XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Edit: Băng Tâm
Đó là một bài thi với dấu tích đỏ chiếm hơn nửa bài, Đường Miên nhìn bài thi rồi liên tưởng đến Giang Tú Phân nói nguyên chủ là học bá, lúc này nhìn bài thi cầm trên tay cô cảm thấy có chút vi diệu.

Rốt cuộc là mọi người trong nhà đã có hiểu lầm gì, chẳng lẽ họ nghĩ thành tích của nguyên chủ như vậy đã là rất tốt?
Mắt nhìn thấy con điểm trên bài thi Đường Miên không nhịn được đưa tay vỗ trán, kết quả này thật sự không tồi chút nào, 56 cái danh tộc 56 chi hoa, thật sự là 56 điểm nguyên chủ vậy mà không đạt đến điểm trung bình.

Đường Miên đang nhìn chằm chằm bài thi thì nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài, ngay sau đó cô liền nghe được giọng nói của cô bé lúc sáng qua khe cửa.

Cô bé ở ngoài cửa kia hẳn là con gái của tam ca, Đường Đồng, bây giờ vẫn còn học tiểu học, hai năm nữa mới có thể vào trung học.

"Tiểu cô, bà nội bảo con đem đồ ăn đến cho người." Giọng nói rụt rè của cô bé vang lên từ ngoài cửa.

"Được, vào đi." Đường Miên lên tiếng.

Thực mau Đường Đồng liền bưng một chén mì đi đến, màu trắng mì sợi phối hợp với trứng gà chiên hoàng kim, trông thật ngon miệng.

Mì sợi màu trắng, còn thêm trứng gà, tại thời đại này có thể nói là bữa ăn xa xỉ, một chén mì này lần nữa cho Đường Miên một khẳng định là nguyên chủ rất được yêu thương.

Đường Miên che lại bụng nhỏ, thấy tô mì sợi này thật đúng là có cảm giác đói bụng, cô xuyên đến đây đã được nửa ngày, trừ bỏ chén trà lúc sáng thì cô vẫn chưa có gì trong bụng.

Bên này phòng Đường Miên cảm thấy mỹ mãn mà ăn mì sợi, bên kia phòng Giang Tú Phân mang vẻ mặt buồn rầu, lúc này đừng nói mì sợi, chính là sâm Cao Ly phỏng chừng bà cũng chẳng có tâm tình để ăn.

Đường Dương Sơn phát hiện từ lúc trở về nhà đến giờ sắc mặt Giang Tú Phân không tốt, thấy hiện tại hai người đang ở phòng riêng không có người ngoài, liền mở miệng hỏi:
"Lão bà tử, bà làm sao vậy, dọc đường về tới giờ sắc mặt bà luôn rất khó coi, bác sĩ đã nói Miên Miên không có bị gì, chỉ là không nhớ rõ một vài chuyện, không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này......"
Đường Dương Sơn lời còn chưa nói xong đã bị Giang Tú Phân đánh gãy, Giang Tú Phân xua xua tay, sau đó đi ra cửa nhìn thoáng qua xung quanh rồi đóng cửa lại, xác định dã không có ai ở bên ngoài mới nói với Đường Dương Sơn bên này.

"Lão đầu tử, vừa rồi ở bệnh viện ông không cảm thấy Miên Miên hơi quái lạ sao?"
"Có cái gì mà lạ?" Đường Dương Sơn nghi hoặc hỏi.


"Tôi lúc trước đã biết ông là loại người vô tâm vô phế mà, chẳng lẽ chuyện xảy ra lúc ở bệnh viện ông không nhớ rõ, chúng ta đang xuống lầu thì con bé lại nghiêng người sang bên như đang nhường đường cho người khác, ông không thấy rất kìa lạ sao? Hôm nay con bé mới ngã xuống sông, nếu không phải như tôi nghĩ thì......!Ngày mai tôi đi tìm tam bà bà xem thử?"
Đường Dương Sơn sắc mặt trầm xuống, không tán đồng mà liếc Giang Tú Phân một cái, mở miệng quở mắng: "Bà đừng có hồ đồ, chuyện này không nên nói lung tung, con gái tôi không có bị gì cả, chỉ là lúc ở bệnh viện có chút thất thần thôi, bà muốn đi tìm tam bà bà như vậy chẳng lẽ đã quên chuyện mấy năm trước? Thật vất vả mới trở lại cuộc sống bình thường bây giờ bà lại muốn làm lớn chuyện, tôi phản đối việc bà đến tìm tam bà bà!"
Đường Dương Sơn cũng là người đã trải qua một thời kì đặc thù, đối với những chuyện kia tương dối mẫn cảm, nhớ chuyện năm đó nháo đến người không màng thế sự như ông cũng biết đến ngọn ngành, lại biết đến lão đầu tử nhà mình là một kẻ cứng đầu ông đã quyết thì khó mà thay đổi, nhưng Giang Tú Phân cũng là dạng người cố chấp chuyện này sao có thể dễ dàng cho qua.

"Ở đây chẳng có ai là người ngoài, chỗ chúng ta cũng chỉ là một địa phương nhỏ không ai để ý, chuyện đó đã qua lâu rồi, tam bà bà vẫn còn sống ở trong thôn nên tôi chắc là mọi người đã bỏ qua chuyện đó rồi, hơn nữa trong thôn cũng không ít người ngầm đến tìm bà ấy, ngày mai tôi lén đi, khẳng định là sẽ không để ai nhìn thấy."
"Kia......" Đường Dương Sơn trầm mặc một chút, trong đầu hiện lên hành động khác thường của Đường Miên hôm nay, mở miệng nói: "Vậy bà cẩn thận một chút, chờ đến buổi tối hãy đi, khi đó ít người."
"Tôi biết rồi, chuyện này còn cần ông phải nhắc sao?" Giang Tú Phân nói.

Lúc vợ của lão đại và lão nhị làm cơm chiều thì Giang Tú Phân dẫn Đường Miên ra ngoài, trên tay bà còn cầm một cân đường trắng và hai mươi cái trứng gà, lần này dẫn Đường Miên ra ngoài là vì đặc biệt đi cảm tạ Hòe Hoa đã cứu Đường Miên.

Hòe Hoa mặc kệ vì sao cứu Đường Miên, dù sao cũng là cứu người, Giang Tú Phân là người có ân tất báo, huống chi đây còn là mạng người việc báo ơn này còn phải chú trọng hơn mấy lần.

Đường Miên ngoan ngoãn đi theo sau Giang Tú Phân, tới nhà Hòe Hoa.

Hòe Hoa là một quả phụ trong thôn, chồng bà đã chết nhiều năm, chịu không ít khổ cực một mình nuôi nấng con trai, nay bà cũng đã lên chức bà nội, tuổi của bà cùng Giang Tú Phân không kém bao nhiêu, có câu trước nhà quả phụ nhiều thị phi nên mọi người đối với bà có chút bài xích, vì vậy chẳng mấy ai lui tới.

Hòe Hoa thấy Giang Tú Phân cùng Đường Miên tới nhà mình thì không khỏi kinh ngạc, chuyện buổi sáng cứu người Hòe Hoa chỉ cho rằng là trùng hợp gặp gỡ, gặp phải tình huống đó thì cho dù người rơi xuống nước có là ai đi nữa bà cũng sẽ cứu, nhưng là cứu người là một chuyện, người ta đến nhà báo đáp là chuyện khác, thấy người Đường gia tới cửa Hòe Hoa trong lòng có chút khó tin.

"Chị Hòe Hoa, hôm nay thật sự vất vả cho chị, nếu không nhờ chị thì Miên Miên nhà tôi hôm nay đã xảy ra chuyện lớn, vừa đưa con bé đi bệnh viện về tôi liền đến đây cảm ơn chị." Giang Tú Phân khách khí nói, tuy lời nói có hơi quá nhưng bà là thật tâm cảm kích việc làm hào hiệp cứu người của Hòe Hoa.

"Thím đừng nói quá lên thế, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, lúc cứu người cũng không biết đấy là Miên Miên nhà thím, tôi chẳng hiểu tại sao ngay giữa trời giá rét như vậy con gái thím lại ra bờ sông còn để mình bị ngã xuống? May mà tôi hôm nay trùng hợp qua đó hái rau, chứ bình thường ở bên kia không có nhiều người lắm......" Hòe Hoa uyển chuyển nói một câu, ngầm ẩn ý nếu như không gặp được bà thì hôm nay Đường Miên đã gặp chuyện nghiêm trọng.

Ngày hè bờ sông còn có mấy đứa trẻ trong thôn ra bắt cá, chứ mùa đông lạnh lẽo như vậy chẳng có ai muốn ra sông, vấn đề đặt ra là trời lạnh như vậy Đường Miên ra bờ sông để làm gì? Làm sao còn để mình ngã xuống sông? Lỡ như Hòe Hoa không gặp được người, có phải hay không cô đã mất mạng?
Trên thực tế cái mạng nhỏ này của Đường Miên đã mất, Hòe Hoa cùng Giang Tú Phân cũng không biết chính là bây giờ trong cơ thể này không phải là Đường Miên của trước kia.

"Chuyện này tôi cũng cảm thấy không thích hợp, lúc chị đến có thấy ai khả nghi ở cạnh Miên Miên không?" Giang Tú Phân tìm hiểu nói.

"Không, lúc tôi đến đã thấy con bé vùng vẫy dưới nước, bốn phía không nhìn thấy có người." Hòe Hoa mở miệng trả lời.


Đường Miên chờ đến Giang Tú Phân cùng Hòe Hoa liền thấy Giang Tú Phân ra hiệu cho mình cô liền nở nụ cười rồi ngoan ngoãn mở miệng nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của thím, lòng con luôn nhớ ghi nhớ ân tình này, tương lai thím có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói nếu giúp được con sẽ không chậm trễ."
Hòe Hoa tầm mắt dừng ở trên người Đường Miên, lúc này trời đã bắt đầu tối, nhưng Đường Miên trời sinh nước da trắng nõn, đứng ở ngoài viện nhìn dị thường bắt mắt, tiểu cô nương bộ dáng lớn lên xinh đẹp, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, đặc biệt là khi cười lên sẽ lộ ra cái lúm đồng tiền xinh đẹp đến mức làm tim bà trở nên mềm nhũn.

Hòe Hoa đột nhiên hiểu ra Giang Tú Phân vì sao xem con gái như là bảo bối, một cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp hiểu chuyện như thế ai mà có thể không yêu thương được chứ.

Lời Đường Miên vừa nói Hòe Hoa nghe nhưng không để trong lòng, rốt cuộc Đường Miên cũng chỉ là cô bé mới lớn, thực sự có chuyện xảy ra cô bé cũng chẳng giúp ích được.

Nhưng bà không ngờ rằng một ngày trong tương lai đã tự cảm thấy may mắn vì khi đó đã cứu Đường Miên một mạng, có lẽ chỉ có thể nói hết thảy đều do số mệnh.

Giang Tú Phân đem đường trắng cùng trứng gà cho Hòe Hoa, hai người còn bởi vì thứ này đùn đẩy một phen, cuối cùng Giang Tú Phân vẫn thành công khiến Hòe Hoa nhận lấy đồ, trứng gà cùng đường trắng ở nông thôn là vật hiếm lạ, đồ tốt vẫn là nên thu vào túi.

Giờ cơm chiều --
Người Đường gia cơ bản tất cả đều đến đông đủ, trừ bỏ lão lục đang trong quân ngũ và cô vợ đang ở nhà mẹ đẻ của anh ra.

Trong nhà chính bày một cái bàn lớn, thường là để tám người ngồi nhưng tính sơ qua một chút Đường gia đã có hơn mười người ngồi vào có chút chật chội.

Đường gia có tám người lớn, thêm mấy đứa trẻ con nữa là hơn hai mươi người, có chen thế nào cũng không đủ chỗ, cho nên có nhiều đứa phải ngồi xổm bên ngưỡng cửa để ăn.

Đường Miên được đãi ngộ tốt hơn, được ngồi gần Giang Tú Phân, mà ngồi bên cạnh cô là một thiếu niên trạc tuổi nguyên chủ, thiếu niên gầy gò mặc trên người bộ quần áo cũ kĩ đã hơi chật làm lộ ra thân hình mãnh khảnh, đây là con trai lão đại Đường Vinh, năm nay mười lăm tuổi so Đường Miên nhỏ hơn hai tuổi.

Đường Vinh tựa hồ không quá thích vị tiểu cô Đường Miên này, từ lúc ngồi vào bàn đến giờ chẳng thèm cho Đường Miên một ánh mắt.

Hiện tại là mùa đông không có rau xanh ăn, chỉ có thể ăn bánh bao ngô cùng với dưa muối xào củ cải.

Đường Miên ăn xong phần của mình liền về phòng, mấy việc đại loại như rửa chén Giang Tú Phân cũng không để Đường Miên động tay vào.

Đường Miên vuốt ve bàn tay trắng nõn không một vết chai của mình, lại nghĩ đến trình độ được sủng ái của nguyên chủ trong nhà đoán chừng cô ấy chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc.


Ông bà ta có câu tự dưng khác thường tất có yêu, Đường Miên cảm thấy trước tiên mình nên an phận một chút.

Đấy là nguyên nhân Đường Miên lựa chọn nói rằng mình không nhớ được chuyện trước kia.

Đường Miên không biết rằng bằng cách nào mà cô xuyên vào thân thể này được, hiện tại ta sẽ không đề cập tới chuyện này, nhưng Đường Miên không có ký ức của nguyên chủ, chuyện này căn bản không giấu được, để cho mọi người phát hiện không bằng tự mình nói ra, Đường Miên cũng không lừa gạt họ, cô thật sự không nhớ những chuyện trước kia, bởi vì đó không phải là kí ức của cô.

Quan hệ giữa nguyên chủ và mấy người chị dâu với mấy đứa cháu có lẽ không được tốt lắm, trong bữa cơm không ai trong bọn họ quan tâm đến cô, bất quá như vậy càng vừa ý Đường Miên cô không cần phải nói chuyện với bọn, không sợ bọn họ nhìn ra sơ hở.

Chuyện Đường Miên mất trí nhớ Giang Tú Phân không nói với ai, người trong nhà cũng gạt đin, người trong nhà lắm miệng, sao tin chắc được rằng chuyện này họ không truyền ra ngoài, không chừng vừa nghe xong liền ra ngoài đồn thổi?!
Chuyện Đường Miên vì sao ngã xuống sông chưa được làm sáng tỏ, nếu thật sự có người muốn mưu sát cô, người nọ mà biết được Đường Miên mất trí chẳng phải sẽ mở tiệc ăn mừng sao?
7 giờ rưỡi, Giang Tú Phân bỏ vào túi 50 nhân dân tệ rồi đi ra ngoài.

Thôn họ ở tương đối gần thị trấn, cho nên trong thôn lúc này đã mở điện, tuy nhiên mọi người ở đây điều mang tâm thái tiết kiệm nên dù trời có tối cũng chẳng ai thèm bật đèn, hơn nữa hầu hết các hộ trong thôn đều lắp chỉ một bóng đèn trong nhà, vì vậy nếu đi ra ngoài vào ban đêm phải thật cẩn thận nhìn dưới chân nếu không sẽ bị ngã.

Nhà của tam bà bà ở phía cuối thôn, cùng mấy căn nhà ở trong thôn cách nhau khá xa, tổ tông của tam bà bà trước kia đều hành nghề bói toán, vào thời kì nào đó tam bà bà luôn bị đưa ra làm ví dụ cho nạn mê tín dị đoan, người nhà không ai chịu được từng người một rời đi đến cuối cùng chỉ còn một mình bà cô độc ở lại, ngày thường bà cùng người trong thôn cũng không thể tiếp xúc nhiều, cũng là người đáng thương.

Giang Tú Phân sờ soạng đi tới nhà tam bà bà còn chưa có tới gần cách một cái sân bà đã nghe được động tĩnh.

Trong viện kê một cái bàn vuông, trên mặt bàn đặt một cái lư hương, trong lư hương cắm nhan đang bốc khói, một ít tro tàn rơi lả tả xuống bàn bên cạnh lư hương.

Những tờ tiền ố vàng lần lượt bị ngọn lửa đốt cháy, chiếu sáng gương mặt thâm trầm đầy nếp nhăn.

Một bà lão nhìn qua khoảng bảy tám chục tuổi mặc một bộ y phục màu lam trên tay cầm tiền giấy thả từng tờ một vào đống lửa, từng trận khói bốc lên không ngừng......!
"Nên tới tới, nên đi đi......!đừng ở lại, đừng tham lam......" Giọng nói của bà lão vang lên trong viện giữa đêm tối làm cho người ta ớn lạnh sống lưng.

Phía ngoài cửa Giang Tú Phân cảm giác sống lưng mình lạnh toát, tựa hồ càng tới gần nhà tam bà bà không khí càng lạnh, hai cánh tay Giang Tú Phân đều nổi da gà.

Giang Tú Phân do dự trong chốc lát, vẫn là hít sâu một hơi giơ tay gõ cửa.

"Thịch thịch thịch......" Vang lên tiếng đập cửa.

Khoảng khắc tiếng gõ cửa vang lên, lão thái thái ngẩng đầu lên trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, sắc mặt âm trầm, khi bà cúi đầu xuống, ngọn lửa ban đầu đang cháy đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Lão thái thái thở dài một tiếng, bước chân vững vàng tiến tới mở cửa, động tác dứt khoát này chẳng giống của một bà lão 80 tuổi chút nào.


"Kẽo kẹt!" Một tiếng cửa viện mở ra, ngay sau đó Giang Tú Phân liền thấy gương mặt kia của lão thái thái.

Giang Tú Phân thấy tam bà bà, nhanh chóng nở nụ cười.

Tam bà bà liếc mắt nhìn Giang Tú Phân, sắc mặt lãnh đạm, nhìn chằm chằm Giang Tú Phân nhìn một hồi lâu mới mở miệng nói: "Muộn như vậy rồi cô còn đến tìm tôi để làm gì?"
"Tam bà bà, bà cho rằng tôi đi vào nói chuyện có tiện không?"
"Thật không tiện, có việc gì thì nói ở đây luôn đi." Tam bà bà từ chối không thương tiếc.

Giang Tú Phân lúc này cười đến có chút xấu hổ: "Tam bà bà, là có chuyện này, hôm nay con gái tôi ngã xuống sông, sau đó tôi mang con bé đi bệnh viện xem bệnh......"
Nghe Giang Tú Phân đem chuyện nói xong lúc sau tam bà bà ném xuống một chữ "Chờ" liền trực tiếp ầm một tiếng đóng cửa viện lại, một bộ tư thái không cho phép tiến vào.

Giang Tú Phân đợi vài phút cửa mới một lần nữa mở ra, vươn bàn tay đầy nếp nhăn ra ngoài, trên tay cầm chính một lá bùa được ghép lại từ hai mảnh giấy màu vàng.

"Hai lá, một lá cô mang theo bên người, lá còn lại để cho con gái."
Giang Tú Phân vội vàng duỗi tay tiếp nhận, sau đó đem tờ 50 nhân dân tệ nhét vào tay người đối diện.

Tam bà bà liếc Giang Tú Phân, ánh mắt kia làm Giang Tú Phân thật sự hoảng hốt.

Tam bà bà không có nhận lấy tờ tiền, mà là mở miệng nói một câu: "Không có chuyện gì thì nửa đêm đừng đến tìm tôi, lúc trở về nên cẩn thận một chút."
Bàn tay cầm tiền vươn ra của Giang Tú Phân có chút cứng đờ......!Đây là ý gì?!
Có chút đáng sợ.

Không đợi Giang Tú Phân mở miệng hỏi tam bà bà đã đóng cửa lại, Giang Tú Phân nhìn cánh cửa đã đóng lại, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, trên đường trở về tim đập đều nhanh hơn mấy lần.

Trở về trong bóng tối, mãi đến khi Giang Tú Phân thấy cửa chính nhà mình mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng xem như về đến nhà mới an tâm được, suốt dọc đường trở về tim bà như muốn bật khỏi lòng ngực.

Giang Tú Phân nhấc chân, đi được một đoạn đường ngắn bỗng dưng phát hiện không thích hợp.

Rõ ràng là bà đã đi qua đoạn đường này rồi, sao vẫn còn cách nhà mình rất xa......!Xa đến, giống như cả đời đều không có khả năng trở về được nữa!
Editor: hoàn 3337 chữ..


Bình luận

Truyện đang đọc