XUYÊN THÀNH NIÊN ĐẠI VĂN CÔ EM CHỒNG



Editor: Băng Tâm
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Đường Miên là bạn học của Tiết Ngao, tuổi trẻ tài cao, nhưng Tiết Kiến Quốc và Phạm Văn không nghĩ tới chính là cô bé này không chỉ bản lĩnh mà còn rất xinh đẹp, Tiết Ngao đứng bên người cô bé rất không xứng, không phải bọn họ chê chứ thằng con của họ đúng thật là kẻ làm hỏng phong cảnh, khí chất của Tiết Ngao thua xa con gái nhà người ta.

Bị hai vợ chồng Tiết gia nhìn Đường Miên cũng không túng mà mỉm cười với họ, lần trước chỉ xem qua tấm ảnh của vợ chồng Tiết gia, hiện tại mới được thấy người thật.

cha Tiết vừa thấy đã biết ông từng đi lính, về sau làm chính trị, khí chất khác hẳn người thường.

Phạm Văn khí chất ôn nhu, là hiền thê lương mẫu đúng mực.

Tiết Ngao thấy cha mẹ liên tiếp nhìn chằm chằm Đường Miên, mở miệng nói "Ba, mẹ, con đưa người về rồi, hai người đừng nhìn chằm chằm người ta nữa, nhìn nhiều một lúc nữa sợ là cậu ấy nghĩ sẽ bị hai người bắt cóc."
"Thôi, thôi, toàn nói nhảm không!" Phạm Văn xua xua tay liếc Tiết Ngao sau đó nhìn về phía Đường Miên, cười ngâm ngâm nói: "Đường Miên, con đừng nghe tên tiểu tử thúi này nói bậy, miệng ăn mắm ăn muối, lại đây, vào nhà ngồi, chắc con đói bụng rồi, đồ ăn ta đã sớm chuẩn bị tốt."
Đường Miên đi theo sau Tiết Ngao đến bàn ăn, Tiết Ngao đặc biệt ga lăng, kéo ghế cho Đường Miên ngồi sau đó kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

Cha Tiết và Phạm Văn nhìn một màn này không khỏi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Con trai ân cần như vậy, có chút hãnh diện!
Khụ khụ, nhưng này không phải là dấu hiệu yêu sớm đi?!
Hai vợ chồng ăn ý có cùng suy nghĩ nhưng chưa kịp nghĩ xa hơn, thì Tiết Ngao đã mở miệng nói đánh vỡ ý tưởng của hai người.

"Đường Miên, đừng khách khí, chúng ta là huynh đệ thân thiết, mẹ tôi nấu ăn rất ngon, cậu cứ coi đây là nhà mình, cha tôi chính là cậu cha, mẹ tôi chính là mẹ cậu, đừng quá câu nệ!"
Đường Miên:......!
A, thằng chó này đúng là không có tâm nhãn.

Sao cô đột nhiên có nhiều thêm hai vị cha mẹ?!
Ngay cả cha Tiết và Phạm Văn đều vì thằng con trai không có tâm nhãn nhà mình mà bất đắc dĩ, nói chuyện không phải nói như vậy, huynh đệ thân thiết cũng không phải hành xử như vậy, tùy tùy tiện tiện khiến cho người ta có nhiều thêm hai vị cha mẹ, ai chịu cho nổi.

Tuy nhiên không khí của bữa cơm vẫn rất tốt, cơm nước xong là đến chính sự, Tiết Kiến Quốc mời Đường Miên lên thư phòng của ông ở lầu hai tham quan.

Tham quan thư phòng chẳng qua chỉ là một cái cớ, vào thư phòng không lâu thì Phạm Văn bưng hai ly trà vào sau đó lại đi ra ngoài.

Chờ đến lúc thư phòng chỉ có Đường Miên và Tiết kiến quốc không khí trở nên an tĩnh, Tiết kiến quốc bất động thanh sắc đánh giá cô bé Đường Miên này, một hồi lâu mới chủ động nói.

"Tôi nghe khuyển tử nói Đường đồng học còn biết phong thủy?" Tiết kiến Quốc hỏi, tầm mắt như cũ dừng ở trên mặt Đường Miên, quan sát biểu tình trên mặt Đường Miên, không buông tha một chút chi tiết nhỏ nào.

Đường Miên ngước mắt, không chút rụt rè trực tiếp đối diện tầm mắt Tiết Kiến Quốc, môi đỏ khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười nhạt, nói: "Hiểu một chút."
"Đường đồng học thật khiêm tốn, tôi có một chút chuyện khá rắc rối làm tôi thấy rối râm, muốn cháu chỉ dẫn vài câu.

Cháu và Tiết Ngao là bạn học, nên cứ gọi tôi một tiếng bá bá." Tiết Kiến Quốc không có nói chuyện gì làm ông rối rắm, đây cũng là để kiểm tra trình độ của Đường Miên.

Đường Miên nhìn Tiết phụ, nở một nụ cười lễ phép, mở miệng gọi: "Tiết bá bá, hôm nay mạo muội tới cửa quấy rầy."
"Khách khí rồi, cháu không cần phải khách khí."
Hóa ra lúc còn ở Kinh Thị Tiết Kiến Quốc cũng từng gặp qua một vị cao nhân, mọi chuyện lúc đó Tiết Kiến Quốc hãy còn nhớ rõ, lúc trước vị cao nhân kia đã cho Tiết Kiến Quốc biết trên thế giới này không phải bất luận cái gì cũng đều có thể dùng khoa học để giải thích, thứ ta không thấy được chưa chắc đã không tồn tại.

Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.

Hành vi thăm dò của Tiết Kiến Quốc làm Đường Miên cảm thấy trong lòng không thoải mái, rốt cuộc cô vẫn còn trẻ, ở trong giới huyền toàn những lão nhân gia lão thái thái, một cô bé như Đường Miên tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

"Chuyện rắc rối gần đây của Tiết bá bá đến hỏi cháu có hơi thừa, không phải trong lòng ngài đã sớm đã có tính toán trước sao? Tuy rằng Tiết bá bá trong lòng hiểu rõ, nhưng cháu vẫn muốn khuyên Tiết bá bá một câu, làm việc phải biết điểm dừng*, tránh cho cành mẹ đẻ cành con.


Có một số người không nên tiếp tục làm bạn, nếu Tiết bá bá lòng dạ đàn bà, như vậy tương lai sợ sẽ không chỉ là liên lụy đến một mình Tiết bá bá."
(*) Nguyên văn cv là đương đoạn tắc đoạn nhưng mình dịch lại cho thuần Việt.

Tiết Kiến Quốc nội tâm kinh hãi, đồng tử co rụt lại, nhìn Đường Miên, trong đôi mắt thâm thúy cơ hồ muốn đem Đường Miên nhìn thấu.

Nhưng mà Đường Miên không hề né tránh, mà lại lần nữa nói một câu: "Tiết bá bá, nếu lòng dạ đàn bà, trong vòng nửa tháng sau chú sẽ gặp lao ngục tai ương."
Tiết Kiến Quốc trong lòng sóng to gió lớn, không thể không lấy một ánh nhìn hoàn toàn khác để đánh giá cô bé chỉ mới 16 tuổi trước mặt.

Thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng rất bản lĩnh và lợi hại.

Lời Đường Miên nói vừa rồi là sự kiện Tiết Kiến Quốc luôn để trong lòng, gần đây Tiết Kiến Quốc miiw nhận ra sự kiện này khiến ông khó chịu vô cùng.

Một người bạn nối khố đột nhiên đến tỉnh H tìm ông ôn chuyện cũ, nhưng Tiết Kiến Quốc nhận ra đối phương tới chỗ này không phải chỉ để ôn chuyện, chuyện này không phải gì kgos chấp nhận, nhưng là đối phương lại làm những chuyện vi phạm pháp luật.

Nếu đối phương tiếp tục chấp mê bất ngộ thì điều chờ đợi hắn ta chính là hình phạt của quốc gia, nhưng làm Tiết Kiến Quốc khó xử chính là đối phương giống như không có hoàn toàn đánh mất lương tâm, cho nên Tiết Kiến Quốc do dự không biết có nên cho đối phương một cơ hội.

Dù sao cũng là anh em tốt cùng sống trong một đại viện từ nhỏ, Tiết Kiến Quốc muốn giúp đỡ, nhưng lúc này Đường Miên lại khuyên ông làm việc phải biết điểm dừng, chẳng lẽ bên trong có nội tình mà ông không biết?
"Cháu có thể nói cho tôi biết tại sao không?" Tiết Kiến Quốc hỏi.

"Không tại sao cả, muốn biết lý do thì tự tìm hiểu, hai người bất đồng với nhau là điều đã định, hai người không phải người chung đường.

Cho cháu mạo muội hỏi một câu, khoảng thời gian trước người nọ có phải tặng cho Tiết bá bá một lễ vật, nếu Tiết bá bá không vừa lòng với lễ vật này thì nên trả lại càng sớm càng tốt, một quả khoai lang nóng bỏng tay không nên tùy tiện nhận lấy."
"......" Tiết Kiến Quốc bình tĩnh nhìn Đường Miên một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, để tôi gọi tài xế đưa Tiết Ngao và cháu về trường."
"Vâng, làm phiền Tiết bá bá rồi." Đường Miên gật gật đầu, nhấc chân cất bước ra khỏi thư phòng.

Tiết Kiến Quốc vẫn luôn nhìn theo Đường Miên đến khi bóng dáng cô biến mất ngoài cửa, đứng ở tại chỗ vài phút mới chậm rãi dạo bước đi tới cửa sổ, trên cao nhìn xuống, thấy phía dưới viện Tiết Ngao và Đường Miên ngồi vào trong xe, sau đó tài xế lái xe đưa bọn họ đi ra ngoài.

"Thịch thịch thịch!" Tiếng đập cửa vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiết Kiến Quốc, ông quay đầu lại liền thấy Phạm Văn đang tiến lại gần.

"Dạo này anh làm sao vậy, hình nhjw tâm trạng không tốt." Phạm văn mày đẹp nhíu lại, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, ở cơ quan có chút việc, đúng rồi, chiều nay em sẽ trở lại bệnh viện sao?" Tiết Kiến Quốc nói.

"Trở về, buổi chiều em còn có hai ca phẫu thuật." Phạm văn trả lời.

"Anh sẽ cùng em qua bệnh viện một chuyến, gặp lão Ngô, anh ấy nói là hôm nay muốn đến bệnh viện thăm em?"
"Đúng vậy, nhưng cũng thật kì lạ, lão Ngô sao đột nhiên lại đến đây, lại còn có nhất định phải đi bệnh viện gặp em, còn nói muốn đưa cho em một lễ vật? Anh thấy có kì quái không chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi còn khách khí." Phạm văn cười nói.

Nhưng mà Phạm Văn không có chú ý tới chính là lúc bà nói đến lễ vật Tiết Kiến Quốc sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một mạt tàn khốc.

Lễ vật......!
Muốn duỗi tay đến chỗ Phạm Văn, có chút quá mức rồi.

Những việc rối rắm trong lòng Tiết Kiến Quốc bấy lâu giờ khắc này đã biết nên giải quyết thế nào.

Đàn ông nhân từ nương tay từ lâu đã trở thành kho báu.

Cảm tình nhiều năm chung quy vẫn so không được với ích lợi, lòng người dễ thay đổi.


Lão Ngô đã không còn là lão Ngô của trước kia.

Mấy ngày qua đi, trang nhất báo đưa một bản tin.

Ông Vương xx bị bắt vì buôn hàng lậu và ma túy, Vương xx đã hối lộ thị trưởng Tiết, nhưng thị trưởng Tiết kiên quyết chống lại sự cám dỗ và nộp lại những gì Vương xx đã gửi.

Đây chỉ là một mẩu tin nhỏ, Đường Miên gần đây đã thích nghi với cường độ học tập, lúc thấy tin tức này môi đỏ gợi lên một nụ cười nhạt.

Thứ bảy hôm nay, Đường Miên về thôn.

Đến cửa thôn cô gặp được một người quen, người này không phải à khác, chính là lục tẩu Trịnh Anh Hạnh.

Trịnh Anh Hạnh cũng thấy Đường Miên, theo phản xạ đem đồ vật trên tay giấu ra phía sau.

Động tác này của Trịnh Anh Hạnh như có tật giật mình, làm Đường Miên híp mắt lại, hướng tới phía sau Trịnh Anh Hạnh liếc vài lần.

Nhận thấy được tầm mắt của Đường Miên, Trịnh Anh Hạnh quay sang, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt nói: "Miên Miên, sao hôm nay em đã trở lại? Cũng không nói truocs với người trong nhà một tiếng, hôm qua mẹ còn nhắc nhớ em, nói không biết tuần này em có về hay không."
"Được nghỉ, cho nên tôi liền trở về, vừa rồi lục tẩu cầm cái gì vậy?" Đường Miên lúc nói chuyện đôi mắt vẫn hướng tới phía sau Trịnh Anh Hạnh xem qua đi.

Trịnh Anh Hạnh trong lòng có chút khẩn trương, cô ta cảm thấy dường Đường Miên đã biết cái gì, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy không có khả năng, rốt cuộc cô ta chỉ có hai ngày nay phản ứng không thích hợp.

"Không có gì, chị hai ngày này có chút không thoải mái, cho nên đi lên trấn mua một ít thuốc, dự định tự mình nấu uống." Trịnh Anh Hạnh nửa thật nửa giả nói.

Trên tay cô ta cầm đúng là thuốc, nhưng lại không phải thuốc chữa bệnh, mà là cô ta trộm đi phòng khám tìm người kê cho......! thuốc phá thai.

Đúng vậy, Trịnh Anh Hạnh mang thai!
Trịnh Anh Hạnh thậm chí không rõ, kiếp này lại thay đổi, rõ ràng đời trước lúc này cô ta không có mang thai, vì sao hiện tại trong bụng cô ta lại có nhiều thêm nhiều một miếng thịt?!
Con cái, đời trước Trịnh Anh Hạnh cả đời chưa từng được làm mẹ, đời này cũng không phải cô ta không muốn có con, hoàn toàn tương phản, Trịnh Anh Hạnh nằm mơ cũng muốn có con, nhưng đứa nhỏ này không nên sinh ra vì nó là con của tên tra nam Từng Kiến Thành kia.

Trịnh Anh Hạnh muốn sinh chính con của cô ta và Đường Chiến, một kết tinh tình yêu của bọn họ.

Nhưng đứa bé trong bụng cô ta hiện tại không phải là một kết tinh tình yêu, mà là một nghiệt chủng, một nghiệt chủng không nên đến thế giới này.

Đường Miên không nhìn thấy nhưng vẫn mơ hồ đoán ra được, Trịnh Anh Hạnh lúc này hẳn là đã phát hiện trong thân thể mình có thêm mótinh linh.

Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, Đường Miên không thể không cảm thán một câu.

Quả nhiên độc nhất là tâm phụ nữ, đứa nhỏ này nói không cần liền từ bỏ, Trịnh Anh Hạnh đủ tàn nhẫn.

"Lục tẩu, chị không khỏe sao lại không nói, tôi hiểu một chút về trung y, kỳ thật chị dâu không cần tiêu số tiền đó, trực tiếp tìm tôi là được, chị thấy chỗ nào không thoải mái vậy?" Đường Miên hỏi.

"Ha hả, chị không thoải mái ở chỗ khó có thể nói được, hơn nữa một cô bé như em biết cái gì về trung y." Trịnh Anh Hạnh thiếu chút nữa nói thẳng không tin cô em chồng Đường Miên này, Đường Miên kia học tập không ra gì làm sao có thể là người hiểu biết về trung y, Trịnh Anh Hạnh một chút cũng không tin tưởng.

Đúng vậy, Trịnh Anh Hạnh trước nay vẫn luôn tin rằng Đường Miên học tập không tốt, có lẽ là bởi vì trọng sinh làm Trịnh Anh Hạnh mang theo một sự hoài nghi với mọi người nên tuyệt đối không tin tưởng người khác.

Mặc kệ là Đường Miên hay là Từng Kiến Thành, người có ban tay vàng trọng sinh như Trịnh Anh Hạnh tự tin mình có thể hạ gục hết.


Đường Miên cũng không tính dây dưa thêm việc này, nhưng nếu Trịnh Anh Hạnh đã biết tình huống thân thể cô ta, Đường Miên cảm thấy cuộc hôn nhân của Trịnh Anh Hạnh và Đường Chiến nên kết thúc ở đây.

Nghĩ vậy, Đường Miên liếc mắt nhìn Trịnh Anh Hạnh đang chột dạ, sau đó tính trở nên xử lý để có thể mang thương tổn giảm xuống thấp nhất.

Đường chiến nói như thế nào cũng là lục ca của Đường Miên.

Lui vạn bước nói, cho dù Đường Chiến không có tình cảm với Trịnh Anh Hạnh không, nhưng đàn ông mà bị vợ cho đội nón xanh, tâm lý vẫn sẽ chịu một chút tổn thương, đó là bản tính của con người.

Giang Tú Phân thấy Đường Miên và Trịnh Anh Hạnh một trước một sau trở về, hoài nghi nhìn Trịnh Anh Hạnh, nói: "Vợ lão lục, không phải con nói thân thể không thoải mái sao, thế nào lại cùng Đường Miên trở về? Con không khỏe ở chỗ nào? Kiểm tra rồi có vấn đề gì không? Đi ra ngoài từ lúc sớm mà giờ này mới về tới xem bệnh cũng cần nhiều thời gian như vậy sao?"
"Mẹ, con tiện đường về nhà mẹ đẻ một chút." Trịnh Anh Hạnh trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó tiếp tục nói: "Thân thể không có vấn đề gì, bác sĩ lấy hai lần thuốc uống, dặn con chú ý nghỉ ngơi một chút."
Đường Miên nghe Trịnh Anh Hạnh nói trong lòng nhịn không được bội phục Trịnh Anh Hạnh, xem lời này nói lưu loát không kẻ hở mặt không biến sắc, nếu cô không biết cũng sẽ tin lời của Trịnh Anh Hạnh nói là thật, sợ là đêm nay cái thai trong bụng của cô ta sẽ không còn.

Giang Tú Phân chỉ càu nhàu vài câu, bởi vì Đường Miên về nhà nên tâm tình Giang Tú Phân tốt hơn chút, nói hai câu liền lôi kéo Đường Miên vào nhà đi.

"Con gái, hôm nay như thế nào đã trở về, đúng rồi, hôm qua lục ca con đi cùng với mấy bưu tử* trong làng ra đập nước bắt được hai con cá, buổi tối mẹ hầm cá với bắp cải cho con, hôm qua lục ca con bắt được cá còn nói đợi con trở về mới ăn." Giang Tú Phân có tâm tình nhắc đến chuyện này tâm trạng hiển nhiên không tồi.

(*) Mình không biết từ này nên giữ nguyên cv.

Trước đây mọi người trong thôn thường ra bờ sông phía sau thôn bắt cá, nhưng sau chuyện Đường Miên và Khoai Tây rơi xuống nước cách đây không lấu thì người dân không dám ra sông nữa, đập nước cách thôn khá xa, vất vả cả buổi qua đó cũng chẳng bắt được bao nhiêu cá.

Mọi người đều bận rộn, lấy đâu ra thời gian đi bắt cá, chỉ có Đường Chiến chân bị thương mới có thời gian rảnh rỗi đi bắt cá.

Đường Miên mím môi nhìn Giang Tú Phân cười, vươn tay nắm lấy cổ tay Giang Tú Phân, để bà ngồi ở một bên mép giường, sau đó nhìn Giang Tú Phân, đặc biệt nghiêm túcnói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì nghiêm túc vậy?" Giang Tú Phân.

"Khụ khụ, kia vừa rồi mẹ không phải thấy con với chị dâu ở trước cổng thôn sao?"
"Đúng, sau đó thì sao? Có chuyện gì hả?"
"Mẹ, con một chút trung y, con xem qua chị dâu, hình như là có." Đường Miên cũng không vòng vo, trực tiếp nói.

Có......!Có?
Có gì?
Vài giây sau, Giang Tú Phân mới hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Miên, trong đầu ong một phát muốn nổ tung, nhưng Giang Tú Phân buộc bản thân bình tĩnh trước khi mọi chuyện sáng tỏ.

"Miên miên, lời này không thể nói bậy, lục tẩu con làm sao mà có được? Lục ca con hơn nửa năm nay không về, lúc này mới về được mấy ngày, cho dù có tin tức cũng không có khả năng nhanh như vậy!"
"Mẹ, con là người tùy tiện nói chuyện lung tung sao?"
"Vậy những lời con nói vừa rồi là có ý gì? Ý của con là......!lục tẩu con ngoại tình?!" Giang Tú Phân chỉ cần nghĩ đến khả năng này, khống khống chế được tức giận.

"......" Đường Miên trầm mặc, vậy có nghĩa là cam chịu.

Giang Tú Phân lúc này hiểu rõ, lửa nóng trong lòng bốc lên, vội đứng dậy xông ra ngoài.

Đường Miên nhìn động tác lưu loát của Giang Tú Phân, vội vàng đi theo.

Giang Tú Phân ra khỏi phòng, hỏi Đường Đồng ở trong sân biết Trịnh Anh Hạnh đang ở trong bếp lập tức xông vào, chờ đến Đường Miên cùng Đường Đồng phản ứng lại thì trong phòng bếp đã vang lên hai tiếng chát.

Ngay sau đó tiếng Trịnh Anh Hạnh khóc thút thít vang lên, Đường Miên chạy nhanh như cất đi vào.

Trong phòng bếp, Giang Tú Phân cái gì cũng không nói, bà dùng sức nghẹn lại, sợ mình nhịn không được rống lên làm hàng xóm đều biết Trịnh Anh Hạnh cho Đường Chiến đội nón xanh, việc xấu trong nhà không thể để bên ngoài biết, vì lão lục, Giang Tú Phân lúc động thủ cũng nghẹn lại không nói một chữ.

Trịnh Anh Hạnh bị đánh ngốc, bị bà bà cho ăn hai cái tát, đầu óc còn ong ong, hai má đau rát.

"Mẹ đừng đánh con, con có làm gì sai sao mẹ lại đánh con? Mẹ đừng đánh con nữa, con đau......" Trịnh Anh Hạnh một bên trốn tránh bàn tay của Giang Tú Phân, một bên mở miệng nói.
Giang Tú Phân giận đến sôi máu, nghe Trịnh Anh Hạnh ồn ào càng giận hơn nữa: "Làm sao hả? Cô còn hỏi tôi làm sao được à? Trịnh Anh Hạnh, cô đừng gọi tôi là mẹ, ta không tôi không có phúc khí kia, không nhận nổi một tiếng mẹ này của cô! Đường gia chúng tôi không có một đứa con dâu như cô, ngày mai cô phảu ly hôn với lão lục, nhất định phải ly hôn!!!"
Giang Tú Phân cơ hồ rống to hai chữ "ly hôn" này, bởi vì dùng sức quá lớn, trong mắt hiện lên đầy tơ máu.

Giang Tú Phân nói đặc biệt lớn, lúc này người Đường gia ở bên ngoài cũng đều nghe thấy được.


Đường Miên thấy bộ dáng kích dộng của Giang Tú Phân, vội vàng tiến lên hai bước, duỗi tay đỡ lấy cánh tay Giang Tú Phân, sợ Giang Tú Phân kích thích quá độ xỉu.

Giang Tú Phân tuổi cũng không đã cao, kích động đến ngất xỉu có thể xảy ra.

Đường Miên lặng lẽ đỡ Giang Tú Phân thừa dịp không ai để ý đưa một ít linh khí vào người bà.

Giang Tú Phân tức đến nghẹn, ngực không ngừng phập phồng, đột nhiên có một luồng khí chảy vào trong khoang ngực làm bà bình tĩnh lại.

"Mẹ, chúng ta có chuyện từ từ nói, vào phòng rồi nói đi." Đường Miên kiến nghị.

"Hừ, Trịnh Anh Hạnh cô mau đến phòng tôi, Đường Miên, con đi kêu lục ca vào nhà, sẵn tiện bảo Đường Đồng đi gọi cha con về." Giang Tú Phân thở hổn hển, trừng mắt liếc Trịnh Anh Hạnh mới từ trong bếp ra.

Trịnh Anh Hạnh đang nấu thuốc, vừa rồi Giang Tú Phân đột nhiên vọt vào tát hai đến bây giờ đầu óc còn ong ong, gương mặt từng đợt đau đớn.

Trịnh Anh Hạnh nhớ rõ vừa rồi Giang Tú Phân dẫn Đường Miên về phòng, vài phút sau đó Giang Tú Phân xông ra đánh người, chuyện này nói không liên quan đến Đường Miên, đánh chết Trịnh Anh Hạnh cũng không tin.

Trịnh Anh Hạnh nghĩ đến vừa rồi mình phải hứng chịu hai cái tát, ánh mắt nhìn Đường Miên trở nên hung ác.

Đường Miên nhận thấy được ánh mắt của Trịnh Anh Hạnh, ngước mắt lên nhìn lại.

Trịnh Anh Hạnh nhanh chóng thu liễm sát khí trong mắt, lấy tay xoa bên má bị tát, nhu nhược đáng thương nói: "Miên Miên, em nói gì với mẹ vậy, sao mẹ lại tức giận thê?"
"Lục tẩu, đây sợ là lần cuối tôi gọi chị là lục tẩu, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, chị ở nhà mẹ đẻ làm những gì chị tự biết đúng không?"
"Chị không hiểu em đang nói gì, Miên Miên, em không thể bởi vì lần trước chị nói em yêu sớm mà em vu hãm chị, dù sao thì chị cũng là lục tẩu của em.

Nói nữa, chuyện của em chị cũng chỉ nghe người khác nói, chị cũng không biết người kia nói hươu nói vượn." Trịnh Anh Hạnh trong lòng hận không thể giết Đường Miên, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bị khi dễ.

"Tôi hiểu lầm? từ trước đến nay tôi là người rộng lượng, lần trước chị sau lưng tôi cáo trạng với lục ca tôi cũng chưa nói cái gì.

Lần này vấn đề là ở trên người chị, chậc chậc chậc, có một số người như chị vậy dó, có bản lĩnh làm nhưng không có gan nhận?"
"Miên miên, em nói cái gì chị nghe không hiểu, rốt cuộc em đã nói gì với mẹ? Khiến mẹ động thủ với chị." Trịnh Anh Hạnh trong lòng thấp thỏm, đặc biệt là khi đối diên với ánh mắt của Đường Miên có một loại cảm giác như bị nhìn thấu.

"Chị không hiểu cũng chẳng sao, trong chốc lát nữa thôi, chị liền hiểu rõ." Đường Miên cũng không có tâm tư cùng Trịnh Anh Hạnh khua môi múa mép, nhưng cô vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Thuốc kia chị uống hay không uống nên suy xét cho kĩ, nói như thế nào cũng là một cái mạng."
Mạng......!Trịnh Anh Hạnh bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm Đường Miên, âm trầm nói: "Cô biết cái gì?"
Đường Miên không có trả lời Trịnh Anh Hạnh.

Trịnh Anh Hạnh thấy Đường Miên như vậy, ngăn không được ác ý trong lòng nói: "Đường Miên, cô tốt nhất không nêm xen vào việc người khác!"
"Như thế nào là xen vào chuyện người khác, lục ca tôi bị chị cho đội nón xanh tôi sao có thể mặc kệ?" Đường Miên hỏi lại.

"Không phải, tôi không có! Cô nói bậy, tôi không có!" Trịnh Anh Hạnh có chết cũng không sờn.

"Yếu ớt phản khán? Chết không thừa nhận?"
Chơi chiêu trà xanh với cô hả? Quá ngây thơ rồi!
Có một số việc không phải không thừa nhận liền có thể, lúc trước làm thời điểm nên suy xét đến hậu quả, hoặc là nói, đừng tưởng rằng trọng sinh một lần là có thể đem phía trước đã làm sai sự toàn bộ hủy diệt, xóa bỏ toàn bộ!
Trên thế giới không như vậy tốt chuyện này, nhân quả tuần hoàn, đường chiến không nợ ngươi Trịnh Anh Hạnh cái gì.

Liền tính là thiếu, kia cũng là ngươi Trịnh Anh Hạnh thiếu đường chiến.

Đệ nhất thế đường chiến bị ngươi Trịnh Anh Hạnh mang theo nón xanh, đệ nhị thế đồng dạng bị một nữ nhân tái rồi.

Đường chiến bị chẳng hay biết gì, so sánh với đệ nhất thế, đường chiến nhìn như hạnh phúc đệ nhị thế có vẻ hắn càng thêm đáng thương thả thật đáng buồn.

Đường Miên cười nhạo một tiếng, liếc Trịnh Anh Hạnh liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng phun ra một câu: "Ngươi trong bụng hài tử chính là tốt nhất chứng cứ."
- ---
Hôm nay định ra hai chương nhưng ta đang bệnh phải ngủ sớm, để mai hoặc mốt gì lại thêm chương sau vậy.

Chúc cả nhà ngủ ngon moah moah.


Bình luận

Truyện đang đọc