XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Editor: Băng Tâm
Tháng 9 mùa thu lá vàng, mùi hương đan quế thơm ngát.

Lại là một ngày nắng đẹp, Kinh đại nghênh đón tân sinh đã đến, khuôn viên trường, các học trưởng, học tỷ sắp xếp nơi tiếp đón tân sinh.

Trong lúc chào đón tân sinh các học trưởng không quên ngắm các học muội xinh đẹp, thấy người nào xinh đẹp sẽ tiến lên hỗ trợ cầm hành lý, thuận tiện xin luôn phương thức liên hệ.

Người đến người đi, theo thời gian chậm rãi trôi qua, số người đến bắt đầu dần giảm bớt.

Các học trưởng, học tỷ nhịn không được bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đề tài được bàn tán nhiều nhất khẳng định là về nhân vật phong vân sắp nhập học Kinh đại, một năm trước đã từng đạt quán quân cuộc thi quốc tế là một cô gái đến từ tỉnh H tên Đường Miên.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Mặc dù một năm nay bạn học Đường Miên hành động rất điệu thấp, nhưng thời điểm thi đại học vẫn như cũ khiến mọi người trầm trồ khi xuất sắc đạt thành tích khoa cả nước, đứng đầu ban tự nhiên với số điểm cao ngất ngưỡng, đây là điều mà người bình thường không thể nào làm được.

Một người xuất sắc như vậy sắp đến Kinh đại bọn họ làm các học trưởng, học tỷ rất áp lực, nghe nói lúc trước Đường Miên từ chối lên thẳng đại học khi đó bọn họ còn không hiểu vì sao Đường Miên lại từ bỏ một cơ hội tốt như thế, đến lúc công bố kết quả thi đại học bọn họ mới hiểu ra.

Đùa chắc, người ta cần cái danh ngạch vào thẳng đại học của bọn họ sao?
“Này, Kinh đại của chúng ta mặt mũi cũng lớn thật, vậy mà có thể cướp được Đường Miên thủ khoa cả nước về tay.

Vì vị học muội này mà tôi đã cố ý tìm lại tờ báo hơn một năm trước, báo của một năm trước không dễ tìm.

Thật vất vả mới kiếm được trong đống báo cũ của ba tôi, các cậu muốn biết học muội Đường Miên trông như thế nào không?” Một nam sinh ra vẻ thần bí với các bạn học.

“Cắt, chuyện này không cần hỏi cậu, tôi cũng đã xem qua tờ báo năm đó.” Một nữ sinh khác liếc nam sinh phía trước tiếp tục nói: “Nam sinh các cậu chỉ biết xem mỗi cái mặt, người ta là thủ khoa cả nước đó, có thể kiếm cơm bằng tài hoa, nam sinh các cậu suy nghĩ thật nông cạn, chúng ta phải đặt trọng điểm ở phương diện khác của Đường học muội nữa.”
“Ai ai ai, chúng tôi không phải chỉ xem mặt, chỉ là có một chút tò mò, Đại Khuê này, cậu mau nói, Đường học muội trông như thế nào? Là loại hình gì?” Một nam sinh khác nói.

“Hắc hắc hắc, các cậu nhất định không thể tưởng được, Đường Miên học muội rất xinh đẹp, chính là loại hình tiểu tiên nữ, thật sự là rất đẹp, so ra còn muốn xinh hơn hoa khôi hiện tại của chúng ta, tôi nghĩ là khi Đường học muội đến thì hoa khôi trường ta sẽ đổi người.”
“Thiệt hay giả, thật sự có một người vừa xinh đẹp lại thông minh sao?” Có người không tin nói.

“Thật sự, không tin ngươi đến lúc đó cậu xem sẽ biết.”
Đang lúc đám người sôi nổi thảo luận, bọn họ không để ý rằng bên cạnh họ đột nhiên xuất hiện một bóng mảnh mai, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, quần tây dài màu đen và mang một đôi giày da màu trắng.

Mái tóc đen dài thắt thành bím xõa ngang lưng, môi hồng răng trắng, gương mặt nhỏ tinh xảo mang theo một chút nét mềm mại của trẻ con, cánh môi mộng nước màu anh đào.

“Xin hỏi, tôi nên báo danh ở đâu? Ký túc xá nữ ở đâu ạ?” Giọng nói thanh thúy mềm mại mang theo nét dịu dàng của con gái phương nam, vô thức khiến họ bị quyến rũ.

Vài người thấy tiếng nói này liền sôi nổi quay đầu về hướng phát ra thanh âm, khi họ thấy rõ gương mặt của cô gái trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

Đương sự khiến mọi người chú ý, Đường Miên khẽ cười với họ hỏi: “Xin hỏi, báo danh ở chỗ nào ạ?”
“Báo danh ở…… kia, anh dẫn em đi, học muội em mang thật nhiều đồ, chắc là rất nặng, để anh xách giúp em.” Một nam sinh trong đó nhanh tay lẹ mắt lên tiếng giúp học muội xách đồ, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, vì không để bị từ chối tiếp tục nói: “Xin chào, anh là Vương Chí ở quầy tiếp đón tân sinh.

Sinh viên năm hai, cũng chính là học trưởng của em, chỗ báo danh cách đây không xa, vừa lúc anh có việc cần đến đó, để anh dẫn em đi.”
Các sinh viên khác ở quầy lễ tân chưa kịp phản ứng thì Vương Chí đã dẫn người đi mất.

Chờ đến hai thân ảnh đã rời đi, vài người mới kịp phản ứng lại.

“Tôi đi, động tác của Vương Chí cũng thật nhanh!”
“Là rất nhanh, tuy nhiên năm nay các nhan giá trị của các học muội chúng ta thật cao, học muội vừa rồi, chậc chậc chậc, xứng đáng làm hoa khôi.”
“Vừa nãy Đại Khuê còn nói Đường Miên học muội sẽ là hoa khôi, đột nhiên lại xuất hiện thêm một học muội sinh đẹp, cũng không biết là học muội này hay là Đường Miên học muội nhìn đẹp hơn.”
Mấy nam sinh nhịn không được liền bắt đầu thảo luận về học muội vừa rồi và Đường Miên học muội.

Nữ sinh nghe cuộc thảo luận ngay từ đầu của đám nam sinh, nhịn không được trợn trắng mắt nói: “Các cậu đừng so, căn bản chính là một người không cần thảo luận nữa.”
Đám người còn lại vẻ mặt mộng bucw, hoảng hốt một hồi lâu mới phản ứng lại.

Tôi đi, học muội vừa rồi chính là Đường Miên?!
Quả nhiên, xinh đẹp!

Nhập học ở Kinh Thị được hai ngày Đường Miên trở nên nổi tiếng, bạn học sinh đẹp như vậy còn là thủ khoa cả nước, Đường Miên đi ở khuôn viên trường Kinh đại gây náo loạn không nhỏ, gần như xem cô là loài vật quý hiếm ở trong triển lãm.

Sau khi chính thức khai giảng, các tân sinh được nghênh đón bằng một kỳ huấn luyện quân sự khiến họ sống không bằng chết.

“Một, hai, một, hai, một, hai…… Chân trái, chân phải…… Không đúng, sai rồi, lại một lần nữa!”
Trên sân thể dục, các bạn học mặc quân phục, ánh nắng chói chang chiếu rọi trên đỉnh đầu, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống cổ, thấm vào cổ áo, mồ hôi mặn khiến cho quần áo trở nên dính nhớp ngứa ngáy, khó chịu.

Hàng phía trước, hai chỉ huy hướng dẫn học sinh cách bước đi chuẩn.

khả năng là do tay chân không phối hợp cũng có thể là nguyên do khác của một số sinh viên, khiến cho hoạt động của toàn đội mắc sai lầm.

Đường Miên đứng thẳng ở trong đội ngũ, nghiêm túc nhìn động tác mẫu của huấn luyện viên ở hàng phía trước.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép
Đường Miên kiếp trước cũng từng tham gia kỳ huấn luyện quân sự của trường học, cấp ba và đại họa đều có huấn luyện quân sự, Đường Miên lúc này ôn lại quân huấn cảm giác cũng không tệ lắm.

Huấn luyện quân sự là khoảng thời gian đặc biệt, không kéo dài, có lẽ trong lúc huấn luyện quân sự sinh viên ăn không ít mệt, sẽ oán trách huấn luyện viên quá nghiêm khắc, nhưng khi huấn luyện kết thúc trong lòng mọi người lại luyến tiếc, cảm giác ly biệt khiến người ta thương cảm.

“Một, hai, một, hai, lại sai rồi!” Huấn luyện viên lớn giọng lại lần nữa vang lên.

“Lui lại, xem tôi làm mẫu lại một lần, mở to hai mắt nhìn cho rõ.” Huấn luyện viên dáng đứng rất nghiêm trang, thẳng lưng và nâng hông, mỗi hành động đều mang theo phong phạm của quân nhân, vừa nghiêm túc đi vừa giải thích: “Chú ý, giữ phần trên cơ thể thẳng đứng, hai chân duỗi thẳng, khi đi chân giẫm mạnh xuống mặt đất, đếm nhẩm trong lòng, phải theo tiết tấu, nhớ kỹ, số lẻ chân trái, số chẵn chân phải.

Như vậy, một, hai, một, hai, một, hai……”
Huấn luyện viên làm mẫu xong rồi thì sửa lại động tác cho sinh viên không phối hợp kịp lúc nãy, nhưng mà vị bạn học này lại lần nữa mắc sai lầm, cuối cùng huấn luyện viên cũng phải đen mặt.

Huấn luyện viên liên tục đen mặt đến lúc giải tán vẫn chưa thuyên giảm, nhìn huấn luyện viên đen mặt các sinh viên yên lặng hạ thấp sự tồn tại của mình, lặng lẽ đi về phía nhà ăn.

Đường Miên và hai nữ sinh cùng nhau đi đến nhà ăn, hai nữ sinh này là bạn cùng phòng ký túc xá với Đường Miên, cũng là bạn học cùng khoa với Đường Miên.

Một trong hai cô gái lớn lên tương đối thanh tú, tên là Nam Chanh, cũng là người phương nam giống với Đường Miên, khi nói giọng cô ấy mang theo sự dịu dàng, mềm mại rất dễ nghe.

Người còn lại cơ bản không cần giới thiệu, người quen cũ Khương Yên.

Khương Yên và Đường Miên vẫn luôn là bạn học, lúc điền nguyện vọng biết Đường Miên sẽ đến Kinh đại Khương Yên rất vui mừng.

Đường Miên là cô bạn đầu tiên của Khương Yên, bởi vì Khương Yên không thích nói chuyện, khiến cho người khác cảm thấy cô có chút cao ngạo, hơn nữa Khương Yên cũng không biết cách bắt chuyện với người lạ.

Năm đó chuyện nhà Khương Yên may mà nhờ có Đường Miên giúp, hiện giờ trong nhà có một em trai, ông nội và bà nội không tiếp tục gây rối nữa, Khương Yên cảm thấy có em trai khá tốt, ít nhất cũng ngăn được cái miệng gia đình bác cô.

Hơn nữa nhà Khương Yên không có trọng nam khinh nữ, chỉ có ông bà nội là trọng nam khinh nữ, còn Khương Thuận Phong và Vương Lệ Bình hoàn toàn không có tư tưởng lạc hậu này, vẫn luôn yêu thương Khương Yên.

Thậm chí khi biết Khương Yên sẽ đến Kinh Thị học đại học còn đặc biệt chuẩn bị cho con gái một căn nhà, nếu Khương Yên không muốn ở ký túc xá thì có thể về nhà riêng ở.

Khương Yên rất cảm kích Đường Miên vì đã giúp gia đình cô giải quyết phiền toái.

Khương Yên kéo cánh tay Đường Miên, mặt không biểu tình như cũ.

Nhưng Nam Chanh bên cạnh lại không nhịn được nói: “Huấn luyện viên thật hung dữ, bộ dáng vừa rồi giống như vô cùng tức giận, Miên Miên, tiểu Yên các cậu có sợ không?”
Nam chanh nhát gan, thuộc loại hình tiểu bạch thỏ, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở.

“Có gì đáng sợ? Huấn luyện viên không ăn thịt người, Nam Chanh lá gan của cậu thật nhỏ.

Huấn luyện viên vừa rồi chỉ hơi lớn tiếng, chứ không có ăn thịt người.” Khương Yên đáp.

Đường Miên và Khương Yên rất thích tiểu bạch thỏ Nam Chanh, trong ký túc xá nữ Đường Miên và Khương Yên thấy tiểu bạch thỏ rất thú vị, đặc biệt là không tâm cơ.

Đường Miên cười cười nói: “Huấn luyện viên khá tốt, mặt lãnh tâm nhiệt, vừa rồi khi tập hợp chỉ huy cho chúng ta đứng dưới bóng cây.

Các cậu không phát hiện khác đều đứng dưới nắng sao? So sánh như vậy, huấn luyện viên của chúng ta được coi là thiên sứ tốt bụng.”

Bên cạnh không ít bạn học thính tai nghe mấy lời này của Đường Miên.

Di, thiên sứ tốt bụng…… Huấn luyện viên da ngăm đen với chiều cao 1m8, không được, nghĩ thôi đã thấy cay mắt.

Không biết là ai xem náo nhiệt che chuyện chưa đủ lớn, hình dung huấn luyện viên là thiên sứ thiện lương bị truyền đi khắp trường.

Sau đó, trong buổi chiều huấn luyện thiên sứ tốt bụng đã cố ý ghim Đường Miên.

Đường Miên bình tĩnh đứng dưới ánh nắng mặt trời, đối mặt với ánh mắt đánh giá của huấn luyện viên vẫn vững như kiềng ba chân, nhưng mà nội tâm sớm đã hỗn loạn.

Đừng để cô biết ai lan truyền chuyện này, cô khẳng định sẽ dạy cho hắn ta một bài học!
Huấn luyện viên đi đi lại lại trước mặt Đường Miên hai lần, bỗng dưng hừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ ửng hồng vì bị phơi nắng của Đường Miên, hỏi: “Tôi thiện lương sao?”
Đường Miên:……
Thấy Đường Miên nhấp môi, huấn luyện viên sắc mặt nghiêm nghị, lớn giọng quát Đường Miên: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Báo cáo huấn luyện viên, thầy thiện lương, ở trong lòng em mọi người đều là thiện lương, huấn luyện viên cũng vậy.” Đường Miên ưỡn ngực, lớn tiếng trả lời.

Huấn luyện viên liếc Đường Miên, “Thiện lương” tươi cười: “Rất tốt, không hổ là thủ khoa đại học, trở về đội!”
“Rõ!” Đường Miên xoay người trở lại đội ngũ.

Đường Miên mới vừa trở lại đội ngũ huấn luyện viên lại lần nữa nói: “Toàn đội nghe lệnh nghỉ, nghiêm, bên phải quay, chạy quanh sân thể dục 1600 mét, chuẩn bị, chạy!”
Một…… 1600 mét?!
Các sinh viên sửng sốt, phát hiện huấn luyện viên tử vong chăm chú nhìn nhìn qua lập tức phản xạ nhấc chân chạy đi.

1600 mét, bọn họ vẫn là đóa hoa nhỏ của tổ quốc, sao chỉ vừa mới bắt đầu đã chơi trò kích thích lớn như vậy?
Huấn luyện viên, thầy đã không còn là "thiên sứ thiện lương" cho bọn họ đứng dưới bóng cây nữa.

Bên này, Đường Miên phải chạy bộ dưới cái nắng chói chang, mồ hôi chảy như mưa.

Bên kia —— bệnh viện.

Đồng chí Lận Thư Nhiên mang canh gà đi vào một phòng bệnh, vừa vào cửa liền thấy thằng con Lệ Ngự nhà mình nằm trên giường bệnh.

Lệ Ngự mặc quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn anh vẫn ổn.

Nhưng mà Lận Thư Nhiên biết, chỉ mới một tuần trước, Lệ Ngự từ tiền tuyến trở về bộ đội vết thương của anh đã chuyển biến xấu, sau đó bị khẩn cấp đưa về bệnh viện quân khu Bắc Kinh.

Phải làm phẩu thuật mấy tiếng đồng hồ, nếu không phải Lệ Ngự mạng lớn không chừng lúc này không thể ngồi ở đây
Lệ Ngự thấy Lận Thư Nhiên đi vào, ngẩng đầu lên xem, thấy biểu tình của Lận Thư Nhiên anh biết đồng chí mẹ đang tức giận.

Kỳ thật Lệ Ngự không muốn người nhà lo lắng nên giấu chuyện mình bị thương, nhưng là trong nhà còn có một Lệ tư lệnh, chuyện này không phải Lệ Ngự muốn giấu là giấu được.

Lận Thư Nhiên đi vào, liếc Lệ Ngự trên giường bệnh, nhịn không được càu nhàu: “Trước kia anh nói muốn đi bộ đội tôi đã không đồng ý, ba anh ở bộ đội đã làm tôi đủ lo lắng, anh còn không để tôi bớt lo, anh đi bộ đội liền đi bộ đội đi, còn gạt mẹ anh đi ra tận tiền tuyến.

Đi một mạch hết hai năm, nếu không phải bị thương anh còn muốn ở lại đấy bao lâu? Tôi đúng là mệnh khổ, gả cho một tên đàn ông cứng nhắc còn sinh ra một đứa con trai như anh, một đám không làm tôi bớt lo.

Thôi được rồi, anh được phép nghỉ phải không?”
“Mẹ, khi nào con có thể xuất viện?” Lệ Ngự vừa mở miệng đã hỏi chuyện xuất viện.

Anh đã ở bệnh viện quân đội một thời gian, sau khi về Kinh Thị lại nằm viện thêm một tuần.

Lệ Ngự không thích ở bệnh viện, cảm thấy miệng vết thương đã tốt lên nên anh muốn xuất viện.

“Xuất viện, anh cảm thấy bây giờ anh có thể xuất viện sao? Anh còn đang ngại mạng mình quá lớn?” Đồng chí Lận Thư Nhiên tức giận trợn mắt với Lệ Ngự, bưng chén canh gà nhét vào tay anh, cầu nhàu: “Ngoan ngoãn nằm đây thêm nửa tháng, bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi cho tốt vào, trước khi vết thương lành hẳn đừng mong đến chuyện xuất viện.”
“Con đã không sao rồi.” Lệ Ngự tiếng nói khàn khàn của Lệ Ngự vang lên.

Lận Thư Nhiên hừ một tiếng, nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Lệ Ngự.


Bỗng dưng nở một nụ cười quái dị, nhìn chằm chằm Lệ Ngự nói: “Con cảm thấy bản thân đã khỏe hơn đúng không? Vừa lúc, con gái dì Hoàng của con trở về từ nước ngoài.

Hiện tại con ở nhà, vậy hai bên sắp xếp gặp mặt đi.

Con khỏi cần nghĩ làm thế nào để xuất viện, chỉ cần con đồng ý mẹ sẽ đi thương lượng với bác sĩ cho con ra viện sớm.

Nếu sắp xếp được thời gian thì thừa dịp nghỉ phép này giải quyết vấn đề hôn nhân luôn.”
Lệ Ngự:……
Không khí trầm một lát, Lệ Ngự mặt vô biểu tình nói: “Mẹ, hình như đến giờ con phải tiêm thuốc rồi, mẹ đi xem giúp con khi nào hộ sĩ đến.”
Lệ Ngự nhìn như bình tĩnh thay đổi chủ đề, trên thực tế Lận Thư Nhiên đã quá hiểu rõ chút tiểu xảo này của Lệ Ngự.

Hừ, đấu với bà, thực không biết tự lượng sức.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Lận thư nhiên đứng dậy đi ra ngoài tìm hộ sĩ, vừa đi chưa đầy hai phút cửa phòng bệnh đã lần nữa mở ra.

Tô Vệ Quốc từ bên ngoài đi vào, trên tay còn xách một giỏ trái cây, vừa đi vào vừa nói: “Lệ Ngự, tôi vừa gặp dì Lận ở bên ngoài, hình như tâm trạng của dì không được tốt lắm.”
“Ừm.” Lệ Ngự lên tiếng, sau đó uống canh gà.

Tô Vệ Quốc thấy Lệ Ngự như vậy liền biết vừa rồi khẳng định bị dì Lận giục kết hôn.

Than ôi, chuyện này quá khó đối với bọn họ, tục ngữ có câu đàn ông 30 một cành hoa đào.

Như thế nào trong mắt các trưởng bối họ lại thành cặn bã?
“Dì Lận lại giục cậu kết hôn? Hắc hắc hắc, cậu không nói tôi cũng có thể đoán được.

Nhưng mà Lệ Ngự tôi khá tò mò, đến tuổi này rồi cậu chưa từng quen bạn gái.

Không biết mẫu bạn gái lý tưởng của cậu như thế nào?” Tô Vệ Quốc đáng khinh cười, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Lệ Ngự nháy mắt.

Lệ Ngự liếc bộ dáng đáng khinh của Tô Vệ Quốc.

Bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đặt chén canh gà xuống, trả lời: “Tôi thích mẫu người thế nào liên quan gì đến cậu? Cậu vẫn nên tự lo cho bản thân thì hơn.”
Cho dù Lệ Ngự nằm trong bệnh viện tin tức vẫn là rất linh thông, mỗi ngày người đến thăm không ít.

Nghe nói gần đây Tô Vệ Quốc quen với một cô sinh viên, Tô Vệ Quốc đã là ông chú gần 30 lại đi nói chuyện yêu đương với một cô sinh viên mới 20.

Trong vòng không ít người chê cười Tô Vệ Quốc là trâu già gặm cỏ non.

Tuy nhiên Tô Vệ Quốc rất hoa tâm, cũng không biết quen với cô sinh viên này được bao lâu nữa? Nghe nói đối phương là người thanh cao, không thích mấy tên ăn chơi trác táng.

“Hắc, cậu cũng nghe nói đúng không? Đám đàn ông đó miệng lưỡi cũng chẳng thua gì mấy bà hàng xóm.

Tôi chỉ là quen một cô bạn gái, cả ngày lại trêu chọc tôi trâu già gặm cỏ non.”
“Cậu không biết tự mình hiểu lấy, nhà cậu chấp nhận cô bạn gái đó sao?” Lệ Ngự biết nhà Tô Vệ Quốc rất chú trọng chuyện môn đăng hộ đối.

Nếu điều kiện gia đình vợ tương lai của Tô Vệ Quốc quá kém so với họ thì chắc chắn không được chấp nhận.

Tô Vệ Quốc cũng tự mình hiểu lấy, nhắc tới chuyện này liền nhịn không được phun tào: “Cậu nói xem ba mẹ tôi cũng thật là, lúc trước nói tôi quen với những người không đứng đắn.

Hiện tại tôi tìm người đứng đắn họ lại ghét bỏ điều gia đình người ta không tốt.

Sao mẹ tôi không được như dì Lận nhỉ? Dì Lận đúng là mẹ người ta chưa bao giờ yêu cầu cái này cái kia, tôi chắc chắn là chỉ cần đối tượng của cậu là nữ, dì Lận sẽ không có ý kiến.”
“Không nhất định.” Lệ Ngự vẫn có chút hiểu rõ đồng chí Lận Thư Nhiên.

Đồng chí Lận Thư Nhiên có một đôi mắt hay bắt bẻ, nếu bà chướng mắt mà anh thích bà chỉ duy trì mặt ngoài thôi.

Tuy nhiên bà sẽ không can thiệp vào chuyện tìm đối tượng của Lệ Ngự, nhưng trước tiên phải để Lệ Ngự nguyện ý tìm đã.

Có một đứa con trai không gần nữ Lận Thư Nhiên cũng hết cách, bà cũng không thể đem phụ nữ tới giường Lệ Ngự.

Chuyện này không thể trách Lệ Ngự, nhưng Lận Thư Nhiên vẫn luôn để trong lòng.

Nửa tháng chớp mắt trôi qua, Lệ Ngự rốt cuộc đã được xuất viện.

Hôm nay Lệ Ngự xuất hiện ngay lúc đơn vị đồng chí Lận Thư Nhiên có việc không đến được, cho nên Tô Vệ Quốc tiếp nhận nhiệm vụ đến đón Lệ Ngự.


Tô Vệ Quốc dẫn theo hai người tới giúp, để họ mang đồ về Lệ gia.

Còn anh lái xe đưa Lệ Ngư ra ngoài đổi gió, dù sao cũng là ngày đầu tiên xuất viện, hoặc nhiều hoặc ít phải chú ý đến hình thức.

Tô Vệ Quốc cố ý chuẩn bị nước lá bưởi cho Lệ Ngự trừ vận đen đủi.

Nhìn Tô Vệ Quốc dùng nước lá bưởi hắt, Lệ Ngự nhanh chóng nghiêng người né tránh.

“Ai ai ai, cậu đừng trốn, đây là tôi tỉ mỉ chuẩn bị đó, cho tôi chút mặt mũi đi!” Tô Vệ Quốc hét lên.

“Không cho.” Lệ Ngự không lưu tình chút nào cự tuyệt, sau đó chân dài cất bước vào nhà hàng.

Nhìn bóng lưng Lệ Ngự, Tô Vệ Quốc xấu hổ bĩu môi, nhìn nước lá bưởi trên tay mình, sau đó tùy tiện ném sang bên.

Hôm nay Lệ Ngự xuất viện, mọi người cố ý tựu hội, tới đây đều là người trong vòng.

Lệ Ngự vào phòng bao ngồi xuống, sau khi gọi món, đám đàn ông bắt đầu luyên thuyên đặc biệt nhắm vào chuyện Tô Vệ Quốc trâu già gặm cỏ non.

“Ai uy, Tô Vệ Quốc, sao hôm nay cậu không dẫn theo bạn gái? Trước đây không phải lần nào cũng dẫn theo sao? Hôm nay như thế nào lại không cho theo?”
“Ha ha ha ha, e là Vệ Quốc chưa thu phục được đi.

Các cậu không biết chứ mấy lần trước cô gái kia không cho Tô Vệ Quốc chút mặt mũi nào, còn bắt Tô Vệ Quốc phải cung phụng.”
Đàn ông không nói chuyện vòng vo, cả nhóm chỉ toàn đàn ông nên không thèm kiêng kỵ.

Tô Vệ Quốc nghe một đám người trêu ghẹo mình, trực tiếp xua xua tay tức giận nói: “Lăn lăn lăn, đều lăn con bê, các cậu cứ y như mấy bà hàng xóm, không thấy mình phiền phức sao? Nói nữa, tôi với cô ấy chỉ kém nhau có 7 tuổi.

Tôi với Lệ Ngự năm nay đều 28, tôi tốt xấu thế nào cũng có đối tượng, Lệ Ngự cô đơn nhiều năm như vậy sao các cậu không nói cậu ta hả?”
Nói Lệ Ngự…… Không không không, bọn họ không lá gan đó.

Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc nói, một ánh mắt nhìn thẳng Tô Vệ Quốc, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia âm u.

Đối diện với ánh mắt kia của Lệ Ngự, Tô Vệ Quốc lập tức hắng giọng nói sang chuyện khác: “Ai da, hôm nay chúng ta là vì mừng Lệ Ngự xuất viện.

Hãy nói những chuyện vui vẻ, tuy nhiên Lệ Ngự không thể uống rượu.

Chỉ có chúng ta uống nên phải uống cho tận hứng!”
Một bữa cơm Lệ Ngự không uống ly nào, tàn tiệc Lệ Ngự trở về nhà.

Tô Vệ Quốc uống rượi, nên Lệ Ngự phải lái xe đưa về.

Xe dừng lại Tô Vệ Quốc không biết có phải vì say mà lớn mật hay không, ôm bả vai Lệ Ngự, nói: “Lệ Ngự à, cậu nói đi cậu thích mẫu người thế nào? Anh đây giới thiệu cho cậu, nhìn cậu độc thân trong lòng tôi không dễ chịu! Chúng ta cũng nhau lớn lên, tôi sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu đơn độc như vậy? Cậu ở bộ đội chỉ toàn đàn ông không nói, lúc này đã trở lại tôi khẳng định phải giới thiệu cho cậu một người.”
Lệ Ngự liếc nhìn bàn tay Tô Vệ Quốc đang ôm bả vai mình, nhấp nhấp môi mỏng không mở miệng.

“Cậu nói đi, Lệ Ngự, cậu thích mẫu người như thế nào?” Tô Vệ Quốc hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lệ Ngự, tựa hồ không cho phép cự tuyệt.

“Cậu say rồi, xuống xe.” Lệ Ngự trầm giọng nói.

“Tôi không có!” Tô Vệ Quốc nhìn chằm chằm Lệ Ngự, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Tôi đã biết.”
“……” Lệ Ngự ghét bỏ đẩy Tô Vệ Quốc ra, tỏ vẻ không muốn cùng con ma men nói chuyện.

“Hắc hắc, tôi đã biết, cậu thích Đường đồng học, hắc hắc.” Tô Vệ Quốc ngây ngô cười nói.

Lệ Ngự liếc Tô Vệ Quốc đang ngây ngô cười, sau đó trực tiếp đem người ném xuống xe cho tự về nhà.

Đối với con ma men này, nên để cậu ta tự thanh tỉnh!
Tuy nhiên còn vài bước nữa đến nhà, Lệ Ngự không ngăn được nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ.

Hai năm rồi không liên hệ, cũng không biết hiện giờ cô còn ngoan ngoãn như trước không?
Hẳn là vẫn xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy đi……
- -------
Chương này đăng sớm xem như lời xin lỗi của mình gửi đến bạn tvan6099, vì bạn có ý giúp nhưng mình lại hiểu lầm bạn.

Đây là đền bù tinh thần cho bạn, xin lỗi vì trong một phút máu nóng lên não đã không hiểu ý bạn.

Cảm ơn lòng tốt của bạn????????????.

P/S: Tui vẫn bức xúc việc làm của trang web kia nha:)))).


Bình luận

Truyện đang đọc