XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Editor: Băng Tâm
"Miên Miên, tối nay cậu lại đi ra ngoài? Chúng ta đã lâu không đi chơi cùng nhau, cậu dạo này cứ bỏ mặc bọn tớ đi chơi cùng nhóm học bá, lương tâm của cậu không cắn rứt sao?" Khương Yên cả người nằm trên giường, thấy Đường Miên đang thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài, nhịn không được làm bộ oán giận.

"Vậy thứ bảy này chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé, vừa lúc tớ muốn mua vài món gửi về nhà."
"Ừm, cũng được, nhưng mà Miên Miên, cậu đi ăn cùng với giáo sư và các học trưởng nhớ phải cẩn thận,có nhiều nam sinh thích cậu như vậy khó mà đảm bảo trong số họ có kẻ to gan làm bậy không, cậu phải tự học cách bảo vệ bản thân biết không? Nếu phải về muộn cậu cứ gọi điện cho tớ, tớ có thể đến đón cậu bất cứ lúc nào." Khương Yên nói giỡn.

Khương Yên và Đường Miên quen biết nhau đã hai năm, cô biết rất rõ giá trị vũ lực của Đường Miên.

Lúc trước Khương Yên vẫn luôn cho rằng Đường Miên là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáng thương cần được bảo hộ, nhưng vào một lần thấy Đường Miên ra tay Khương Yên nhận ra cô gái nhỏ đáng thương cần được bảo hộ là cô.

Đường Miên có sức chiến đấu như một nữ anh hùng mà người bình thường khó có thể mơ ước, nam sinh mơ ước Đường Miên nếu dám làm xằng bậy sẽ bị cô đánh gãy chân ném cho chó ăn.

Khương Yên từ đó hiểu ra vì sao Khương Triều mỗi lần thấy Đường Miên lại có dáng vẻ sợ hãi trốn tránh.

"Tớ đi ra ngoài, khi trở về tớ sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu." Đường Miên khẽ cười một tiếng liền đi ra cửa.

Hôm nay là giáo sư mời khách, còn có các anh chị khóa trên đi cùng, Đường Miên là người nhỏ tuổi nhất trong đám, nhưng Đường Miên lại là trò cưng của các giáo sư, cơ hồ đi chỗ nào cũng dẫn theo, các học trưởng, học tỷ đều đã quen.

Đường Miên học muội lại là một cô gái xinh đẹp tính tình ngoan ngoãn, đáng yêu nên rất được lòng các học trưởng, học tỷ.

Bởi vì là giáo sư mời khách, tiền lương của giáo sư cao hơn rất nhiều so với đám sinh viên bọn họ, địa điểm mời khách cũng phải xa hoa hơn một chút.

Một đám người vừa vào nhà hàng đã gọi món, các nam sinh còn sôi nổi gọi rượi, giáo sư cùng không nói gì.

Giáo sư khoa bọn họ là một ông chú già 50 tuổi, trong mắt của các sinh viên là một người thân thiện, nhưng khi ông ở trên lớp lại rất nghiêm khắc không cho làm việc riêng, nếu bị bắt được có thể làm bạn sống không bằng chết, cho nên không ai dám qua mặt vị giáo sư này, điểm danh ba lần vắng mặt khẳng định môn này bọn họ treo.

"Đường Miên học muội, hôm nay bọn anh thật cao hứng, thực nghiệm của chúng ta đã thành công, em cũng tham gia vào dự án này nên cũng phải ăn mừng nha, em biết uống rượi không?" Một học trưởng cười ngâm ngâm nhìn Đường Miên nói.

Trong mắt hầu hết các học trưởng thì Đường Miên là một tiểu học muội cần phải chiếu cô, nhưng là hôm nay là ngày vui, có thể cân nhắc việc mời Đường Miên uống vài ly.

Đường Miên nhìn chai rượi trên mặt bàn, thấy loại rượi này có nồng độ không cao, liền cười gật gật đầu.

Giáo sư thấy Đường Miên gật đầu lo lắng nhìn qua, nhỏ giọng nói: "Em không uống được thì cứ mặc kệ mấy tên tiểu tử thúi đó, bọn nhóc đó không dám làm khó dễ em đâu."
"Không có việc gì, các học tỷ đều uống, em cũng nên uống một chút, hẳn là sẽ không say." Đường Miên ngoan ngoãn đáp.

Dựa theo tửu lượng đời trước của Đường Miên, uống một chút hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề, đời trước khi tham dự các buổi tiệc Đường Miên vẫn có thể uống một chút, chắc là không sao đâu nhỉ?
Hai năm trôi qua, Đường Miên hiện giờ có thể xác định thân thể này hoàn toàn giống với cô của kiếp trước, Đường Miên cảm thấy tửu lượng hẳn là không kém.

Học trưởng rót rượi nghe thấy lời của Đường Miên liền rót cho cô nửa ly, học trưởng cho rằng Đường Miên là con gái cần chiếu cố nên chỉ rót nửa ly.

"Tới tới tới, hôm nay phải vui vẻ lên, chúng ta cùng uống một ly nào."
Mọi người giơ lên ly, ngay cả giáo sư cũng thở dài rồi cười vui vẻ.

Đường Miên cũng cười uống cạn nửa ly rượi, trong lưu lại dư vị của cồn, Đường Miên mím môi, từ khi xuyên đến nơi này đây là lần đầu tiên Đường Miên uống rượi, nhất thời không quen được với hương vị cồn, cô vội vàng gắp một món ăn để vào trong miệng để át đi mùi rượi.

Kế tiếp nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.


Đường Miên ngồi một chỗ cảm giác cơ thể có chút không thích hợp, đặc biệt là khi lỗ tai nóng lên Đường Miên có chút ngồi không yên, nói với giáo sư bên cạnh một câu rồi đứng dậy ra ngoài đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt tản nhiệt.

Giáo sư thấy Đường Miên đi ra ngoài có chút không yên tâm, nên cho một nữ sinh đi theo.

Đường Miên đi thực mau, học tỷ căn bản không đuổi kịp.

Trong phòng vệ sinh không có gương, Đường Miên không biết mặt cô có đỏ hay không, nhưng đưa tay sờ lên mặt lại có cảm giác nóng rực, hơn nữa đầu cũng có chút choáng váng.

Ai da má ơi, Đường Miên cả người đều không khỏe, người khác là uống ba ly thì say, cô hiện tại vừa uống nửa ly đã say sao?
Đường Miên vặn vòi nước rửa mặt, nước lạnh làm cô cảm thấy bớt nóng hơn một chút.

Vài phút sau Đường Miên mở cửa đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước liền thấy học tỷ đứng chờ bên ngoài.

Học tỷ thấy Đường Miên ra tới, mắt dừng trên gương mặt ửng đỏ của Đường Miên, lo lắng hỏi: "Đường Miên, em không sao chứ? Mặt em đỏ hết lên rồi, để chỉ vào nói một tiếng với giáo sư rồi đưa em về trường nhé?"
Đường Miên có chút say, nghe thấy học tỷ nói xin phép cho cô về trước thì ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cô đã bắt đầu chóng mặt, thiệt tình chịu đựng không nổi.

Học tỷ thấy Đường Miên gật đầu liền đỡ Đường Miên đi tới hành lang bên cạnh, gió từ cửa sổ hành lang thổi vào rất mát mẻ, học tỷ buông Đường Miên ra, mở miệng dặn dò: "Em ở đây đợi chị một chút, chị đi nói một tiếng với giáo sư rồi trở lại liền, em đừng đi lưng tung, Miên Miên, em có nghe thấy không?"
"Vâng, em đã biết." Đường Miên đã có chút mơ hồ, ngoan ngoãn gật đầu đáp.

Học tỷ nghe Đường Miên đáp ứng lập tức đi về phía phòng bao, trong lòng còn không yên tâm quay đầu lại nhìn Đường Miên vài lần, thấy Đường Miên ngoan ngoãn đứng ở đó không nhúc nhích mới yên tâm rời đi.

Được một lúc Đường Miên lại thấy nóng, liền cả người dựa hẳn vào bức tường bên cạnh.

Đột nhiên, một thân ảnh từ hành lang bên kia đi tới, người nọ đi về phía Đường Miên, đi ngang qua thấy bên cạnh Đường Miên Không có người, liền láo liếc nhìn xung quanh không thấy có ai khác lá gan bỗng dưng to hơn, chuyển hướng bước đến trước mặt Đường Miên.

"Em gái nhỏ, em uống say sao? Em đến đây một mình à, hay là để anh đưa em về?" Người đàn ông đáng khinh nhìn gương mặt ửng đỏ của Đường Miên, lúc nói chuyện còn muốn vươn tay đến khoác bả vai Đường Miên.

Đường Miên tuy rằng thân mình không thoải mái, nhưng là đầu óc vẫn còn ba phần tỉnh táo, nhận thấy được tay người đàn ông duỗi tới lập tức nghiêng người né tránh.

Người đàn ông bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Đường Miên, bàn tay vươn tới cùng không thu hồi lại, mà lại lần nữa hướng tới vòng eo mảnh khảnh của Đường Miên, hơn nữa còn cười nói: "Em đừng sợ, anh không phải người xấu, anh chỉ muốn đưa em về, em nói cho anh biết nhà em ở đâu được không?"
"Không cần." Đường Miên cự tuyệt lui ra phía sau hai bước, lại lần nữa tránh đi bàn tay của người đàn ông.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Người đàn ông duỗi tay đến hai lần đều bị Đường Miên tránh đi, sắc mặt có chút khó coi, đặc biệt là xem bốn phía không có ai lá gan lại to thêm, sắc mặt biến đổi hung hăng nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, để anh trai đưa cô em về nhà, cô gái không nghe lời thì không phải là một cô bé ngoan."
Đường Miên nhìn người đàn ông nhanh chóng lật mặt, nhịn không được có chút ghê tởm.

Đời trước Đường Miên đã từng đọc bản tin về một cô gái uống say bị một người đàn ông quấy rối, Đường Miên trước nay không nghĩ tới bản thân cô sẽ gặp phải tình huống này.

Người đàn ông thấy Đường Miên không lên tiếng tưởng rằng cô bị ông ta dọa sợ, trong lòng có chút đắc ý, ngữ khí hòa hoãn một chút lại lần nữa nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đưa em về nhà."
Đường Miên liếc người đàn ông, trong lòng cười nhạo một tiếng.

Nhìn cô rất giống một con ngốc sao? Hay là cô giống một cô bé ngây thơ không hiểu sự đời rất dễ bị lừa hả?

"Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Người đàn ông lại lần nữa duỗi tay tới muốn kéo Đường Miên.

Nhìn bàn tay giơ ra của người đàn ông Đường Miên trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trực tiếp nhấc chân đá vào cái chân thứ ba của hắn ta.

Phía bên kia của hành lang, có người nghe thấy tiếng rên của đàn ông lập tức đi tới, mấy người họ thấy rõ một người đàn ông đang nằm trên mặt sàn che bộ vị nào đó của hắn ta, hai người trong đó lập tức đến nâng hắn ta dậy.

"Vương tổng, ngài có sao không? Có nặng lắm không? Có cần tôi đưa ngài đến bệnh viện kiểm tra không?" Một người đàn ông khom lưng uốn gối hỏi hắn ta.

Tên Vương tổng kia bị Đường Miên đá đến độ muốn hoài nghi nhân sinh, đến bây giờ nơi đó còn đâu không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Đường Miên, trợn mắt hung tợn nói: "Bắt người lại cho tôi, hôm nay tôi phải giáo huấn con nhóc này một trận, thật là quá không hiểu chuyện."
"Được được, hai người mau bắt cô ta lại." Người đàn ông kia quay qua sai khiến hai người phía sau.

Hai người đàn ông phía sau nhìn Đường Miên, có chút không hạ thủ được.

Tên Vương tổng này có đức hạnh thế nào họ quá hiểu rõ, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ, bọn họ cũng khó xử.

"Thất thần làm gì? Mau bắt người lại, muốn về nhà uống gió Tây Bắc phải không?" Người đàn ông kia thấy hai người phía sau không động thủ, lập tức quát lớn.

Hai người họ nghĩ về hoàn cảnh của mình, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, trong nhà còn trông cậy vào tiền lương của bọn họ, nghĩ vậy hai người tiến lên chuẩn bị động thủ.

Nhưng mà đúng lúc này phòng bao phía sau lại mở cửa, một bóng người cao lớn bước ra.

Đường Miên đang dựa người vào tường thấy thân ảnh đó, nhuyễn thanh gọi một tiếng: "Lệ Ngự."
Bên này Lệ Ngự vừa ra ngoài, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên anh, thanh âm còn rất dễ nghe, mềm mại uyển chuyển, gọi tên của anh nghe rất hay.

Lệ Ngự ngẩng đầu nhìn qua, thấy Đường Miên đang dựa người vào tường sắc mặt đen lại, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ và đôi mắt ngấn nước của cô gái nhỏ, bộ dáng này vừa thấy đã biết là uống rượi, lại còn uống say.

Lệ Ngự vẻ mặt u ám liếc nhìn những người đàn ông lạ mặt trên hành lang, chân dài cất bước đến cạnh Đường Miên, nghiêm mặt hỏi: "Quen biết bọn họ?"
"Không quen biết, là lưu manh, muốn chiếm tiện nghi của em." Đường Miên nhuyễn thanh nói, vừa mở miệng đã cáo trạng.

Lệ Ngự thấy bộ dáng cáo trạng của cô gái nhỏ, nhịn không được giơ tay xoa đầu cô, mái tóc của thiếu nữ mềm mại như bông, cảm giác như bàn tay thô ráp của anh chỉ cần dùng chút sức sẽ làm những sợi tơ tóc này gãy rụng.

Cô gái nhỏ khi uống say khác với vẻ thanh lãnh, ngoan ngoãn thường ngày, sẽ cáo trạng......!Sẽ làm nũng.

Cô cọ cọ vào bàn tay anh, tựa như chú mèo con đang làm nũng, thoạt nhìn khiến người ta muốn cưng chiều, muốn đem tiểu đáng yêu này ôm về nhà chăm sóc.

Đường Miên lúc này ý thức đã không còn thanh tỉnh, toàn bộ đầu óc đều bắt đầu mơ hồ, bàn tay ấm áp của anh làm cô sinh ra cảm giác ỷ lại.

Lệ Ngự vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu nữ, một hồi lâu mới rút tay lại, dường như bàn tay vừa buông thõng xuống còn lưu lại xúc cảm mềm mại, phảng phất một mùi hương nhàn nhạt.

Lệ Ngự nhìn về người đàn ông có sắc mặt tái nhợt bên cạnh, ánh mắt anh quá sắc bén làm cho Vương tổng mồ hôi chảy ròng, nhàn nhạt nói: "Anh chính là người khi dễ người bạn nhỏ của tôi?"
Vương tổng giờ phút này chân đều phải mềm, hắn ta cũng là một thương nhân, nhưng lại không thể tiếp xúc đến người của giới thượng lưu, hắn ta không quen biết người đàn ông trước mắt này, tuy nhiên hắn ta biết một trong những người đứng phía sau Lệ Ngự.

Vương tổng tuy rằng háo sắc nhưng đầu óc không có hồ đồ, vẫn nhìn ra Lệ Ngự là người đứng đầu ở đây, nhìn thái độ của những người kia đối với Lệ Ngự cũng đủ chứng minh anh là người không dễ trêu vào.


Hắn ta cũng không biết hôm nay mình gặp phải cái vận đen gì, không phải chỉ là đùa giỡn một cô gái sao? Bị đá vào chỗ kia còn chưa tính, như thế nào còn chọc phải một người không nên trêu vào? Sớm biết rằng cô gái kia có chỗ dựa hắn ta khẳng định không dám đụng dù chỉ một sợi tóc.

Vương tổng lo sốt vó đến suýt quên luôn cả đau, cố nén nhức nhối nặn ra một nụ cười cứng đờ, nói với Lệ Ngự: "Ngại quá, đều là hiểu lầm thôi, vừa rồi tôi thấy cô gái này uống say đứng một mình ở đây nên muốn đưa người về, cô ấy hiểu lầm tôi là người xấu nên mới nói vậy, vừa rồi tôi còn bị cô ấy đá một chân, thật sự là hiểu lầm."
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhấttại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Hiểu lầm, hiểu lầm em gái ông.

Tô Vệ Quốc nhìn Vương tổng đang đổ mồ hôi lạnh, cười nhạo một tiếng, tiến lên hai bước vỗ vai Lệ Ngự, nói: "Được rồi, chuyện này giao cho tôi xử lý, cậu đưa người về đi."
Lệ Ngự tin tưởng Tô Vệ Quốc, không thèm liếc Vương tổng thêm một cái, đi thẳng đến đưa tay đỡ lấy thân thể của Đường Miên, nhưng tay chưa kịp chạm vào người Đường Miên đã bị chặn lại.

"Dừng tay, các người muốn làm gì?"
Cách đó không xa học tỷ vừa rời đi khi nãy thấy Đường Miên bị vây giữa một đám đàn ông, lập tức hét to vào phòng bao: "Giáo sư, không tốt, xảy ra chuyện rồi!"
Học tỷ thật sự hoảng sợ, cô chỉ đi một lát, sao Đường Miên đã bị người khi dễ?
Tưởng tượng đến khả năng Đường Miên bị khi dễ, trong lòng học tỷ dâng lên một cảm giác áy náy.

Rõ ràng biết Đường Miên say, lẽ ra cô phải quay lại sớm hơn.

Cơ hồ học tỷ vừa hô lên người trong phòng bao đã xôn xao xông ra, thấy người đàn ông đứng bên cạnh Đường Miên, đều cảnh giác mà nhìn về phía Lệ Ngự chỉ cần anh đụng vào Đường Miên họ liền ra tay.

Bàn tay đang vươn tới của Lệ Ngự tạm dừng một chút, rồi đỡ lấy bả vai Đường Miên ngay trước mắt giáo sư và các sinh viên của Kinh đại, sau đó mới nhìn về phía đám người của giáo sư, trầm giọng hỏi: "Đường Miên cùng các người đến đây?"
Nghe Lệ Ngự gọi tên Đường Miên nháy mắt các học trưởng, học tỷ và giáo sư đã biết họ quen biết nhau, nhưng là người quen cũng không được, Đường Miên lúc này dường như đã say, không thể để một người người đàn ông đưa đi, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không biết rõ thân phận của đối phương, lỡ như Đường Miên xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?!
Giáo sư đứng ra, nhìn về phía Lệ Ngự, hắng giọng nói: "Ngại quá, Đường Miên là sinh viên của tôi, vẫn là không nên làm phiền cậu, tôi sẽ cho người đưa Đường Miên an toàn trở về trường, cho nên cậu xem có nên......" Đem người giao lại cho bọn họ?
"Vẫn là tôi đưa cô ấy về đi, mọi người không phải còn chưa tan cuộc? Tôi và Đường Miên biết nhau, hơn nữa tôi là chiến hữu của anh trai Đường Miên, nếu mọi người không tin tôi có thể xem giấy chứng nhận." Lệ Ngự nói xong đem giấy chứng nhận ra cho giáo sư xem.

Giáo sư là một người đứng tuổi, xem hiểu giấy chứng nhận, giấy chứng nhận này tuyệt đối không phải giả, nhưng giáo sư không yên tâm khi giao người cho một thanh niên lạ mặt, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Đường Miên đang say xỉn.

"Đường Miên, em còn tỉnh táo chứ? Em muốn bạn em đưa về hay là học tỷ đưa về?"
Nghe thấy giáo sư nói Đường Miên mơ hồ mở mắt ra nhìn xung quanh, tầm mắt quen thuộc dừng trên người Lệ Ngự, trên mặt lộ một nụ cười ngọt ngào, kiều thanh nói: "Lệ Ngự, thật trùng hợp nha."
Lệ Ngự thấy bộ dáng ngây ngốc của cô gái nhỏ mày kiếm nhíu lại, giơ tay chọc trán Đường Miên một cái, tức giận nói: "Sao lại uống say thành như vậy? Em say rồi, để tôi đưa em về trường."
Không biết vì sao, đám người giáo sư lại cảm nhận được trong giọng nói của Lệ Ngự có ý trách cứ.

Một đám người cảm thấy rất oan uổng, bọn họ rõ ràng đã hết sức chiếu cố Đường Miên, ai mà ngờ đến Đường Miên uống nửa ly rượi đã say, bọn họ cũng không nghĩ tới.

Đường Miên cái trán bị chọc đau, giơ tay bắt lấy ngón tay của người đàn ông, mềm mại nói: "Đau."
Lệ Ngự không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ đột nhiên bắt lấy anh ngón tay, sửng sốt một chút, ngón tay bị bàn tay non mềm của cô bắt lấy, Lệ Ngự có chút không được tự nhiên, lập tức rút ngón tay bị bắt lấy trở về, vẻ mặt nghiêm túc lặp lại lời nói vừa rồi: "Tôi đưa em về trường."
"Được, về trường học, em buồn ngủ quá, muốn ngủ, chóng mặt khó chịu." Đường Miên gật đầu với Lệ Ngự.

" Có thể tự đi không?" Lệ Ngự nhìn Đường Miên hỏi.

"Có thể." Đường Miên nói xong tựa hồ muốn chứng minh mình có thể đi được, đẩy bàn tay đang đỡ của Lệ Ngự ra, nhấc chân cất bước......!
Chỉ đi nửa bước, Đường Miên đã ngoan ngoãn nghiêm trang đứng lại, xoay người ngây ngốc cười với Lệ Ngự: "Nhìn xem, em có thể."
Lệ Ngự nhìn bộ dáng khoe khoang của cô gái nhỏ, giơ tay xoa xoa giữa mày, trực tiếp tiến lên hai bước ôm ngang cô, sau đó đi nhanh về phía cầu thang.

Giáo sư nhìn bóng dáng hai người rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.

Khuôn mặt non mềm của Đường Miên dán vào lòng ngực của người đàn ông, nghe được tiếng tim đập thình thực của anh, chớp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, Đường Miên hơi ghét bỏ mà nhíu mày, ngón tay để ngực anh, khẽ quay mặt đi.

"Anh hút thuốc, có mùi." Đường Miên nói.

"Em là chó sao?" Lệ Ngự hỏi.

Cô gái nhỏ sau khi uống say nói rất nhiều, còn ghét bỏ anh, mũi chó sao?
"Anh mới là chó, lần sau anh không được hút, em ghét mùi khói thuốc." Đường Miên uống say bá đạo vỗ vai anh sai khiến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm cằm đẹp của người đàn ông, cố chấp mà không chịu dời mắt.


Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Lệ Ngự trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào, cô gái nhỏ sau khi uống rượi khác hoàn toàn lúc tỉnh táo, Lệ Ngự khẳng định lúc Đường Miên tỉnh táo hoàn toàn không nói chuyện với anh như thế, cũng sẽ không hề bá đạo đặt ra yêu cầu.

Đường Miên nhìn chằm chằm cằm của anh trong chốc lát không nghe được câu trả lời, vươn tay vỗ vai người đàn ông, vẻ mặt nghiêm túc quở mắng: "Không được hút thuốc, có nghe thấy không, ba em hút thuốc nên giọng nói không tốt, hút thuốc đối với thân thể không tốt."
Lệ Ngự:......!
"Có nghe thấy không, không được hút thuốc!" Đường Miên lại lần nữa hung hăng nói.

Lệ Ngự nhìn cô gái nhỏ hung hăng giống như một bé mèo, trầm mặc một lát giọng nói "ừm" một tiếng.

Đường Miên nghe đối phương đã đáp ứng, tỏ vẻ vừa lòng, tựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, lẩm bẩm nói: "Ừm, nghe lời, mạng chó quan trọng."
Nhìn cô gái nhỏ mềm nhũn dựa người vào mình, trong lòng khẽ rung động, Lệ Ngự vẫn không ngừng bước đi tiếp.

Vài phút sau đã ra đến chỗ đỗ xe, Lệ Ngự nhìn cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng mình, anh chỉ có thể ôm cô khẽ nghiêng người mở cửa, sau đó đặt cô ngồi vào ghế phụ, còn bản thân sang ghế lái, khởi động xe, lên đường.

Dọc theo đường đi Đường Miên rất an tĩnh không còn ồn ào như lúc vừa rồi, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn, tựa vào ghế ngủ vô cùng thỏa mãn.

Tới trước cổng Kinh đại, Lệ Ngự đăng ký vào cổng với bảo vệ sau đó lái xe tới dưới ký túc xá của Đường Miên, nhờ quản lý ký túc lên gọi bạn cùng phòng của Đường Miên xuống giúp.

Trong ký túc xá Khương Yên bị dì quản lý gọi cảm thấy thật kỳ quái, nhưng khi nghe dì quản lý nói một người đàn ông đưa Đường Miên về thì không thèm thay quần áo, trực tiếp mặc đồ ngủ xuống lầu.

Tới lầu một, Khương Yên liếc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh xe, đó là chiến hữu của anh trai mà Đường Miên đã nói.

Khương Yên hơi nheo mắt lại, trong lòng buồn bực, Đường Miên đi với giáo sư ra ngoài ăn cơm, như thế nào lại bị người đàn ông này đưa về?!
Ăn một bữa cơm mà cũng có thể tình cờ gặp nhau, vừa khéo như vậy sao?
Lệ Ngự đã sớm đã nhận ra tầm mắt của Khương Yên, ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt của Khương Yên, Lệ Ngự vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, trầm giọng nói: "Đường Miên uống say, phiền cô đưa em ấy về phòng."
"Uống say? Sao hai người lại đi cùng nhau?" Khương Yên vẫn không kìm lòng được tò mò hỏi.

"Tình cờ gặp được." Lệ Ngự nhàn nhạt đáp, sau đó xoay người mở cửa ghế phụ, giơ tay lay bả vai Đường Miên.

"Đường Miên, tỉnh tỉnh, đến ký túc xá rồi, đi lên ngủ tiếp." Lệ Ngự nói.

Đường Miên vẻ mặt mờ mịt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lệ Ngự một hồi lâu, cũng không có nhúc nhích.

Lệ Ngự nhìn Đường Miên không nhúc nhích, lại lần nữa mở miệng nói: "Tới nơi rồi, xuống xe, về ký túc xá lại tiếp tục ngủ."
"Vâng." Đường Miên ngây ngốc nói một chữ, cúi đầu nhìn xuống đôi chân non mềm trắng nõn của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Ngự, môi đỏ hé mở, nói: "Giày......!Không thấy."
Đáng thương vô cùng.

Lệ Ngự nhìn đôi giày nhỏ màu trắng dưới chân Đường Miên, rõ ràng là vừa rồi lúc ngủ cô đã đá giày đi, cả người cuộn lại ngủ.

Nhưng trông cô thật đáng thương, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt to tròn ngấn nước, thật khiến người ta đau lòng.

Anh......!không từ chối được.

Thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, bàn tay to cầm lấy giày, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân thanh tú của cô mang giày vào.

Chân của cô gái nhỏ thật tinh tế, ngón chân màu hồng phấn nộn, lúc mang giày vào Lệ Ngự phát hiện ra chân cô còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh.

Khương Yên đứng sau Lệ Ngự trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông ngồi xổm xuống giúp Đường Miên mang giày, cằm đều sắp rơi xuống.

Tôi đi, mù rồi, mù thật rồi!
- ----------------.


Bình luận

Truyện đang đọc