XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG

Editor: Băng Tâm

Vương Lam sững sờ khi đột nhiên va phải người khác, nhất là khi biết được người mình va vào là Đường Chiến thì ngại đến mức hai má đỏ hồng, cuống quít rời khỏi lòng ngực Đường Chiến.

Vương Lam chỉ vừa biểu diễn xong nên vẫn chưa tẩy trang, nhờ có lớp phấn trên mặt che đi được nét ngượng ngùng. Đường Chiến cảm nhận được người trong lòng đang lui ra, xúc cảm mềm mại biến mất, Đường Chiến chợt nhận ra anh vừa vô tình chiếm tiện nghi của một cô gái, tuy rằng Đường Chiến không phải cố ý, nhưng hành động vừa rồi của anh có chút không hợp lễ.

“Thật xin lỗi, cô không làm sao chứ? Lúc nãy tôi không nhìn thấy nên đụng phải cô, thật xin lỗi.” Đường Chiến gãi đầu, nhìn trước mắt cô gái trước mặt nói.

Khi nãy cô đứng trên sân khấu Đường Chiến không cảm thấy cô đẹp đến mức nào chủ yếu là do khoảng cách có hơi xa, lúc này mặt đối mặt đột nhiên thấy cô rất đẹp. Tuy rằng không đẹp bằng Miên Miên, nhưng cô gái trước mắt lại có nước da trắng ngần, ngũ quan diễm lệ, thuộc về loại đẹp thanh tú.

Vương Lam thấy vẻ xấu hổ của Đường Chiến, phụt cười một tiếng, tựa hồ bị bộ dáng lúng túng kia của anh chọc cười, mở miệng nói: “Không sao cả, vừa rồi tôi cũng không chú ý.”

“Xin lỗi, cô có cảm thấy khó chịu không? Tôi có đụng phải chỗ não khiến cô bị đau không?”

“Không có, tôi đâu đến nỗi yếu đuối như thế, thật sự không sau cả, tôi mới là người cần phải xin lỗi, bởi vì tôi vô ý không nhận ra ở đây có người nên va phải anh, thật ngại quá.”

“Không sao, thân thể của tôi rất cứng cáp.” Đường Chiến cười hắc hắc, nói: “Cô là người vừa khiêu vũ trên sân khấu sao? Tôi thấy cô nhảy rất đẹp, em gái tôi rất thích cô còn nằng nặc hỏi tôi tên của cô, đáng tiếc là tôi không biết.”

“Tôi là Vương Lam, tôi biết anh là Đường Chiến, chào anh, hiện tại chúng ta xem như đã quen biết nhau.” Vương Lam nói đồng thời vươn tay về phía Đường Chiến.

Đường Chiến thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Vương Lam trắng, có chút xấu hổ một lúc sau mới đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, chỉ trong vài giây đã vội vàng buông ra nói: “Chào cô, tôi là Đường Chiến, rất vui khi được gặp cô.”

“Tôi cũng rất vui khi gặp anh, Đường liên trưởng rất nổi tiếng trong đoàn văn công chúng tôi đấy, nếu chúng ta đã là bạn bè, sau này tôi có thể đến tìm anh chứ?” Vương Lam hào phóng hỏi.

Đường Chiến nghe Vương Lâm hỏi thế thì có chút ngốc, vì đây là lần đầu tiên có một cô gái nói như vậy với anh, các cô gái khác thường sợ hãi khi nhìn thấy anh, nhưng nữ đồng chí tên Vương Lam này lại không hề sợ anh, ngược lại còn có ý muốn làm bạn.

“Đương nhiên có thể.” Đường Chiến khách sáo trả lời.

Sau đó cả hai lại rơi vào trầm mặc, Đường Chiến cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ, liền mở miệng nói: “Nếu đã không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”

Nói xin lỗi rồi, sau đó cũng không thấy ngại với cô nữa, Đường Chiến trộm quan sát sắc mặt Vương Lam, thấy Vương Lam gật đầu liền xoay người nhấc chân rời đi.

Vương Lam đứng đó nhìn bóng lưng Đường Chiến rời đi, trong mắt hiện lên một ý cười.

Khi Đường Chiến quay lại tìm Đường Miên và Lệ Ngự thì hoàn toàn khôi phục lại thuộc tình muội khống, nhìn Lệ Ngự đầy cảnh giác, cứ như thể Đường Chiến sẽ lao tới đánh Lệ Ngự nếu anh dám đến gần Đường Miên.

Bởi vì Đường Chiến đột nhiên tới gần nên Đường Miên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt mùi hương trên người anh, đấy không phải là mùi của Đường Miên, cô cẩn thận ngửi kỹ sau đó xác định đó là mùi của kem chống nắng, còn là sản phẩm mới nhất của hãng S đang bán rất chạy trên thị trường, mùi hương này Đường Miên đã từng ngửi thấy ở trên người Khương Yên, cô ấy rất thích dùng loại kem chống nắng này của hãng S, cho nên Đường Miên không xa lạ với mùi hương này.

Trên người lục ca có mùi của kem chống nắng của con gái, có chút mờ ám nha. Vừa nãy nói với cô là đi WC, đi WC thế nào mà trên người lại có mùi này? Nếu không phải vẻ mặt của Đường Chiến không có gì khác lạ, Đường Miên chỉ sợ cô sẽ cho rằng Đường Chiến lấy cớ đi vệ sinh để lén lút đi gặp người nào đó.

Đường Miên ngửi được hương vị trên người Đường Chiến, Lệ Ngự đương nhiên cũng sẽ ngửi thấy, anh nhìn Đường Chiến với vẻ trầm tư.

Đường Chiến thấy Lệ Ngự nhìn qua, không hiểu vì sao Lệ Ngự lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Đường Chiến giật giật cổ áo, ưỡn ngực hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”

Lệ Ngự bị Đường Chiến lườm thì nghiêng đầu quay sang chỗ khác, anh không muốn khiêu khích tên anh rể tương lai ngu ngốc Đường Chiến.

Lệ Ngự nhìn sang Đường Miên, trầm giọng nói: “Tôi đưa em về được chứ?”

“Không cần, để anh em đưa về là được.” Đường Miên từ chối, cô vừa dứt lời thì thấy vẻ mất mát hiện lên trong mắt Lệ Ngự, có chút không đành lòng, liền nói thêm: “Anh về sớm nghỉ ngơi đi nhé.”

Lệ Ngự nghe Đường Miên nói thế vẻ mất mát trong mắt lập tức biến mất, đôi con ngươi lóe lên một tia sáng: “Em cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”

Em cũng về sớm nghỉ ngơi đi…… Này, ông chú già Lệ Ngự kia đang xem như anh không tồn tại sao?

Đường Chiến mở to hai mắt nhìn, đến tận lúc Lệ Ngự đã khuất bóng mới thôi.

Trên đường đưa Đường Miên trở về, Đường Chiến lại nhịn không được lại cằng nhằng: “Miên Miên à, em đối với Lệ Ngự quá tốt, mội khi em đã không thích một người đàn ông thì phải đối với hắn thật tàn nhẫn, Lệ Ngự có ý với em nếu không thích hắn thì em cứ việc từ chối, chuyện nam nữ yêu đương phải thật rõ ràng.”

“Vâng, vì em cũng có ý với anh ấy, cho nên em không có từ chối.” Đường Miên ngoan ngoãn nhìn về phía Đường Chiến.

Đường Chiến ngẩn người khi nghe Đường Miên nói, vừa rồi Miên Miên nói gì?

Cô nói thích Lệ Ngự?

Không không không, anh không tin, anh nhất định đã nghe lầm.

Em gái đáng yêu nhà anh sao có thể dễ dàng bị ông chú già Lệ Ngự kia lừa gạt được?

Đường Chiến ngơ ngác nhìn em gái ngoan nhà mình, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Miên Miên, chuyện này em phải suy nghĩ cho thật kĩ, Lệ Ngự lớn hơn em tận mười tuổi, ba mẹ sẽ không đồng ý đâu, nếu không em suy nghĩ lại đi có được không? Ở trường em có rất nhiều bạn học đồng lứa, chắc hẳn cùng em sẽ có tiếng nói chung, hay là em……”

“Ca, em cảm thấy Lệ Ngự khá tốt, lớn hơn mười tuổi cũng chẳng sao cả.” Đường Miên nghiêm túc nhìn Đường Chiến nói.

“Em thích Lệ Ngự ở điểm nào chứ?” Đường Chiến không hiểu, em gái anh rốt cuộc coi trọng Lệ Ngự chỗ nào? Tuổi đã lớn mà còn không biết xấu hổ sao?!

Đường Miên nghĩ một lúc rồi nói: “Đẹp trai.”

“Chỉ đẹp thôi thì cùng không thể làm thành cơm để ăn, hơn nữa đàn ông đẹp trai nhiều như thế, sao em lại đi thích Lệ Ngự?” Đường Chiến vẫn không muốn tiếp thu sự thật.

Dù sao Lệ Ngự ở trong nhận thức của Đường Chiến đã là một tên đàn ông xấu xa vô sỉ muốn lừa em gái mình đi mất.

“Lục ca, em thích Lệ Ngự, em nói thật với anh, em thích một Lệ Ngự như thế đẹp trai, tính cách trầm ổn, hơn nữa ngoài em ra thì chưa từng yêu ai, chuyện này rất quan trọng, em nhỏ nhưng tính tình lại lớn, Lệ Ngự có thể chịu được tính tình của em. Còn có, kỳ thật em và Lệ Ngự đã quen biết nhau thật lâu trước khi anh nhờ Lệ Ngự chăm sóc em, nếu là người mà em thích thì ba mẹ khẳng định cũng sẽ thích.” Về phần làm gì nếu không được yêu thích thì đó là chuyện của Lệ Ngự.

Đường Chiến xem như đã hiểu ý Đường Miên, Miên Miên thích Lệ Ngự, hơn nữa còn rất nghiêm túc nếu không đã chẳng nói với anh những lời này.

Đường Chiến thật lâu sau mới có thể tiếp thu sự thật, nhưng anh vẫn không cam lòng.

“Vậy em đừng vội đáp ứng ông chú già Lệ Ngự kia, đối với đàn ông mà dễ dàng có được thì tương lai sau này hắn sẽ không biết quý trọng, Miên Miên à, em nhất định phải nghe lời anh, em vẫn còn trẻ nên cứ cứ từ từ thôi, lỡ như sau này có người khiến em thích hơn thì sao?” Tuy rằng Đường Chiến biết tính của Đường Miên, cô đã định thì sẽ không  đổi, trừ phi phía Lệ Ngự có vấn đề.

Nếu như thật sự Lệ Ngự có vấn đề, đừng nói Đường Miên sẽ thu thập Lệ Ngự, ngay cả Đường Chiến cũng không tha cho Lệ Ngự, đánh không lại cũng phải thay Đường Miên xả giận.

Tuy nhiên, dựa theo vốn hiểu biết của Đường Chiến về Lệ Ngự, chuyện này rất khó có thể xảy ra.

Lệ Ngự đã nhiều năm không gần nữ sắc, lúc này lại thích Miên Miên, theo tác phong của anh thì tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề.

Cho nên, xong rồi, bông cải trắng tốt nhất nhà mình đã bị con heo Lệ Ngự ủi đi mất!

Đường Miên đánh lãng đem câu chuyện rơi khỏi người mình, lén quan sát Đường Chiến một lúc, sau đó dời mắt nhìn xuống đường, giả vờ vô tình hỏi: “Ca, lúc anh đi WC đã gặp ai phải không?”

“Hả? Ai cơ?” Đường chiến trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, quay đầu nhìn Đường Miên hỏi.

“Lục ca, em ngửi được trên người anh có mùi hương của con gái, anh đừng nói với em là anh dùng kem chống nắng nha?” Đường Miên ý có  trêu ghẹo nói.

“À, em nói là mùi này à, anh còn tưởng em muốn hỏi chuyện gì nghiêm trọng, thì ra chỉ là một chuyện nhỏ. Lúc nãy anh chuẩn bị quay về tìm em thì đột nhiên va phải một cô gái, mùi hương trên người anh hẳn là khi đó không cẩn thận dính vào, Miên Miên em là chó sao? Có một chút mùi mà em cũng đoán được?” Đường Chiến sủng nịch mà giơ tay xoa đầu Đường Miên.

“Cô gái nào vậy, có đẹp không?” Đường Miên cười hì hì hỏi.

“Khụ khụ, cái kia nhìn cũng được, em đã gặp qua rồi, là cô gái khi nãy khiêu vũ trên sân khấu em hỏi anh đấy.” Đường Chiến nghĩ đến cô gái vừa rồi đâm vào lòng ngực mình liền có chút xấu hổ, đặc biệt là khi nhớ đến mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ  Đường Chiến càng thêm mất tự nhiên.

Có chuyện mờ ám ở đây nha.

Đường Miên thấy vành tai của anh trai nhà mình đỏ hết lên khóe môi khẽ cong lên, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Ngày hôm sau, Đường Miên biết được thông tin của cô gái khiêu vũ tối qua nhờ các quân tẩu.

Vương Lam, từ năm 16 tuổi đã gia nhập đoàn văn công, quê của cô là một thôn trang nhỏ ở phương bắc.

Vương Lam là hoa khôi của đoàn văn công, có rất nhiều người thích cô, nhưng kỳ lạ là Vương Lam dường như không có ý định kết giao với ai, cho dù có người thổ lộ cũng trực tiếp từ chối.

Vương Lam thường rất ít tiếp xúc với mọi người, bạn bè cũng chẳng có, luôn độc lai độc vãng.

Vương Lam cho người ta cảm giác khó gần, Đường Miên nghe chuyện của Vương Lâm thì càng tò mò hơn về cô ấy.

Độc lai độc vãng, không có bạn trai.

Tối qua Đường Chiến làm thế nào mà dính mùi hương trên người con gái nhà người ta? Thật sự là tình cờ va phải sao?!

Đường Miên bên này cảm thấy hứng thú với Vương Lam nhưng Đường Chiến bên kia lại thấy lúng túng.

Đường Chiến nhìn cô gái trước mặt, anh không hiểu vì sao Vương Lâm lại đến tìm anh, còn nói muốn cùng nhau ăn cơm.

Đường Chiến không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng là nhìn dáng vẻ tươi cười của Vương Lam thì anh không biết nên đồng ý hay là từ chối.

Nếu bị anh từ chối chắc Vương Lâm sẽ tức giận?

Nhưng mà nếu đồng ý thì trai đơn gái chiếc cùng nhau đi ăn sẽ bị người ta dị nghị.

Đường Chiến suy nghĩ rất nhiều, Vương Lam là một cô gái vẫn còn chưa kết hôn, anh là một người đàn ông đã từng ly hôn không tránh dược người ta đàm tiếu.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa xin phép.

Cân nhắc một hồi Đường Chiến nói: “Đồng chí Vương Lam, lát nữa tôi còn chút việc phải làm, nên cô đi ăn một mình nhé.”

“Giờ này thì anh có chuyện gì chứ?” Vương Lam hỏi.

“Chuyện liên quan đến việc công.” Đường Chiến tránh ánh mắt của Vương Lam, nói dối làm anh có chút chột dạ.

Vương Lam vừa nhìn đã biết Đường Chiến nói dối, nụ cười trên mặt tắt ngấm, buồn bã nhìn chằm chằm Đường Chiến hỏi: “Anh đang viện cớ vì không muốn đi ăn với tôi phải không?”

“Không phải tôi không muốn.” Đường Chiến nhìn sắc mặt Vương Lam không tốt, liền giải thích: “Chỉ là có chút bất tiện, hai người chúng ta đi cùng nhau sẽ bị người ta nhàn thoại, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, tôi bị người khác nói cũng chẳng sao nhưng cô... tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Sau khi nghe Đường Chiến giải thích  sắc mặt Vương Lam tốt hơn một chút, nhìn chằm chằm Đường Chiến một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Đường Chiến, tôi nghe nói anh không có bạn gái phải không?”

“Ừm? Làm sao vậy?” Đường Chiến ngốc nghếch hỏi lại.

“Tôi cũng không có bạn trai.” Vương Lam cười đáp.

Đường chiến vẫn không hiểu ý của Vương Lam, anh không có bạn gái thì có liên gì đến việc cô không có bạn trai?

Chính là bởi vì cả hai đều độc thân nên anh mới sợ bị người ta đàm tiếu,  có gì không đúng sao?

Vương Lam nhìn dáng vẻ khó hiểu của Đường Chiến, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, dứt khoát tiến lên một bước.

Đường Chiến thấy Vương Lam tiến lên thì theo phản xạ lùi về phía sau một bước.

“Có chuyện gì sao?” Đường Chiến hỏi, cảm thấy dường như mình đã xem nhẹ chuyện gì đó.

“Đường Chiến, chúng ta đều độc thân, anh có muốn thử xem không?” Khuôn mặt Vương Lam lộ ra nụ cười rạng rỡ, dưới ánh mặt trời khuôn mặt trắng nõn dường như phát sáng trông rất xinh đẹp.

Đường Chiến nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Lam, ngơ ngẩn cả người, trong đầu có chút trống rỗng.

Tôi là ai, tôi đang ở đâu?!

Một lúc sau, Đường Chiến mới nhận ra Vương Lam vừa tỏ tình với anh, lúc này Đường Chiến có chút luống cuống.

Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên Đường Chiến được một cô gái tỏ tình.

Hơn nữa cô gái này còn rất xinh đẹp, một cô gái tốt đẹp như vậy muốn làm bạn gái của anh sao?

Vương Lam cười nhìn Đường Chiến, vào thời điểm cô cho rằng Đường Chiến sẽ đồng ý thì anh bất ngờ có hành động.

Đường Chiến lui về sau hai bước, sau đó xoay người…… Anh bỏ chạy!

Vương Lam kinh ngạc nhìn theo thân ảnh Đường Chiến chạy xa dần, đến khi phản ứng lại được thì đã không thể đuổi kịp anh.

Cho nên, cô đã bị từ chối?!

Đường Chiến chạy đến văn phòng của Lệ Ngự và Tiết Bạch, hôm nay Đường Miên ra ngoài chơi với nhóm các quân tẩu ở đình viện, Lệ Ngự và Đường Chiến hôm nay không gặp được người, cho nên không cần vì Đường Miên mà đối chọi gây gắt.

Tiết Bạch thấy Đường Chiến vội vã đi vào, sắc mặt còn đỏ rực, cảm thấy rất kỳ quái.

Làn da Đường Chiến vốn dĩ ngâm đen, lúc này cư nhiên có thể nhìn ra nét ửng đỏ, Tiết Bạch cảm thấy không dễ dàng.

“Đường Chiến, cậu sao vậy, mặt đỏ như mông khỉ, mặt cậu bị sao à? Chạy nhanh vậy làm gì?” Tiết Bạch trêu chọc.

“Cái gì mà khỉ mông đỏ, Tiết Bạch dù sao cậu cũng là chỉ huy, nói chuyện có thể dễ nghe hơn chút được không, đúng rồi chỗ này của cậu có gương không?” Đường Chiến đặt mông ngồi lên góc bàn của Tiết Bạch.

“Gương, Đường Chiến cậu có bệnh không? Tôi là một tên trai thẳng làm sao có thể đặt gương trong văn phòng? Cậu muốn soi gương thì có tấm kính cửa sổ đó, tự mình chơi đi.” Tiết Bạch trợn mắt.

Tiết Bạch chỉ thuận miệng nói, thấy Đường Chiến thật sự đến bên cửa sổ nhìn trái ngó phải hình ảnh phản chiếu của anh mơ hồ trên tấm kính, Tiết Bạch trợn hai mắt.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Tôi đi, Đường Chiến hôm nay uống nhầm thuốc sao?

Chuyện dở hơi vậy mà anh cũng làm? (Editor: Thật ra tui cũng hay làm trò dở hơi này?)

Tiết Bạch bất động thanh sắc liếc Lệ Ngự, hất cằm ra hiệu nhìn về phía Đường Chiến

Này mẹ nó chuyện gì xảy ra?

Lệ Ngự thấy Tiết Bạch nháy mắt ra hiệu, quay đầu lại nhìn Đường Chiến vẫn đang soi mình bên cửa sổ, trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Động dục.”

Động…… Động dục?!

Tiết Bạch mở to hai mắt nhìn, mắt nhìn chằm chằm Đường Chiến hỏi: “Đường Chiến, cậu có bạn gái à?”

“Không.” Đường chiến tiếp tục soi gương, không thèm đưa mắt nhìn Tiết Bạch một cái, tiếp theo nói một câu: “Có người tỏ tình với tôi, cô ấy muốn hẹn hò với tôi.”

Tiết Bạch nghe Đường Chiến nói suýt thì té ghế.

Có người tỏ tình với Đươngg Chiến gấu đen, người đó mắt mù sao?

Đường Chiến đứng ngay cửa sổ, nhìn ngũ quan mơ hồ của anh qua lớp cửa kính, tự mình thưởng thức một lát, giơ tay sờ cằm, lẩm bẩm một mình: “Quả nhiên vẫn là mình đẹp, tôi đã nói là tôi với Miên Miên giống nhau mà, đều đẹp như nhau, khó trách hôm nay có người tỏ tình……”

Bên cạnh Tiết Bạch vẻ mặt ngốc lăng, thiệt tình chịu phục với độ mặt dày của Đường Chiến, rốt cuộc ai cho cậu ta cái tự tin là cậu ta giống Đường Miên vậy?

À đúng rồi, có thể là hôm nay được một cô gái tỏ tình cho nên cậu ta tự sinh ra ảo tưởng.

Tiết Bạch thấy vẻ bình thản của Lệ Ngự đột nhiên nảy ra ý muốn chơi xấu: “Lệ Ngự, cậu có cảm thấy Đường Miên và Đường Chiến giống nhau sao?”

Nghe thấy thấy chủ đề yêu thích thì Đường Chiến quay qua nhìn Lệ Ngự.

Tiết Bạch vui sướng khi có người gặp họa ngồi đó xem náo nhiệt, hôm nay anh ta phải xem thử Lệ Ngự trả lời cái vấn đề hố cha này thế nào, rốt cuộc là lấy lòng anh vợ quan trọng hay là thành thật quan trọng.

Lệ Ngự nhận ra Đường Chiến đưa mắt mình, mím môi, trầm giọng nói: “Rất giống.”

Tiết Bạch:……

Tôi đi, chưa từng biết Lệ Ngự cậu là cái dạng người này, cậu nói ra lời gian dối này không thấy lương tâm đau sao?

Lệ Ngự tỏ vẻ không hề áp lực, lương tâm hoàn toàn không đau.

Hiện giờ anh vợ tương lai nhìn anh  không vừa mắt, nếu lại kích thích không biết chừng sau này còn ngáng chân anh đến cỡ nào.

Vì tương lai ôm được mỹ nhân về, mặt mũi là cái gì?!

Không thể ăn, không thể uống, không có cũng thế.

Tiết Bạch phục sát đất với Lệ Ngự và Đường Chiến, một người tự tin thái quá, một người nói dối trắng trợn.

Này kêu là cái gì…… Không phải người một nhà thì không bênh nhau mà?

Hai tên lưu manh không biết xấu hổ, tiết tháo đều mẹ nó cho chó ăn rồi!!!

- -------------

Bình luận

Truyện đang đọc