông không có cách trị tận gốc, mùa đông đến sẽ vô cùng đau, không biện pháp chỉ có thể gắng nhịn, vậy mà ngâm thuốc một giờ đột nhiên không còn đau nữa.

Đường Miên nghe Đường Dương Sơn nói xong cô dặn dò Giang Tú Phân sắc thuốc cô đã chuẩn bị sẵn, để ông ngâm thêm vài lần nữa chân sẽ khá hơn.

Trạm y tế thôn ——
Bác sĩ Chung lúc này ngồi ở bàn làm việc ngây người, chuyện vào buổi sáng làm tam quan của bác sĩ Chung chịu đã kích nghiêm trọng.

Một lá bùa có sức mạnh thần kỳ như vậy?
Không không không, hẳn là ông suy nghĩ nhiều.

Bác sĩ Chung tự an ủi bản thân, sau đó mới làm chính mình đem chuyện này áp xuống.

Bác sĩ Chung tuy rằng đem chuyện này áp lại trong lòng, nhưng việc này vẫn là làm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông.


Lúc trước Đường Miên rơi xuống sông, hôm nay Khoai Tây lại rơi xuống sông, việc này liên kết với việc hai người đều rơi xuống sông không thể không làm người ta nghĩ nhiều.

Sau đó Khoai Tây cũng đem chuyện này kể rõ ràng, cậu bé nói lúc ấy thấy một con cá chép rất lớn, khi giơ tay ra bắt cá thì cảm thấy chân bị kéo xuống, sau đó liền chết đuối.

Chuyện Khoai Tây thấy cá chép âm thầm truyền khắp thôn, đó chẳng phải là thủy quỷ sao?
Trải qua một buổi sáng, người trong thôn không dám đi qua con sông nhỏ đó nữa, trẻ con trong nhà cũng bị người lớn cưỡng chế không cho ra sông nhỏ sau thôn chơi.

Ăn trưa xong, Đường Miên một mình ra ngoài.

Đến bờ sông xảy ra tai nạn vào buổi sáng, Đường Miên đứng ở bên bờ sông, tầm mắt dừng ở trên mặt sông.

Vài phút lúc sau, mặt sông chậm rãi xuất hiện một tia nước, ngay sau đó một bóng người ướt dầm dề nổi lên trên mặt nước, đây đúng là con thủy quỷ xuất hiện lúc sáng.

Thủy quỷ trong lòng rất là kiêng kị Đường Miên, đứng cách xa cô chừng 10 mét bộ dáng vô cùng cảnh giác.

Đường Miên nhìn bộ dáng không có tiền đồ kia của thủy quỷ, giơ tay xoa xoa giữa hai thái dương, mở miệng nói: “Lần trước ta rơi xuống sông ngươi có thấy ai ở đó không?”
“Đại sư, chuyện ngày đó cùng tôi không có quan hệ, có cho tôi mượn trăm lá gan đi nữa cũng không dám đắc tội với cô.” Thủy quỷ nói hai câu liền thấy Đường Miên vẻ mặt không kiên nhẫn, vội vàng sửa miệng nói chính sự: “Tôi……Tôi ngày đó xác thật thấy, ngày đó tôi đang nghỉ ngơi ở đáy sông, đột nhiên nghe thấy một đạo âm thanh, sau đó tôi thấy cô rơi xuống nước, khi đó tôi không quá để ý, nhưng mơ hồ thấy trên bờ sông có một người, hơn nữa không phải là người thôn chúng ta, xem cách ăn mặc có vẻ hắn là kẻ có tiền, đại sư, đối phương nhìn như là cố ý đẩy cô xuống, đối phương giống như muốn đợi đến lúc cô chết ngạt, chẳng qua nghe thấy tiếng bước chân của thím Hòe Hoa nên vội vàng rời đi, chuyện này kỳ thật cùng tôi không có quan hệ……”
“Đối phương trông như thế nào?” Đường Miên hỏi.

“Trông rất hung dữ, vóc người hơi thấp, cả người sát khí…… Tôi nhớ rõ người nọ trên cằm có một nốt ruồi to chừng hạt đậu tương, nó rất bắt mắt.” Ma da cẩn thận nghĩ nghĩ, đối phương lớn lên thật rất bình thường, chính là nốt ruồi quá khổ kia làm nó nhớ rõ.

- ------------------
Edior có lời muốn nói:
Biểu cảm của bác sĩ Chung lúc này kiểu: trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được mà????????????..


Bình luận

Truyện đang đọc