XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Lần đầu gặp Đường Chiến, Đường Miên thấy Đường Chiến rất khác so với tưởng tượng của cô, đàn ông Đường gia đều cao lớn thô to, nhưng vẫn chỉ trong tầm 1m7, không có vượt qua 1 mét 8.

Đường Chiến là người cao nhất ở Đường gia, mặc quân trang, cơ bắp ở cánh tay đều hiện rõ, vừa thấy liền biết là một thanh niên cực kỳ cường tráng.
Mày rậm mắt to, mặt chữ điền, ngũ quan không tính quá ưa nhìn, nhưng là so với mấy vị ca ca khác ở Đường gia thì Đường Chiến thật sự là người đẹp nhất.
Đường Miên lại cho Đường Chiến cảm giác hoàn toàn khác, anh cảm thấy có chút nhận không ra Đường Miên, nhớ lúc trước anh vừa đi bộ đội Đường Miên vẫn là một cô bé, chẳng mấy chốc đã trở thành một thiếu nữ.
Con gái 18 trổ mã đúng là không phải gạt người, em gái nhà anh trở nên càng thêm đẹp, làn da cũng càng thêm trắng nõn, nhìn qua cứ tưởng là cô gái trong thành phố, hoàn toàn không giống các cô thôn nữ miền quê.
"Lục ca?" Đường Miên đến gần, thấy Đường Chiến nhìn chằm chằm cô ngây người, quơ quơ tay trước mặt anh, nhẹ giọng gọi.
Giang Tú Phân thấy con trai nhà mình ngây ngốc, giơ tay lên đánh đầu Đường Chiến nói: "Lão lục, con đứng đó ngây ra làm gì? Em gái gọi con không nghe thấy sao?"
"Mẹ đừng đánh con nữa có được không, con là đàn ông, mẹ cứ động một chút là đánh, người ta thấy không tốt." Đường Chiến nhỏ giọng oán giận, sau đó ngây ngốc hướng tới Đường Miên nhếch miệng cười nói: "Miên Miên, mới không gặp một thời gian, em đã thành một cô thiếu nữ rồi, em trông rất xinh, anh thấy chẳng có cô gái nào xinh hơn em cả."
"Con có là đàn ông đi nữa cũng là con trai của mẹ, đánh con một chút còn không vui."
Giang Tú Phân khiển trách, sau đó tiến lên ngăn trước mặt Đường Chiến, nắm lấy tay Đường Miên, vẻ mặt lập tức thay đổi, từ gió thu sang lạnh lẽo tàn nhẫn cuống lá khô thành gió xuân dịu dàng ấm áp, ánh mắt nhìn Đường Miên cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Con gái à, nửa tháng nay con thế nào, có bị ai bắt nạt không? Ăn uống có ngon không, học tập chắc mệt lắm? Mẹ nghe người ta nói con thi đứng đầu, còn có thi đua cái gì đó, 3 môn có nhiều quá không, con chịu nổi chứ?"
"Mẹ, không có việc gì, con khá tốt.

Chuyện gì cũng không có, ăn ngon ngủ ngon, sao lục ca lại về cùng hai người, bộ đội bên kia cho nghỉ phép?" Đường Miên mỉm cười, hỏi.
"Cho......" Đường chiến mới nói một chữ đã bị mẹ đẩy sang một bên đi.
Giang Tú Phân tiếp tục nói: "Chân nó bị thương, trở về nghỉ ngơi một thời gian, chờ tốt lên lại về bộ đội, bộ đội bên kia đã có sắp xếp.

Lát nữa con còn phải học, mẹ xem sắp tới giờ rồi, con trở về học đi, chờ con nghỉ về nhà rồi lại tiếp tục nói."
Giang Tú Phân vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông vào lớp vang lên, Đường Miên vừa rồi thấy Đường Chiến đi bước thấp bước cao xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng đã có quyết định nói: "Mẹ, mọi người chờ con một chút, con đi xin phép giáo viên nghỉ rồi quay lại về với mọi người."
"Không không không, học tập quan trọng, chờ đến lúc nghỉ học con về cũng không muộn." Giang Tú Phân nói.
"Đúng vậy, Miên Miên việc học tập quan trọng, anh trai em sẽ ở nhà rất lâu, không cần nóng nảy." Đường Chiến tiếp lời.
"Không có việc gì, con vẫn theo kịp các bạn, liền tính như vậy đi.

Mọi người ở lại đây chờ con, con xin nghỉ, thu dọn ít đồ rồi về."
Đường Miên nói xong liền xoay người chạy, trực tiếp đi đến văn phòng giáo viên, tới văn phòng vừa lúc gặp Lưu Hồng Kỳ cầm sách giáo khoa chuẩn bị lên lớp, thấy Đường Miên liền dừng bước chân.
"Đường Miên? Đang trong giờ học sao em lại ở chỗ này?" Lưu Hồng Kỳ hỏi.
"Thưa thầy, nhà em có chút việc, người nhà đang chờ ở cổng trường, cho nên hôm nay em muốn xin nghỉ, ngày mai lại về trường học." Đường Miên nói thẳng chuyện xin nghỉ.
Lưu Hồng Kỳ nghe Đường Miên muốn xin nghỉ, sắc mặt tức khắc nghiêm túc lên: "Vậy em trở về đi, lớp ôn luyện bên kia thầy sẽ nói giúp em một tiếng, em phải tự học bù mấy môn đã nghỉ.

Có gì không hiểu thì đến văn phòng hỏi thầy, thầy có thể giúp em học bù."
Lưu Hồng Kỳ đánh giá cao Đường Miên một học sinh đứng đầu, hiện tại Đường Miên còn tham gia thi đua 3 môn.

Hơn nữa giáo viên lý, hóa đều nói Đường Miên rất có thiên phú, nếu bồi dưỡng tốt, lấy một giải tỉnh là chuyện nhỏ.
Hiện giờ Đường Miên chính hy vọng của cả Lục trung, nếu Lục trung muốn nổi bật thì lần này phải nhờ cô.
Xin nghỉ cũng có thể, chỉ cần không chậm trễ tiến độ học, nhà người ta có chuyện không cho về được sao?!
Nghe Lưu Hồng Kỳ đồng ý, Đường Miên lại nói hai câu mới xoay người rời đi.
Đường Miên đi ra cổng trường mọi người vẫn còn đứng đợi, thấy Đường Miên lại lần nữa đi ra lập tức tiến lên vài bước.
Đường Miên thấy Đường Chiến đi đứng khó khăn, duỗi tay đỡ lấy cánh tay anh, mày đẹp nhíu lại, nói: "Lục ca, nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra chân của anh đi?"
Đường chiến nghe Đường Miên nói, động tác gần như không thể phát hiện cứng đờ một chút, trong mắt hiện lên một mạt âm trầm, trầm mặc hai giây mới cự tuyệt: "Không cần, đều là chuyện nhỏ, anh vừa xuất viện quân y.

Bác sĩ bên đó đã kiểm tra rồi, không có việc gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều một chút là được."
Đường Miên rũ mắt, liếc nhìn cái chân bị thương kia của Đường Chiến, sau đó ngẩng đầu đối mặt với Đường Chiến, tuy rằng trong mắt của Đường Chiến không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Đường Miên là ai, đời trước dù sao cũng từng tốt nghiệp trường y, trung y giữa vọng, văn, vấn, thiết*, cô vẫn tinh thông.
(*) Băng Băng: thứ lỗi cho ta ngu ngốc không hiểu y học nên giữ nguyên bản cv.
Từ sắc mặt của Đường Chiến, sợ là lần trở về này không chỉ đơn giản là dưỡng thương, hơn nữa chân của Đường Chiến tuyệt đối không phải là vấn đề nhỏ.
Đường Chiến đối diện với ánh mắt của Đường Miên, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác không được tự nhiên, giống như Đường Miên đã nhìn thấu hắn, một loại cảm giác rất kỳ quái.
Cũng may Đường Miên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Đường Chiến trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy về nhà trước, lần sau lại tranh thủ thời gian qua đây kiểm tra." Đường Miên vẫn chưa quá lo lắng chuyện này, trong lòng đã tính toán về nhà sẽ tự mình nhìn xem, nếu nghiêm trọng cô có thể hỗ trợ điều dưỡng một đoạn thời gian sau đó lại đến bệnh viện kiểm tra.
Chuyện kiểm tra này không vội, về nhà trước lại nói.
Trên đường trở về, bọn họ đi vòng qua xưởng dệt tìm Trịnh Anh Hạnh, chuyện Đường Chiến đã về tốt xấu gì cũng nên nói cho Trịnh Anh Hạnh một tiếng.
Mà ở cửa xưởng dệt bên kia, Trịnh Anh Hạnh sắc mặt thật khó coi, nhận thấy được tầm mắt bốn phía xung quanh Trịnh Anh Hạnh hận không thể đem Từng Kiến Thành, miếng thuốc cao bôi trên da chó kia đánh chết.
"Hạnh Nhi, sao dạo này em cứ tránh anh? Anh đến xưởng dệt mấy lần mà không thấy em.


Có phải anh đã làm gì khiến em giận dỗi không? Em có thể nói ra, chúng ta có việc gì thì cứ nói cho nhau nghe, như vậy sẽ thấy tâm tình thoải mái hơn!" Tầm mắt Từng Kiến Thành dừng ở trên gương mặt trắng nõn của Trịnh Anh Hạnh, tầm mắt thường đảo qua đôi môi đỏ mọng của Trịnh Anh Hạnh, trong mắt hiện lên nóng rực.
Trịnh Anh Hạnh nhận ra ánh mắt của Từng Kiến Thành, trong lòng tràn đầy ghê tởm, nhưng cô ta không thể nổi giận, cô ta đến là để khuyên Từng Kiến Thành, ngàn vạn lần không thể nháo ra chuyện ở trước cửa xưởng dệt.
"Gần đây tôi tương đối bận, cơ quan của anh cũng bộn bề nhiều việc, hơn nữa lần trước tôi cũng đã nói chúng ta không cần gặp lại." Trịnh Anh Hạnh đè thấp giọng nói, sợ người bên cạnh đi ngang qua nghe thấy lại bàn tán.
"Em từng nói, nhưng anh không hiểu chúng tại sao không cần gặp nhau? Có phải là bởi vì chuyện gia đình của anh không? Gần đây anh vẫn luôn cố gắng hết sức, thái độ của người trong nhà cũng đã hòa hoãn, em kiên nhẫn chờ anh thêm một thời gian, anh khẳng định sẽ cho em một cái đáp án vừa lòng." Từng Kiến Thành cho rằng Trịnh Anh Hạnh như vậy là bởi vì người nhà anh ta không chấp nhận cô nên mới giận dỗi.
Trịnh Anh Hạnh không có nhiều nhẫn nại như vậy, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Đàn ông đều là như vậy, người ta thường nói, miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn mật ngọt.

Đời trước cô ta chính là bởi vì tin vào lời ong bướm của Từng Kiến Thành, mà nháo ly hôn với Đường Chiến để gả cho anh ta.
Sau đó thì sao, cô ta nhận được cái gì?
Sau mỗi lần phá thai, anh ta nói lời dễ nghe, lấy cớ đường hoàng, nào là kinh tế không dư dả, chờ có tiền lại sinh.

Đến lúc có tiền, người sinh con cho anh ta không phải là cô nữa, bởi vì phá thai nhiều lần dẫn tới vách tử cung mỏng, nên Trịnh Anh Hạnh đã không có cơ hội sinh con nữa.
"Từng Kiến Thành, anh như vậy là đang gây rắc rối cho tôi, sau này anh không cần tới tìm tôi nữa, tôi đã kết hôn." Trịnh Anh Hạnh lạnh mặt nói.
"Kết hôn?" Từng Kiến Thành nhịn không được cất cao giọng, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Trịnh Anh Hạnh nói: "Em nói là em kết hôn? Khi nào thì em kết hôn?"
Trịnh Anh Hạnh nhìn bộ dáng kích động kia của Từng Kiến Thành, lập tức quát lớn: "Câm miệng, anh nhỏ giọng một chút, anh là muốn cho tất cả mọi người biết chuyện của chúng ta sao?"
"Anh mặc kệ, Trịnh Anh Hạnh em phải giải thích rõ ràng chuyện em đã kết hôn này." Từng Kiến Thành không tiếp thu được, khoảng thời gian trước hai người còn như vậy, tình chàng ý thiếp, lúc này mới bao lâu mà Trịnh Anh Hạnh đã kết hôn?
Có phải cô đang nói dối, để anh ta hết hy vọng không?
Phải nói rằng Từng Kiến Thành lúc này đối với Trịnh Anh Hạnh là thật lòng quan tâm, Trịnh Anh Hạnh lớn lên xinh đẹp, hơn nữa cuộc trò chuyện lần trước giữa hai người đã cho anh ta một cái nhìn thấu đáo.

Đối với Trịnh Anh Hạnh vẫn còn nhiệt tình, đột nhiên Trịnh Anh Hạnh nói cô đã kết hôn, Từng Kiến Thành nếu có thể bình tĩnh liền gặp quỷ.
Trịnh Anh Hạnh cúi đầu suy nghĩ, rồi nhanh chóng đem hết mọi chuyện nói hết một lần, mở miệng nói: "Tôi kết hôn cách đây không lâu, trong khoảng thời gian này anh không cần đến tìm tôi nữa, lần trước tôi cũng đã nói chúng ta không cần gặp lại, tôi cho rằng chúng ta đã kết thúc rồi."
Trịnh Anh Hạnh nói cho Từng Kiến Thành biết chính là......!Cô ta đã kết hôn, là bởi vì cô ta cho rằng hai người họ đã kết thúc từ trước, nói cách khác Trịnh Anh Hạnh kết hôn trong thời gian hai người họ không gặp nhau?!
Từng Kiến Thành vẫn không thể tiếp thu chuyện Trịnh Anh Hạnh đột nhiên kết hôn, đang định nói tiếp, anh ta thấy sắc mặt của Trịnh Anh Hạnh có chút không đúng, quá mức tái nhợt.
Trịnh Anh Hạnh lúc này sắc mặt tái nhợt, nếu Từng Kiến Thành nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay đang rũ xuống của Trịnh Anh Hạnh nắm chặt lại, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Trịnh Anh Hạnh nhìn người Đường gia cách đó không xa, trong đầu nhất thời có chút trống rỗng, nhanh chóng liếc Từng Kiến Thành ở trước mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi phải đi gặp người thân, anh nhanh chóng rời đi đi."
Từng Kiến Thành nghi ngờ quay đầu lại, nhìn người Đường gia cách đó không xa, nhìn thấy Đường Chiến cao 1 mét 8, to con Từng Kiến Thành lặng lẽ so sánh với mình chỉ cao gần 1m7.
Chỉ tự hỏi vài giây, Từng Kiến Thành quyết định đi trước, lần sau lại tìm Trịnh Anh Hạnh nói tiếp.
Lúc Từng Kiến Thành rời đi có gặp thoán qua người Đường gia, Đường Miên ngước mắt liếc người đàn ông đang vội vàng rời đi, trong lòng hiện lên một cái tên, Từng Kiến Thành đối tượng ngoại tình của nữ chủ đời trước.
Sắc mặt của Giang Tú Phân lúc này có chút khó coi, vốn dĩ con dâu sau khi kết hôn vẫn ở nhà mẹ đẻ đã làm Giang Tú Phân không cao hứng, lúc này thấy con dâu cùng một người đàn ông đơn độc đứng ở cửa xưởng dệt sắc mặt liền không tốt.
"Anh hạnh, người đàn ông vừa rồi là ai? Sao thấy chúng ta liền rời đi?" Giang Tú Phân hồ nghi nhìn chằm chằm Trịnh Anh Hạnh, sau đó tiếp tục nhỏ giọng nói: "Anh Hạnh, cô đừng quên, cô đã là kết hôn người.

Đừng có mà quá thân cận với nam đồng chí khác, bị người khác thấy lại đàm tiếu.

Tính tình tôi tương đối thẳng thắn, mấy lời nói khó nghe tôi lúc nào cũng có thể tuông ra, nếu cô làm việc gì có lỗi thì đừng trách tôi lúc đó trở mặt." Dám cho con trai bà đội nón xanh, Giang Tú Phân trực tiếp đánh đến trước cửa Trịnh gia.
Nhưng mà lực chú ý của Trịnh Anh Hạnh toàn bộ đều đặt ở trên người Đường Chiến, tính toán thời gian, từ lần cuối cùng gặp nhau ở đời trước thì cô ta đã rất nhiều năm chưa gặp Đường Chiến.
Đời trước, trước khi chết cô ta có thấy Đường Chiến trên báo, từ một tiẻu liên trưởng đến sau lại thành thủ trưởng.
Đường Chiến là người tương đối mẫn cảm, nhận thấy được ánh mắt của cô vợ nhỏ nhìn mình có chút kỳ quái, cảm giác ánh mắt của cô ta nhìn anh có chút không thích hợp.

Amh cùng với cô vợ này trước khi kết hôn chỉ gặp qua một lần, nhưng ánh mắt của cô ấy nhìn anh dường như ẩn chứa rất nhiều điều.
Đường Miên là một người bên ngoài đứng xem đều rõ ràng, nữ chủ trong mắt thâm tình, tạm thời xem như thâm tình đi, kỳ thật Đường Miên không hiểu được.

Rõ ràng đời trước nữ chủ đặc biệt chướng mắt Dfường Chiến, vì sao trọng sinh rồi liền hoàn toàn tỉnh ngộ đối với nam chủ rễ tình sâu?
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh đầu óc cũng thay đổi luôn? Cho dù là nữ chủ trước hay sau khi trọng sinh, Đường Chiến không hề thay đổi, vẫn là Đường Chiến của ban dầu, tại sao sau khi trọng sinh nữ chủ đột nhiên lại đối với Đường Chiến thâm tình?
Nhưng nghĩ lại, Đường Miên cũng có chút đoán ra được, có thể là bởi vì nửa đời sau ở kiếp trước nữ chủ quá mức không hạnh phúc, cho nên biết Đường Chiến sau khi ly hôn với cô ta không chỉ trở thành thủ trưởng mà còn cưới được một cô vợ xinh đẹp, trong lòng thấy rõ sự chênh lệch quá lớn này khiến cô ta đối với Đường Chiến nảy sinh ý tưởng.
Cho nên, nói cách khác, nếu đời trước Trịnh Anh Hạnh lúc hấp hối Đường Chiến không trở thành thủ trưởng, không có cô vợ đẹp ở bên, như vậy nữ chủ Trịnh Anh Hạnh có phải hay không sẽ không đối với Đường Chiến tâm tâm niệm niệm xem như trân bảo?
Mặc kệ là trước hay sau khi trọng sinh, Trịnh Anh Hạnh đều đã ngoại tình, tuy rằng Đường Miên không thích lo chuyện bao đồng, nhưng dù sao Đường Chiến cũng là lục ca của cô, như thế nào cũng không thể để anh lọt hố.
Cho dù Trịnh Anh Hạnh là nữ chủ, thì nữ chủ cũng không thể hố người.
Nữ chủ cô đời trước trải qua ngàn đau vạn khổ phàm cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng dựa vào cái gì Đường Chiến việc gì cũng không biết phải chấp nhận sự thức tỉnh muộn màng của cô, làm nam chủ là không thể có nhân quyền sao?
Đường Miên nhìn Trịnh Anh Hạnh rồi lại nhìn Đường Chiến ánh mắt kia nhi, nhịn không được vươn tay nắm lấy cánh tay của Đường Chiến, hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Chị dâu, lục ca đang bị thương, chúng ta có chuyện gì thì trở về hãy nói đi.

À, đúng rồi, chị dâu, chị có thể xin nghỉ phép không? Nếu không làm sao chị có thể chăm sóc lục ca?"

Ngay lúc Đường Miên nói chuyện ánh mắt của Trịnh Anh cơ hồ dừng lại ngay ở bàn tay đang nắm cáng tay của Đường Chiến, cái tay kia thật trắng nõn sạch sẽ, so với cô ta còn trắng hơn, không biết vì sao thấy Đường Miên cùng Đường Chiến thân mật như vậy đáy lòng Trịnh Anh Hạnh lại không thoải mái.
Đối với cô em chồng Đường Miên này Trịnh Anh Hạnh từ trước đến nay đều chướng mắt, đời trước sau khi ly hôn với Đường Chiến cô ta cũng có nghe qua chuyện của Đường Miên, thi rớt cao trung, liên tục học lại hai năm vẫn như cũ không thi đậu đại học, cuối cùng gả cho một người trong thành phố, sống cũng khá tốt.

Trịnh Anh Hạnh không hiểu, loại con gái giống Đường Miên ham ăn biếng làm như thế nào sẽ có người nguyện ý phủng ở lòng bàn tay đau, mà người chồng đời của Đường Miên là một kẻ ngốc, hận không thể đem Đường Miên thành tổ tông mà cung phụng.
Liếc Đường Miên một cái, Trịnh Anh Hạnh nói: "Chị hai ngày này không có công tác, chị đi xin nghỉ phép rồi chúng ta cùng nhau về."
Lúc vào xưởng là bốn người mà lúc rời đi liền biến thành năm người, đoàn người về đến nhà ngay lúc mọi người trong nhà đều đi vắng.
Đường chiến đã có vợ nên người Đường gia chủ vào giúo thu dọn đồ đạc rồi đi ra, Đường Miên cũng giúo một tay, đỡ đến Đường Chiến về phòng anh, căn phòng thật sạch sẽ, vừa là biết có người thường xuyên quét tước, trong phòng cũng không có mùi vị ẩm mốc.
Đường chiến ngồi ở mép giường, liếc mắt nhìn xung quanh, nhịn không được cảm thán một câu: "Ai, vẫn là ở nhà thoải mái nhất, đã lâu không trở về, thật nhớ."
"Ha ha, lục ca, anh từ lúc nào trở nên bi thương xuân thu như vậy? Tục ngữ nói quả không sai, ổ vàng ổ bạc không bằng chính mình ổ chó, sợ đây chính là suy nghĩ của anh lúc này." Đường Miên cười hì hì trêu ghẹo.
Nghe Đường Miên trêu chọc mình, Đường Chiến duỗi tay chọc chọc trán của cô, giả vờ nghiêm túc giáo huấn nói: "Không biết lớn nhỏ, anh là lục ca của em đó."
"Đau, lục ca anh bắt nạt em, em đi mách mẹ." Đường Miên bĩu môi làm nũng.
Đường Miên đối với bộ đội đặc biệt có hảo cảm, càng đừng nói Đường Chiến là lục ca của nguyên chủ, khả năng cao là thân thể này vẫn còn lưu lại cảm tình của nguyên chủ với vị lục ca này, Đường Miên đối mặt Đường Chiến liền không tự giác muốn làm nũng, ở chung đặc biệt hòa hợp.
Đường chiến nghe em gái nhà mình ồn ào kêu đau, vừa thấy cái trán trắng nõn của cô đỏ lên, Đường Chiến nhịn không được nói: "Em thật quá yếu đuối, anh vừa rồi cũng không có dùng lực."
Hai anh em ở chung hòa thuân, Trịnh Anh Hạnh đứng một bên thật không chịu nổi, đặc biệt là thấy Đường Miên dựa vào cánh tay Đường Chiến, sắc mặt đen lại.
"Đường Chiến, chắc anh đói bụng rồi đúng không? Em đi làm chút đồ cho anh ăn nha." Trịnh Anh Hạnh ngắt lời hai người họ.
"Tôi không đói, lúc nãy đã ăn ở trên tàu." Đường Chiến nói, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Trịnh Anh Hạnh trong lòng Đường Chiến có chút không được tự nhiên, đối với cô vợ này Đường Chiến không quá quen thuộc, thấy ánh mắt mất mát của đối phương Đường Chiến cảm thấy có chút xấu hổ, nên lần nữa mở miệng nói: "Cái kia, em giúp tôi lấy một ly nước đi, cảm ơn."
"Chúng ta là vợ chồng, anh không cần nói cảm ơn, được rồi, em liền ra ngoài lấy nước cho anh." Trịnh Anh Hạnh nói một câu, tầm mắt quét tới liếc Đường Miên nói: "Miên miên, nếu không em ra ngoài với chị đi, lục ca em vừa trở về, để anh ấy nghỉ ngơi một lát."
Đường Miên ngước mắt, đối diện ánh mắt Trịnh Anh Hạnh, trầm mặc một lát mới nói: "Được ạ."
"Không cần, anh không mệt, đã thật lâu rồi không gặp Miên Miên, chúng ta trò chuyện thêm chút nữa." Đường Chiến kéo tay Đường Miên đang muốn đứng dậy, Đường Miên nghe Đường Chiến nói như vậy, cũng nương theo tay anh ngồi xuống.
Này không tính là cô làm phiền, mà là lục ca muốn nói chuyện với cô.
Trịnh Anh Hạnh nghe Đường Chiến nói mà thiếu chút nữa tức sặc máu, trong lòng âm thầm mắng người đàn ông này thật thiếu tâm nhãn.
Tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, hiếm khi về nhà, không cùng vợ ân ái, lại cùng em gái trò chuyện vậy là tốt sao?
Mặc kệ Trịnh Anh Hạnh không vui cỡ nào, hai anh em họ vẫn ở trong phòng trò chuyện, để cô ta một mình đi lấy nước.
Chờ đến Trịnh Anh Hạnh rời đi Đường Miên đột nhiên nghiêm trang ngồi thẳng, mắt nhìn chằm chằm Đường Chiến.

Vừa rồi, Đường Miên cảm thấy có một số việc vẫn nên nói cho Đường Chiến, cho dù là nam chủ thì cũng phải có quyền biết, có quyền lựa chọn.
Đến nỗi câu người xưa nói rằng "Thà hủy đi mười tòa miếu, chứ không hủy một cuộc hôn nhân" Đường Miên vẫn là không quá tán đồng, mặc kệ như thế nào, bản thân đã chọn được đôi giày vừa chân với mình, người khác nói không hợp cũng không quan trọng.
Trịnh Anh Hạnh là nữ chủ, cũng không thể đào hố chờ người nhảy xuống.
Đường chiến thấy Đường Miên đột nhiên nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giãn ra, không biết vì sao, thấy Đường Miên như vậy Đường Chiến lại có chút muốn nhéo mặt cô.
Em gái trắng nõn xinh đẹp, thật muốn nhéo thử một cái.
Đường Miên không biết Đường Chiến đang nghĩ gì, lấy hết can đảm trong lòng, sau đó nói: "Lục ca, em muốn nói với anh một chuyện."
"Chuyện gì, em nói đi." Đường chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của em gái, một bên xoa xoa đầu ngón tay.
Đường Chiến tự hỏi rốt cuộc là nên véo mặt bên trái hay bên phải, hai bên nhìn đều giống bánh bao nhỏ, thật rối rắm a!
"Ca, lần trước ở trong thành......" Đường Miên nói một nửa, đột nhiên dừng lại, đôi mắt hướng tới cánh cửa phòng đang khép hờ.
Ngoài cửa, xuất hiện một thân ảnh đang lặng lẽ nhìn họ.
Đường Miên đột nhiên dừng lại, Đường Chiến tính cảnh giác cao, lập tức phát hiện Đường Miên khác thường, quay đầu nhìn ra cửa, cũng phát hiện thân ảnh ở bên ngoài.
Ngoài cửa Trịnh Anh Hạnh đột nhiên không nghe thấy âm thanh trong phòng nữa, trong lòng lộp bộp một chút, biết rằng mình đã bị phát hiện, toại thoải mái hào phóng đẩy cửa ra đi vào, bước vào phòng giả vờ lơ đãng nói: "Hai người đang nói gì vậy? Vừa rồi em đứng ngoài cửa thấy mấy người đại ca đã trở về."
Trịnh Anh Hạnh giải thích, ý tứ chính là, sở dĩ cô ta đứng ngoài cửa là nhìn mấy người đại ca vào trong sân.
Đường chiến nghe Trịnh Anh Hạnh nói vậy cũng không nói gì, từ trước đến nay Đường Chiến vẫn luôn rất nhạy cảm đáy lòng không tin Trịnh Anh Hạnh nói.
Về mặt tâm lý, Trịnh Anh Hạnh giải thích rất uyển chuyển, Đường Chiến cũng cấp cho cô ta đường lui.
Đường Miên đương nhiên cũng không tin lời Trịnh Anh Hạnh.
Bổ não không tốt, tuy rằng cô là nữ chủ, nhưng là cũng đừng xem người đều là đồ ngốc!
Không khí tựa hồ có chút xấu hổ, Đường Chiến cùng Đường Miên đều không có tiếp lời Trịnh Anh Hạnh, đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của mấy anh em Đường gia.
Biết tin Đường Chiến trở về, chẳng mấy chốc mấy anh em Đường gia đã có mặt đông đủ trong phòng anh.
Tiếp theo không còn chuyện của Trịnh Anh Hạnh, thấy mấy anh trai lâu ngày không gặp tâm sự với nhau, Đường Miên tự giác rời khỏi phòng.
Trịnh Anh Hạnh ngay từ đầu còn không muốn đi ra ngoài, nhưng ở trong phòng được một lúc không thấy ai để ý đến cô ta mới buồn bực ròi đi.
Đường Miên sau khi ra ngoài cũng không có về phòng mà, mà đi vào phòng bếp tìm Giang Tú Phân.
Giang Tú Phân thấy Đường Miên tiến vào trong phòng bếp, vội vàng kéo cái ghế đẩu cho Đường Miên ngồi, nói chuyện với bà.

Cũng không cho Đường Miên giúp đỡ việc gì, rốt cuộc Đường Miên là đứa con gái bà cưng nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng động một ngón tay.

Giang Tú Phân còn tính toán tương lai sẽ gả Đường Miên cho một gia đình có điều kiện, tốt nhất là có thể thuê người giúp việc để Đường Miên không càn phải làm những việc này.

Dựa theo ý tưởng của Giang Tú Phân là, người chồng không nỡ để Đường Miên làm việc, thu nhập ổn định không được đi xuống, chỉ được phép tăng lên.
Đường Miên cũng không biết trong lòng Giang Tú Phân đang nghĩ gì, cô đang nghĩ cách thổi gió để nói với Giang Tú Phân chuyện của Trịnh Anh Hạnh.
"Miên Miên, hai mẹ con ta trò chuyện một chút đi." Giang Tú Phân không đợi Đường Miên mở miệng đã chủ động khai nói chuyện.
Đường Miên ngẩng đầu, thấy Giang Tú Phân vẻ mặt hiện rõ sự buồn rầu, mở miệng hỏi: "Mẹ, có phải chuyện của Lục ca không?"
"Ừm." Giang Tú Phân gật đầu, tiếp tục nói: "Miên Miên, lục ca con bị thương lòng mẹ cảm thấy không yên ổn, nó cứ nói với mẹ là ổn rồi nhưng cố tình lại không cho mẹ xem miệng vết thương, giống như sợ mẹ thấy.

Bởi vậy mẹ nghĩ nó đang giấu mẹ với cha con chuyện gì đó? Lão lục ở bộ đội cũng đã nhiều năm, nên sẽ không biết lúc nào phải lui quân?"
"Mẹ, có thể là mẹ suy nghĩ nhiều đi, nói nữa, lục ca lui quân cũng không phải là chuyện không tốt, nhà ta còn nhiều người giúp đỡ." Đường Miên an ủi.
"Mẹ không phải lo chuyện đó, con cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy sao? Lúc trước lục tẩu con coi trọng lục ca con nguyên nhân lớn là bởi vì nó là quân nhân.

Nói như thế nào cũng là bát sắt, không lo ăn còn có tiền trợ cấp, lần này đột nhiên về nhà, tiền trợ cấp không có còn phải về nhà trồng trọt, con nghĩ xem nó có thể chịu được sao? Ta liền sợ đến lúc đó nó sẽ làm ầm ĩ lên, khiến lão lục không thoải mái."
Thôi không nói chuyện nợ nần chồng con cả đời, đó đều là cả đời hao tâm.

Giang Tú Phân lo lắng chuyện Đường Chiến và Trịnh Anh Hạnh cũng không phải vô ích, bởi vì lúc trước Đường Chiến cùng Trịnh Anh Hạnh kết hôn Giang Tú Phân liền nhìn thấu.

Trịnh Anh Hạnh nhìn trúng Đường Chiến vì anh là quân nhân, hiện giờ Đường Chiến phải lui quân về nhà, Trịnh Anh Hạnh có còn muốn ở cùng anh nữa hai không?
"Mẹ, đừng nghĩ quá nhiều, chân lục ca có thể không có việc gì, trước tiên chúng ta cứ để cho lục ca tịnh dưỡng ở nhà một thời gian sau đó đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra lại, đến lúc đó rồi lại tính tiếp." Đường Miên là thiệt tình cảm thấy Giang Tú Phân suy nghĩ quá nhiều, Trịnh Anh Hạnh lúc này hiếm lạ Đường Chiến, sao có thể nghĩ đến chuyện ly hôn?!
Nữ chủ nếu là thật muốn ly hôn, cốt truyện sẽ không để nam nữ chủ sinh hoạt cùng nhau cả đời.
Nguyên cốt truyện gì đó Đường Miên mặc kệ, hiện tại cô là tuyệt đối sẽ không để lục ca của cô rớt xuống cái hố của nữ chủ.
"Đúng rồi, lần trước con cho anh ấy lá bùa anh ấy có mang theo không?" Đường Miên hỏi.
"Mang, mẹ qua đó liền đưa cho nó, nó xem cái bùa đó như bảo bối, còn nói đeo lên người cảm thấy chân khá hơn." Giang Tú Phân khẽ cười một tiếng, không khí nặng nề cũng giảm bớt.
Đường Miên câu môi, lộ ra một nụ cười nhạt.
Cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lá bùa đó tốn của cô không ít công sức.

Nó có mang theo linh khí, có thể nuôi dưỡng cơ thể khi đeo trên người vào ít nhiều cũng tốt cho việc chữa lành vết thương.

Đường Miên rất quan tâm đến vị lục ca này, nếu không sao có thể tận tâm tận lực như vậy.
"Mẹ, con dùng dược liệu ngâm chân cho ba giờ thế nào rồi? Mẹ xem có thể để lục ca dùng thử không?" Đường Miên hỏi, còn trộm đánh giá biểu tình trên mặt Giang Tú Phân.
Dược liệu lần trước Giang Tú Phân cảm thấy rất hữu dụng, lúc trước Đường Dương Sơn vẫn luôn than chân đau, buổi tối đều đến đau ngủ không được, thường trằn trọc đến nửa đêm.

Từ khi dùng thuốc của Đường Miên, Đường Dương Sơn nói chân không đau, ngủ ngon giấc đến rạng sáng.
Giang Tú Phân không biết con gái sao đột nhiên biết được thang thuốc này, nhưng mặc kệ, dù sao thì hiệu quả nó cũng rất tốt.
Nhưng Giang Tú Phân đối với việc Đường Miên phối thuốc cho Đường Chiến có chút do dự, rốt cuộc Đường Chiến và lão đầu tử không giống nhau, vạn nhất chân Đường Chiến thật sự xảy ra vấn đề gì thì sao? Bộ đội bên kia thật sự không thẻ trở về thì sao? Sdến lúc đó nói không chừng Đường Miên còn bị oán trách.
"Không phải con nói là đi vào thành kiểm tra sao? Nếu không vào trong thành kiểm tra xong đi rồi lại nói, được chứ?" Giang Tú Phân suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
"Được, vậy xem tình huống lại nói." Biết Giang Tú Phân không tin tưởng y thuật của cô Đường Miên cũng không giận, Giang Tú Phân có suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.

Suy cho cùng chân của Đường Chiến là việc lớn, không phải đơn giản như là bệnh thấp khớp của người già, Đường Chiến còn trẻ, tương lai con dài, nên không thể để xảy ra chuyện gì được.
Chạng vạng tối, Đường Miên cũng không tìm được cơ hội cùng Đường Chiến nói chuyện của Trịnh Anh Hạnh, chủ yếu là do Đường Chiến vừa trở về, mấy anh em Đường gia vẫn luôn trò chuyện trong phòng, liên tục cho tới buổi tối.
Đường Miên còn muốn tìm cơ hội cùng Đường Chiến nói chuyện, kết quả bị Trịnh Anh Hạnh giành trước một bước, Giang Tú Phân không cho Đường Miên đi vào xem náo nhiệt, nói là để không gian riêng tư cho hai vợ chồng họ nói chuyện.
Đường Miên ngồi ở ngoài sân mà trong lòng phát sầu, thường thường nhìn chằm chằm phòng của Đường Chiến.
Trong phòng, Đường Chiến ngồi ở mép giường, Trịnh Anh Hạnh ngồi bên cạnh Đường Chiến, hai người đều không lên tiếng.
Đường chiến ngửi được một mùi hương, đây là Trịnh Anh Hạnh cố ý bôi kem dưỡng thể, mùi hương này làm Đường Chiến có chút khó chịu.
Chưa từng cùng nữ đồng chí ở chung một chỗ, Đường Chiến không biết lúc này phải nói gì.
"Đường Chiến, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, anh lần này về có thể ở lại đây bao lâu? Lúc anh trở về quân khu xem thử có thể xin tùy quân* không? Nếu được đến lúc đó em sẽ qua quân khu ở với anh." Trịnh Anh Hạnh nghiêng đầu, nhìn mặt Đường Chiến.
(*) Cho phép vợ, con vào quân khu ở.
Đường Chiến ngây ra một lúc, không hiểu được sao chủ đề nói chuyện nhảy đến việc tùy quân rồi, Đường Chiến châm chước một chút mới trả lời: "Khả năng không được, điều kiện trong bộ đội gian khổ, nhà ở cũng chật hẹp.

Tuy rằng tôi có thể yêu cầu tùy quân, nhưng bộ đội bên kia chưa chắc đã có phòng để phân cho chúng ta, cũng không có biện pháp nào để em ở lại quân khu được."
"Vậy lúc anh về quân khu em sẽ đi theo, em không ở quân khu, em thuê nhà ở bân ngoài, thuận tiện lại tìm một công việc mới." Trịnh Anh Hạnh nói, trong lòng đã bắt đầu tính toán tính khả thi của việc này.
Chuyện của cô ta và Từng Kiến Thành không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất vẫn nên đề phòng thì hơn, thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió.

Hiện tại tiếp tục ở lại tỉnh H đối với cô ta là quá nguy hiểm quá bị động, nếu lỡ có một ngày Đường Chiến biết được chuyện của cô ta và Từng Kiến Thành, khẳng định Đường Chiến sẽ cùng cô ta ly hôn.
Trịnh Anh Hạnh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn.
Đường chiến nghe Trịnh Anh Hạnh nói xong, nhíu mày lại, suy xét một chút chuyện Trịnh Anh Hạnh nói, sau đó mở miệng cự tuyệt: "Không được, em ở ngoài một mình tôi không yên tâm, bên ngoài không thể so với ở nhà, dù thế nào thì đây cũng là nhà của hai chúng ta, xảy ra chuyện gì thì cũng có thể giúp một chút.

Ra bên ngoài rồi có chuyện gì không ai giúp đỡ, tôi không yên tâm."
"Thôi mà, sẽ không sao đâu, em ở một mình sẽ không có chuyện gì." Trịnh Anh Hạnh hờn dỗi mà liếc đường chiến một cái, tiếp tục nói: "Anh ở bộ đội không có nhiệm vụ thì cứ đến tìm em."

"Vẫn là không được, không an toàn." Đường chiến phủ định hoàn toàn.
Trịnh Anh Hạnh giờ phút này hận không thể mắng người đàn ông này là một cái đầu gỗ, quá không hiểu phong tình, quả thực chính là một tên đầu gỗ!
Được rồi, tạm thời không đề cập tới chuyện tùy quân, chuyển chủ đề đi.
Trịnh Anh Hạnh lại lần nữa nhỏ giọng nói: "Đường chiến, cái kia, em có chuyện muốn nói với anh, ạn nghe xong cũng không nên tức giận nhe, cái này em cũng chỉ nghe người khác nói."
"Chuyện gì?" Đường chiến hỏi.
"Chuyện liên quan đến em gái anh."
"Miên Miên? Chuyện gì liên quan đến con bé?" Đường chiến vừa nghe nói cùng em gái nhà mình có quan hệ, nháy mắt nghiêm túc lên, đổi tư thế ngồi, trong nháy mắt lưng cũng thẳng hơn.
"Khụ khụ, em cũng là nghe người ta nói chuyện này, một người bạn của em có thân thích dạy ở Lục trung.

Lần trước em trùng hợp gặp được người bạn đó và thân thích của cô ấy, em nghĩ đối phương với Đường Miên ở chung một trường, thuận tiện nên em hỏi thăm một chút." Nói đến nơi đây Trịnh Anh Hạnh cố ý tạm dừng một chút, giả vờ thật cẩn thận mà nhìn về phía Đường Chiến.
Quả nhiên, Đường Chiến truy vấn một câu: "Sau đó xảy ra chuyện gì? Người đó nói cái gì?"
"Sau lại, người nọ nói, Miên Miên ở trường thành tích đặc biệt không tốt, lại còn yêu sớm, ở trường học từng quen vài người, còn nói Miên Miên mỗi lần thi cử đều là đứng nhất từ dưới đếm ngược......"
"Đánh rắm!" Đường chiến không rảnh lo chân thương, cọ một chút liền phải đứng dậy, nhưng mà bị Trịnh Anh Hạnh kéo lanh tay lanh mắt kéo lại.

.

Tiên Hiệp Hay
Nhìn bộ dáng tức giận của Đường Chiến, Trịnh Anh Hạnh trong lòng âm thầm cười trộm, mở miệng khuyên: "Anh đừng quá kích động, Miên Miên dù sao cũng là em gái anh, có nói chuyện gì thì cứ từ từ rồi nói, Miên Miên còn đang học, chúng ta cũng đừng quá hung, muốn răn dạy Miên Miên cũng phải ôn hòa một chút."
Đường chiến:......
Ân? Nói gì vậy?
Anh từ lúc nào nói muốn răn dạy Miên Miên?
Anh vừa rồi là bởi vì quá tức giận, cho nên mới đứng lên tính toán đi tìm thân thích của người bạn kia đánh cho hắn ta một trận, để hắn biết sau này không nên tùy tiện nói hươu nói vượn.
Em gái của anh đáng yêu, thông minh, ngoan ngoãn như vậy, sao có thể yêu sớm?
Nhất định là người kia bịa đặt, thật là......!Thật quá đáng.
Khẳng định là ghen ghét Miên Miên nhà bọn họ quá ưu tú, loại người nói xấu sau lưng này là loại anh ghét nhất!!!
"Đường Chiến, Anh bình tĩnh một chút, Miên Miên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện là đương nhiên.

Chúng ta chậm rãi dạy lại, hiện tại biết chuyện này, cũng không muộn, chúng ta cứ nhẹ nhàng Miên Miên khiển trách, Miên Miên sẽ nghe lời, sẽ sửa lại."
Đường chiến không hiểu ra sao, anh lúc nào nói mình muốn dạy lại Miên Miên?
Cái này, có hiểu lầm gì ở đây không vậy?
Mặc kệ, trước tiên cứ tìm em ấy hỏi rõ đã, Đường Chiến nghĩ vậy nên không ngồi yên nữa mà đứng dậy ra khỏi phòng.
Trịnh Anh Hạnh đợi lúc Đường Chiến không thấy âm thầm cười trộm, giả vờ đi theo sau Đường Chiến ôn nhu khuyên bảo.
Ra khỏi phòng, Đường Chiến liếc mắt một cái liền thấy Đường Miên đang ngồi trong sân, Đường Chiến thấy người lập tức mở miệng: "Miên Miên, em ở trường quen bạn trai?"
Giọng Đường Chiến lơn, vừa mở miệng nói người Đường gia đều nghe thấy được, ngay cả Giang Tú Phân Giang Tú Phân ở trong phòng cũng nghe thấu, vội vàng ra ngoài, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Miên trong viện.
"Con gái, con quen bạn trai? Lúc nào, sao không nói với người trong nhà?" Giang Tú Phân hỏi.
Một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, chuyện Đường Miên có bạn trai làm cả nhà chú ý, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Miên.
Đường Miên "ở trường quen bạn trai" hai mắt mờ mịt, cô không hiểu tình huống hiện tại là sao.

Cô từ lúc nào quen bạn trai? Sao cô lại không biết?
"Miên Miên, em có bạn trai lúc nào mà không cùng người trong nhà nói?" Lão đại Đường Giang hỏi.
"Miên miên, em còn đang đi học, sao lại quen bạn trai?" Đây là lão nhị Đường Hà.
"Miên Miên, chuyện này em mau nói rõ ràng." Lão tam Đường Hồ.
"Thằng đó là người ở đâu, gia cảnh như thế nào?" Lão tứ Đường Hải.
"Em gái, chuyện này em cần thiết phải thẳng thắn nói mới dược khoan hồng!" Lão ngũ Đường Tùng.
Đường chiến nghe thấy mấy anh trai không đáng tin ka hỏi chuyện, mà hoàn toàn bất lực, giơ tay che mặt nghiêm túc nói: "Mấy anh nói đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là Miên Miên em yêu sớm?"
Đường Miên vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng nhỏ nhắn ngây thơ vô tội, lắc lắc đầu nói: "Em không có, đừng nói bậy, em không có khả năng yêu sớm!"
Đường Chiến nghe thấy Đường Miên nói thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Trịnh Anh Hạnh đang đứng cạnh minhd, hồ nghi hỏi: "Tin tức của em từ đâu ra? Sao lại nghe tin nhảm nhí này, Miên Miên nhà ta ngoan ngoãn như vậy sao có thể yêu sớm? Em là chị dâu của Miên Miên, sao lại đi tin tưởng người ngoài nói hưu nói vượn?!"
Lúc này người Đường gia hoàn toàn minh bạch, chuyện này là tin tức từ trong miệng của vợ lão lục.
Tầm mắt Đường Miên dừng ở trên người Trịnh Anh Hạnh, đôi mắt hơi hơi nhíu lại.
Thật là, chuyện của nữ chủ cô còn chưa kịp cáo trạng, cô ấy đã ra tay trước rồi!
Trịnh Anh Hạnh nhận thấy người nhà họ Đường đều nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút thấp thỏm, đặc biệt là ánh mắt Đường Miên khiến Trịnh Anh Hạnh có dự cảm không tốt, cô ta định giải thích nhưng Đường Miên không cho cô ta cơ hội mở miệng.
Nhì Đường Miên nở một nụ cười nhạt, môi đỏ hé mở, âm thanh thanh thúy cất lên: "Lục tẩu, lần trước ở xưởng dệt tôi thấy chị và một người đàn ông rất thân mật, tôi thực hoài nghi không biết chị có làm việc gì có lỗi với lục ca không?"
Trịnh Anh Hạnh trong đầu ong ong, trống rỗng, theo phản xạ tức giận rống lên một câu: "Cô nói bậy!!!"
Đường Miên nhàn nhạt liếc mắt qua, bộ dáng bình tĩnh đối lập với Trịnh Anh Hạnh gấp không chịu được.
A ~
Nữ chủ cô có thể nói tôi yêu sớm, sao tôi lại không thể nói cô ngoại tình?
Có ngoại tình hay không, thì trong tam người kia rõ rành.
Tới đây, cho nhau tổn thương, ai sợ người đó thua!
Xé bức nữ chủ Đường Miên chưa bao giờ sợ!.


Bình luận

Truyện đang đọc