XUYÊN THÀNH QUẢ TIM NHỎ CỦA LÃO ĐẠI


Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trang
Nửa đêm Cố Thâm rủ cô đi leo núi, Ôn Noãn cảm thấy lời mời này có hơi đột ngột, chính bản thân cô còn cảm thấy rất khó hiểu nhưng cô biết, mình rất muốn đi.
Cô ngay lập tức đồng ý: "Được."
Cô rất muốn đi leo núi.
Dù sao thì bây giờ cô cũng đang bị mất ngủ, đi leo núi chắc là sẽ rất thú vị và sảng khoái.
Cảm xúc lúc này của cô có chút không diễn tả được, nhưng cô biết côbmuốn đi ra ngoài thư giãn một hôm.

Thực ra kể từ khi đến thế giới này, cô vẫn chưa từng thưởng cho bản thân mình một kỳ nghỉ nào.
Cố Thâm bật cười: "Vậy cậu đứng trước cổng trường chờ tôi nhé.

À, bây giờ vẫn đang là nửa đêm, cậu nhớ không được chạy lung tung."
Suy nghĩ một lúc, anh sửa lại câu nói: "Không được.

Bây giờ đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm.

Hay là cậu cứ chờ tôi đến cổng trường rồi mới đi xuống."
Ôn Noãn nghe thấy vậy, khóe môi của cô khẽ nhếch lên: "Được rồi, bây giờ vẫn còn sớm nên cậu cứ từ từ chuẩn bị nhé."
"Ừ."
Sau khi cúp máy, Ôn Noãn đột nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ và hào hứng.
Cô ngay lập tức leo xuống giường, bật đèn phòng ký túc xá lên, rồi vội vàng sửa soạn đồ đạc.

Lúc thay đồ, sau một hồi phân vân và do dự, cô quyết định lấy một bộ quần áo mới ra rồi mặc lên người.

Đêm khuya thanh vắng, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua càng khiến cho thời tiết trở nên mát mẻ.

Có lẽ vì ban ngày mặt trời quá chói mắt, nên bây giờ khi nhìn lên bầu trời lại cảm thấy ánh trăng rất dịu nhẹ và xinh đẹp.
Ôn Noãn đương nhiên sẽ không nghe lời Cố Thâm dặn.

Cô không ngồi đợi điện thoại của Cố Thâm mà đã đeo balo rồi đi thẳng xuống dưới lầu.
Bây giờ vẫn còn đang trong kì nghỉ hè nên cả sân trường không một bóng người, huống hồ bây giờ vẫn còn đang là nửa đêm nên cô có thể nghe rõ được tiếng lá cây xào xạc.
Ôn Noãn mở balo ra lấy một chiếc áo khoác gió mỏng rồi vội mặc lên người.

Từng cơn gió thổi qua cuốn bay những chiếc lá.

Cô đi thẳng về phía cổng trường.
Đột nhiên cô lại cảm thấy rất đắc ý.
Đến ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Rõ ràng vừa nãy cô còn thấy sợ hãi khi phải ở một mình trong ký túc xá.

Mà bây giờ khi cô đi một mình giữa sân trường, điều này còn đáng sợ hơn rất nhiều nhưng không hiểu vì sao cô lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn cánh cổng trước mặt đang bị khóa chặt, cô không nhịn được liền bật cười.[1]
[1] Có phải mọi người cảm thấy tâm trạng của Noãn Noãn lúc này rất khó hiểu đúng không? Đúng rồi, tâm trạng của các cô gái khi chuẩn bị gặp người mình yêu sẽ đều như vậy.
Trước khi nghỉ hè cô đã được bảo vệ cho mượn chìa khóa, nên chỉ cầm cắm chiếc khóa vào chìa là cô có thể đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra, thì đúng lúc này Cố Thâm cũng vừa mới tới nơi.
Bây giờ vẫn đang là buổi đêm, Cố Thâm mặc chiếc áo phông trắng kết hợp với chiếc quần vải màu đen.

Ống quần khá rộng nên mỗi khi anh đi sẽ để lộ ra cặp mắt cá chân tinh xảo.

Ôn Noãn nhìn anh đến mức ngẩn người, cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi một lượt từ dưới lên trên.

Cho đến khi đụng phải cặp mắt sâu thẳm của Cố Thâm, cô khẽ mím môi lại: "Sao cậu đến sớm vậy?"
Cố Thâm hơi nhíu mày, anh cúi đầu xuống nhìn cô: "Không phải tôi đã nói cậu cứ ngồi chờ trên phòng cho đến khi tôi gọi thì cậu mới được xuống sao?"
Ôn Noãn cười: "Không sao đâu mà, với lại xuống lúc nãy hay bây giờ thì cũng đều giống nhau cả thôi."
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thâm: "Chúng ta sẽ đi leo núi ở đâu?"
Cố Thâm cười, anh hỏi cô: "Vậy cậu muốn đi leo núi ở đâu?"
"Chọn ngọn núi nào gần đây thôi."
Cố Thâm gật đầu: "Ừ, chỗ đó cũng cách trường khá xa.

Hay là chúng ta bắt xe taxi đến đó đi?"
Thực ra có rất nhiều người chọn đi leo núi vào ban đêm, ở trong trung tâm thành phố có một ngọn núi khá nổi tiếng, hình như cũng được xếp vào danh lam thắng cảnh nên có rất nhiều người chọn đó là điểm đi du lịch.
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng, rồi gật đầu nói: "Được, đi thôi."
Cô còn nói tiếp: "Tôi còn muốn ngắm cảnh mặt trời mọc."
Cố Thâm bật cười: "Ừ."
Hiện tại đang là buổi đêm nên đường phố cũng đã bớt sự đông đúc nhộn nhịp.

Trên đường ngoài hai người bọn họ ra cũng chỉ có một vài người đang kéo theo xe hàng hoặc những người đang vội vã trở về nhà sau khi kết thúc công việc ca đêm.
Có chiếc taxi đi ngang qua, hai người vẫy chiếc xe lại.

Người tài xế không hề mang theo dáng vẻ uể oải mà nhìn ông vẫn tràn đầy năng lượng.

Ông quay lại nhìn và bắt chuyện với hai người: "Hai đứa đang định đi leo núi vào buổi đêm à?"
Cố Thâm giữ im lặng, chỉ có Ôn Noãn trả lời câu hỏi của ông ấy.
Cô bật cười nói: "Vâng, tại vì chúng cháu đều bị mất ngủ nên muốn đi leo núi, vừa tiện ngắm để ngắm cảnh luôn."
Tài xế taxi bật cười: "Khung cảnh ở ngọn núi này rất đẹp, có rất nhiều người cũng chọn đến đó để ngắm mặt trời mọc.

Nhưng tôi khuyên lần sau hai người bọn cháu nên đi đến đó từ buổi chiều, để buổi tối còn cùng nhau cắm trại ngoài trời." Tài xế là người địa phương ở đây nên có vẻ biết rất nhiều: "Buổi tối ở khu vực cắm trại có rất nhiều hoạt động thú vị đấy."
Ôn Noãn nghe thấy vậy, đôi mắt ngay lập tức phát sáng: "Thật ạ? Vậy thì để lần sau chúng cháu sẽ đến xem thử."
"Đúng vậy." Tài xế bình tĩnh nói: "Tuy nhiên mấy đứa phải chú ý an toàn, nhớ không được đi một mình vì buổi tối trên núi rất nguy hiểm."
"Vâng, cảm ơn lời khuyên của chú rất nhiều."
Bác tài nhìn Cố Thâm, rồi đưa tay ra chỉ anh hỏi: "Đây là bạn trai của cháu à?"
Ôn Noãn chưa kịp lên tiếng phủ nhận, thì đã nghe thấy tiếng cười của tài xế: "Phải công nhận đôi tình nhân nhỏ này lãng mạn thật.

Bây giờ đã muộn rồi mà vẫn rủ nhau đi hẹn hò trên núi."
Ôn Noãn bất đắc dĩ nói: "Bọn cháu không phải là..."
Bác tài bật cười: "Ừ, tôi biết rồi.

Cháu nói không phải thì là không phải."
Giờ nói thật cũng chẳng có ai tin hai người không phải là người yêu của nhau.
Bây giờ đang là buổi đêm, một nam một nữ cùng nhau đi leo núi.

Chắc chắn mọi người đều sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của hai người có gì đó mờ ám.

Nhưng Ôn Noãn biết, mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Thâm thực sự rất thuần khiết, rất trong sáng và ngây thơ.
Cô quay sang nhìn Cố Thâm, sau đó lấy điện thoại ra để gửi tin nhắn cho anh: "Tại sao cậu không lên tiếng phủ nhận?"
Cố Thâm liếc nhìn cô một cái, anh cúi xuống đọc tin nhắn mà cô vừa mới gửi: "Cho dù có lên tiếng phủ nhận thì ông ấy cũng không tin đâu.

Thế nên cần gì phải mất công giải thích."
Ôn Noãn:"...!Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Cố Thâm: "Không phải vừa nãy cậu đã lên tiếng giải thích rồi à?.


Nhưng cậu nhìn xem, ông ấy có tin lời cậu nói không?"
Ôn Noãn: "...!Hình như ông ấy không tin lời tôi."
Ôn Noãn nghĩ tốt nhất nên giải thích rõ ràng để tránh bị hiểu lầm.
Nếu không lên tiếng phủ nhận thì có nghĩa là đang công nhận điều đó là đúng.
Cố Thâm còn gửi thêm cho cô một tin nhắn nữa: "Thôi, vậy là ổn rồi.

Tôi nghĩ cậu không nên băn khoăn vấn đề này nữa.

Giải thích cũng vô dụng, nếu ai tin thì họ đã tin ngay từ đầu, còn những ai đã không tin dù cậu có giải thích như thế nào thì họ vẫn sẽ không tin."
Ôn Noãn: "Ừ."
Suốt dọc đường, tài xế taxi và Ôn Noãn nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lúc xuống xe, sắc mặt của Cố Thâm tối sầm lại, hình như anh đang bực bội chuyện gì đó.
Cả hai chỉ mới đi đến chân núi mà đã cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua.

Ôn Noãn hít thở một hơi thật sâu, rồi lẩm bẩm nói: "Ở đây mát thật đấy"
Cố Thâm: "Cậu có cảm thấy lạnh không?"
"Tôi không cảm thấy lạnh, tôi cũng đã chuẩn bị trước áo khoác gió rồi."
Cố Thâm bật cười, anh nhìn chiếc áo khoác mà cô đang mặc: "Cậu có vẻ rất thông minh đấy."
Khóe môi của cô khẽ cong lên.
"Chúng ta đi thôi."
"Được."
Nếu bạn đến tham quan ngọn núi này vào ban ngày, bạn sẽ phải mất tiền mua vé.

Nhưng từ 6h tối ngày hôm trước đến 8h sáng ngày hôm sau là thời điểm mọi người có thể tự do đi vào, bởi vì lúc đó không có ai đứng canh giữ nên sẽ chẳng có ai chặn bạn lại rồi đòi thu vé cả.

Thế nên dù đây cũng có thể coi là một địa điểm du lịch nổi tiếng nhưng có thấy cách quản lý ở đây khá lỏng lẻo và thiếu chuyên nghiệp.
Có gần đó có một cửa hàng tiện lợi, Cố Thâm liền chạy vào trong đó mua 2 chai nước cùng mấy món đồ ăn vặt.

Sau đó cả hai người bắt đầu hành trình chinh phục ngọn núi này.
Năm ngoài chính quyền thành phố vừa mới chi ra một khoảng tiền để sửa chữa lại con đường này.

Nên bây giờ đường đi rất thông thoáng và khá rộng rãi vừa đủ để cho các phương tiện giao thông thuận tiện đi lại.

Bây giờ vẫn còn sớm nên thi thoảng có một vài chiếc ô tô chạy ngang qua, nhưng trên đường lại rất vắng.

Nên được đi dạo trên núi cùng tiết trời trong lành như vậy thực sự rất sảng khoái.
Cố Thâm và Ôn Noãn muốn vừa đi vừa ngắm cảnh nên tốc độ đi của hai người rất chậm.

Thi thoảng hai người lại dừng lại để ngắm cảnh.

Tuy trong suốt quá trình cả hai người đều giữ im lặng, nhưng cô vẫn cảm nhận được bầu không khí giữa hai người đang rất tốt.
Nếu bọn họ cảm thấy mỏi chân, họ sẽ dừng lại và lôi nước ra uống rồi ngồi nghỉ một lúc để lấy lại sức.
Không hiểu vì sao những sợi dây thần kinh đang căng thẳng của Ôn Noãn cũng dần được nới lỏng ra.

Kể từ khi cô đi đến đây, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu như vậy.

Cô cũng không rõ vì sao lại như vậy, dường như cô đã rút được một gánh nặng rất lớn trong lòng.
Ôn Noãn đang ngồi ở trong đình nghỉ chân, cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn khung cảnh trên bầu trời đêm, bởi vì bây giờ đã gần sáng nên các ánh sao trên trời cũng đã dần trở nên mờ ảo.
Nhưng cô chỉ ngồi ngắm được một lúc thì đã có một thứ thu hút sự chú ý của cô.
Trong lúc cô đang ngắm nhìn cảnh đêm, thì Cố Thâm lại quay sang ngắm nhìn cô.
Cố Thâm im lặng quay sang ngắm nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Nhưng theo góc nhìn của cô thì cả hai đều đang ngắm những vì sao trên bầu trời.

Trong lòng của mỗi người đều đang suy nghĩ những câu chuyện khác nhau.
Một lúc sau đột nhiên Ôn Noãn bật cười.
Cố Thâm nhìn cô hỏi: "Cậu đang cười chuyện gì?"
Ôn Noãn khẽ nhún vai nói: "Không có chuyện gì đâu.

Chỉ là đột nhiên tôi lại cảm thấy rất vui."
Cô tâm sự với anh: "Nói thật, tôi đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể ngủ được.

Nên tôi mới gửi tin nhắn cho cậu."
Cố Thâm có vẻ khá bất ngờ, trong đầu anh lại nhớ đến chuyện đã xảy ra trong tối nay: "Cậu bị mất ngủ có phải vì chuyện kia không?"
"Ừ."
Nghĩ lại mà cô vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi.
Ôn Noãn cũng tự nhận bản thân mình là kẻ to gan lớn mật, và chẳng có thứ gì có thể dọa cho cô khiếp sợ.

Nhưng đến tận lúc này cô mới phát hiện ra rằng, thực sự trong lòng cô cũng có một nỗi sợ hãi, cô sợ bản thân mình không may sẽ gặp phải những tai nạn bất ngờ.
Có lẽ bởi vì cô đã từng trải qua cái chết, nên cô đã bắt đầu trở nên quý trọng bản thân của mình hơn.

Đặc biệt là kể từ khi cô đi đến nơi đây, tất cả mọi thứ đối với cô đều rất xa lạ.

Thế nên mỗi khi cô quyết định sẽ làm việc gì đó cô đã phải suy nghĩ rất cẩn thận.
Cố Thâm sau khi nghe xong, đột nhiên anh lại cảm thấy rất đau lòng.
Người đang ngồi bên cạnh anh cũng chỉ vừa mới chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí còn chưa bước sang độ tuổi trưởng thành, không biết liệu có phải kể từ khi còn rất nhỏ cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, và đã phải nhẫn nhịn chịu đựng đến mức nào.

Thậm chí nhiều khi anh còn suy nghĩ, nếu so sánh giữa anh và Ôn Noãn, anh mới biết bản thân mình còn may mắn hơn cô rất nhiều.
Ít ra anh đã từng có một người mẹ rất yêu thương anh.
Nhưng còn Ôn Noãn, đến cả anh là người ngoài cũng cảm nhận được bố mẹ của cô chưa bao giờ thật lòng quan tâm đến cô, thậm chí họ còn đối xử với cô rất lạnh nhạt và tệ bạc, ngay cả người chị gái kia cũng vậy.

Dường như ở trong Ôn gia, Ôn Noãn sẽ luôn là kẻ thừa thãi và họ sẽ không bao giờ để ý đến cô.
Theo lẽ thường, thì một gia đình phải rất vất vả mới tìm được đứa con bị thất lạc từ nhỏ, đáng lẽ ra họ càng phải yêu thương và cố gắng bù đắp cho đứa con đó.

Nhưng dường như mấy người trong Ôn gia đều có vấn đề về thần kinh, và họ ngày càng đối xử tệ bạc với cô.
Cố Thâm khẽ ho khan một tiếng, anh cũng không biết bây giờ mình nên an ủi cô như thế nào.

"Sau này nếu cậu gặp phải chuyện gì đáng sợ, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào." Anh dịu dàng nói: "Tớ sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu."
Ôn Noãn có vẻ khá bất ngờ, cô quay sang nhìn anh, rồi bật cười: "Thật à?"
"Ừ."
Cô bật cười nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ phải làm phiền cậu rất nhiều."
Ôn Noãn nói: "Thực ra ngày hôm nay tôi cảm thấy rất xấu hổ."
Cố Thâm hít một hơi thật sâu rồi anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Ôn Noãn."
"Hả?"
Giọng nói của anh nghe rất trầm và ấm áp, từng câu nói giống như một làn gió khẽ thổi vào tai của cô: "Tôi mong cậu sẽ đừng đối xử với tôi khách sáo như vậy."
Nói xong, Cố Thâm đứng dậy rồi xoay người rời đi, anh tiếp tục hành trình leo lên đỉnh núi.
Ôn Noãn có hơi bất ngờ, cô nhìn theo bóng lưng ngày càng đi khuất của Cố Thâm, một lúc sau cô mới đứng dậy đi tiếp về phía trước.
...
***
Cuối cùng thì hai người bọn họ đã leo lên được đỉnh núi, trên dọc đường họ đã nhìn thấy rất nhiều lều trại được dựng ở gần đường đi.


Có vẻ như đã có rất nhiều người đã lựa chọn cắm trại qua đêm trên núi.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô quay sang nhìn ánh đèn đường cách đó không xa, cô ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy ở đó có một vài người đang vui vẻ nói chuyện.
Cố Thâm quay sang nhìn cô hỏi: "Cậu còn muốn tiếp tục leo lên trên nữa không?"
"Ủa? Vẫn chưa leo lên đỉnh à?"
"Ừ." Cố Thâm giải thích: "Tại vì khu vực quanh chỗ này khá là bằng phẳng nên có rất nhiều người chọn nơi này làm địa điểm cắm trại.

Nhưng chỗ này vẫn chưa phải là đỉnh núi."
Ôn Noãn: "..."
Thế mà cô còn tưởng nơi này chính là đỉnh núi.
Ôn Noãn xem giờ: "Đi thôi.

Cũng may là bây giờ vẫn còn khá sớm."
Cố Thâm bật cười: "Ừ."
Hai người lại tiếp tục cuộc hành trình, và họ đã leo lên những bậc thang được dựng từ đá.

Khoảng tầm 10 phút sau, cuối cùng thì bọn họ cũng đã leo lên đỉnh núi.
Quả nhiên là đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống phong cảnh bên dưới thực sự rất đẹp.
Ôn Noãn nhìn về hướng Đông, bây giờ đã là hơn 4 giờ, thế nên trên bầu trời đã xuất hiện những tia nắng ban mai.

Đôi mắt của cô nhìn thẳng lên bầu trời, thấy bầu trời chuyển từ màu đen sang màu trắng rồi ngày càng lan rộng ra.
Cố Thâm đang đứng bên cạnh: "Nhìn rất đẹp đúng không?"
Ôn Vãn bật cười: "Cũng không quá tệ." Tay của cô chỉ lên bầu trời: "Cậu có biết được chứng kiến cảnh chuyển giao giữa ban ngày và ban đêm thực sự là một điều rất thú vị."
Cố Thâm quay sang nhìn cô: "Ừ, vậy là tốt rồi."
Ôn Vãn bật cười, cô quay sang nhìn anh hỏi: "Hình như tâm trạng của cậu có vẻ không được tốt?"
Cố Thâm có vẻ hơi bất ngờ, anh không ngờ cô lại hỏi anh chuyện này.
"Tôi vẫn ổn."
"Đừng có nói dối." Ôn Noãn không nhịn được, cô khẽ lẩm bẩm nói: "Có thể tôi không phải là người hiểu cậu nhất.

Nhưng thông qua những hành động cử chỉ ngày hôm qua của cậu, tôi chắc chắn là cậu đang không được vui."
"Tôi không biết liệu cậu có muốn nghe chuyện đó hay không?"
Cố Thâm trầm tư suy nghĩ: "Với lại tôi cũng không biết mình cần nên nói điều gì."
Nếu anh đã không muốn nói ra thì Ôn Noãn chắc chắn sẽ không bao giờ ép buộc anh phải nói ra: "Nếu cậu không muốn nói ra thì cứ coi như hai người chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này."
Khóe môi của cô khẽ nhếch lên: "Mặt trời cũng bắt đầu mọc lên rồi.

Chắc là tý nữa mọi người sẽ kéo lên đây rất đông."
Lúc này, những người đang cắm trại ở phía dưới lần lượt đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.
Ôn Noãn khẽ xoay người lại nhìn về hướng đó, cô cảm thấy khung cảnh này nhìn cũng khá thú vị.
Mặc dù cả đêm qua cô đã bị mất ngủ nhưng điều đó dường như không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.

Bây giờ cô đang cảm thấy rất vui vẻ và phấn kích.

Chỗ mà hai người bọn cô đang đứng, vừa hay có thể quan sát toàn cảnh khu cắm trại ở phía bên dưới, có những người đang vội vã leo lên đỉnh núi, còn những người thì đang vội vàng thu dọn đồ đạc.

Cô không ngờ việc thu dọn lều trại lại mất nhiều thời gian như vậy.
"Mặt trời bắt đầu mọc."
Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc mặt trời bắt đầu nhô lên.

Từng tia nắng ban mai chiếu xuống xóa tan lớp sương mù.

Giống như những tia hi vọng đang soi sáng và dẫn đường chỉ lối cho mọi người.
Cô tập trung nhìn, thú thật, đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn khung cảnh bình minh.

Đợi đến khi mặt trời đã dần lên cao, cô vẫn có thể cảm nhận sự phấn khích ở trong lòng cô.
Thể nào.
Thể nào lại có nhiều người thích ngắm khung cảnh mặt trời mọc như vậy.

Thậm chí cô còn nghe thấy những tiếng xuýt xoa khen ngợi của mấy người đang đứng gần đó.

Cô vẫn tiếp tục nhìn lên bầu trời, và cô cũng có cảm nhận giống với mấy người đó.

Khung cảnh này thực sự rất đẹp!
Đây sẽ là một khoảnh khắc đáng để cô ghi nhớ mãi trong ở lòng.
Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, mặt trời lúc này đã cách mặt đất rất xa, thì đột nhiên cô mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi quên mất không lôi điện thoại ra để chụp ảnh."
"Tôi có chụp.

Để tối này tôi về gửi mấy tấm hình đó cho cậu."
"Cậu có thể cho tôi nhìn luôn bây giờ được không?"
Cố Thâm nghe thấy vậy liền đưa điện thoại cho Ôn Noãn xem.

Lúc này dường như anh đã quên mất rằng trong điện thoại của mình có chứa một vài thứ mà anh không thể cho Ôn Noãn nhìn thấy được.
Ôn Noãn mở album ảnh ra, cô ấn xem thử mấy bức hình vừa nãy Cố Thâm đã chụp lại.

Phải công nhận rằng những bức hình này thực sự rất đẹp, với lại kỹ năng chụp hình của Cố Thâm tốt hơn cô rất nhiều.
"Cậu chụp đẹp quá."
Khóe môi của Cố Thâm khẽ nhếch lên: "Thật à?"
Ngắm xong khung cảnh bình minh, cả hai người bắt đầu từ tốn đi xuống núi.

Và cả hai người đều vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này.
Lúc hai người đi xuống chân núi, Ôn Noãn mới quay sang mời Cố Thâm đi ăn bữa sáng với cô.

Cố Thâm đưa cô về tận trường, sau đó anh mới quay trở về nhà.
Chuyện xảy ra vào đêm ngày hôm đó, Ôn Noãn chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe.
Chỉ đơn giản là cô không biết nên nói như thế nào, mà thực ra cô cũng không nhất thiết phải nói ra, thế nên cô đã giữ chuyện này ở trong lòng và biến nó thành bí mật của riêng cô.
**
Một khoảng thời gian sau đó, Ôn Noãn tập trung vào công việc livestream cùng việc thi đấu.
Cuộc sống của cô việc học tập đã chiếm một phần lớn thời gian nên cô cũng không có thời gian để nghĩ đến mấy chuyện khác.
Thi thoảng thì Ngu Thư mới xuất hiện trong ký túc xá, còn phần lớn thời gian cô ấy đều không ở trong ký túc xá.
Thi thoảng thì Ôn Noãn cũng nhận được một vài cuộc điện thoại của cha Ôn, đại khái là mỗi lần ông ấy đều cố gắng khuyên nhủ cô nên chuyển về nhà sống cùng với gia đình.

Nhưng hầu như lần nào cũng bị Ôn Noãn từ chối thẳng thừng.
Nếu không phải bây giờ tên của cô vẫn nằm trong hộ khẩu của nhà họ Ôn, thì cô thực sự không muốn bản thân có dính dáng hay liên quan gì đến nhà họ Ôn.
Ôn Noãn vẫn chăm chỉ tập luyện giảm cân, chính bản thân cô khi nhìn bản thân trong gương còn phải cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc.

Bởi vì dạo gần đây cô khá bận nên cô cũng dần ít tập luyện hơn.


Nhưng cô không thể ngờ rằng cân nặng mình vẫn có thể giảm được xuống.
Sau đó cô nhớ lại lần gần đây nhất khi cô nhảy lên cân, hình như lúc đó cô tầm khoảng 49 cân.
Với chiều cao hiện tại của cô, 49 cân cũng được xem là gầy rồi.
Ôn Noãn nhìn con số hiển thị trên chiếc cân điện tử kia, đôi mắt của cô ngay lập tức phát sáng, tâm trạng của cô lúc này thực sự rất vui vẻ và rất khó diễn tả bằng lời.
Nói cho cùng thì cô vẫn chỉ là một cô gái đang trong độ tuổi 18, đương nhiên là bất cứ cô gái nào cũng mong bản thân sở hữu dáng người thon thả cùng khuôn mặt xinh đẹp.

Phải trải qua bao khó khăn thử thách cô mới thành công giảm về được số cân đúng với cô mong muốn.

Ôn Noãn bây giờ đang vui mừng đến suýt chút nữa là không kìm được những giọt nước mắt.
Ôn Noãn ngay lập tức chạy đi soi gương, quả nhiên là, cô đã gầy đi rất nhiều, làn da cũng trở nên trắng hơn.

Bởi vì vừa nãy cô đang tập thể dục nên bây giờ trên khuôn mặt vẫn còn dính một vài giọt mồ hôi.

Hơn nữa cô cũng thường xuyên kiểm soát lượng thức ăn với lại cô cũng rất chăm chỉ bôi kem chống nắng.

Thế nên khi so với thời điểm ban đầu, thì làn da của cô đã trắng lên tận mấy tông độ.

Hiện tại nếu bây giờ cô đứng cạnh những người khác thì nhìn cô có vẻ cũng trắng hơn họ rất nhiều.
Trong suốt kỳ nghỉ hè lần này, mỗi sáng cô đều chăm chỉ uống nước chanh hoặc uống nước dứa.

Bởi vì cô sợ sẽ tăng cân nên cô cũng không dám cho quá nhiều đường.

Hoặc thi thoảng cô sẽ dùng mật ong pha với nước ấm.

Còn hôm thì uống sữa không đường.

Vào thời điểm ban ngày, cô không dám mặc những chiếc quần quá ngắn.

Còn nếu khi có việc phải đi ra bên ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa cô đã chuẩn bị những dụng cụ tránh nắng đầy đủ.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt được phản chiếu qua tấm gương, và đây là lần đầu tiên Ôn Noãn cảm nhận được sự quen thuộc.
Khuôn mặt của cô bây giờ đã giống hệt khuôn mặt của cô trong quá khứ,
Gương mặt này vừa xinh đẹp vừa tinh xảo.

Vì hiện tại tuổi còn cô vẫn còn khá trẻ, nên trên khuôn mặt hiện rõ collagen.

Nhìn khuôn mặt này vừa xinh đẹp lại còn rất đáng yêu.
Không chỉ một mình Ôn Noãn nhìn ra được sự thay đổi ngoại hình của bản thân.

Mấy ngày hôm sau, cô phải đi đến đài truyền hình để quay 2 tập phát sóng cuối cùng của chương trình.

Lúc nhân viên trang điểm nhìn thấy Ôn Noãn bước vào, và tất cả bọn họ ai cũng cảm thấy sững sờ và bất ngờ.
"Noãn Noãn?"
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, quay sang nhìn nhân viên trang điểm: "Vâng, em đây.

Có chuyện gì ạ?"
Nhân viên trang điểm đột nhiên thốt lên: "Sao lại như vậy...!Chỉ mới một tuần chị không gặp em.

Nhưng chị cảm thấy em ngày càng trở nên xinh đẹp hơn."
Giọng nói của nhân viên trang điểm khá lớn nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy nhân viên đang đứng gần đó.
"Đúng vậy đó!!" Một người khác nói: "Noãn Noãn, hình như em đã trắng lên rất nhiều rồi!!"
"Thực ra từ tuần trước tôi cũng đã cảm nhận được chuyện này rồi.

Bởi vì Noãn Noãn đã gầy hơn trước rất nhiều, đấy mọi người nhìn xem vòng eo của em ấy nhỏ chưa kìa.

Với lại làn da của em ấy ngày càng trắng.

Thú thật, tôi còn tưởng mọi người đều đã phát hiện ra rồi.

Nên tôi mới không nói ra điều này."
Mọi người: "..."
Nhân viên trang điểm khẽ thở dài xúc động nói: "Có lẽ bởi vì dạo trước tuần nào chúng ta cũng đều gặp được em ấy.

Thực ra mọi người cũng có cảm nhận sự thay đổi trong ngoại hình của em ấy.

Nhưng có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ em ấy lại thay đổi nhiều như vậy.

Nhưng phải công nhận rằng hiện tại nhìn em ấy rất xinh đẹp."
Cô ấy ngay lập tức lôi điện thoại từ trong túi quần ra: "Cho chị chụp hình em được không, rồi để chị đem đi khoe trên mạng.

Quả nhiên ẩn chứa đằng sau những dáng hình mập mạp lại chính là khuôn mặt của mỹ nhân."
Ôn Noãn nghe thấy vậy, liền nhịn không được cười: "Mọi người đừng có nói quá lên như vậy?"
Nhân viên trang điểm cùng mấy nhân viên đứng gần đó đều quay sang nhìn cô và họ đồng thanh nói: "Đây đều là những lời nói thật lòng của tôi."
Là thật sao?
Nếu mỗi ngày họ đều nhìn thấy cô thì có lẽ họ sẽ không thể nào phát hiện ra được, nhưng nếu bọn họ chịu quan sát cẩn thận hơn, đặc biệt mấy người bọn họ còn lôi tấm hình ngày đầu tiên Ôn Noãn đến đài truyền hình để báo danh thi đấu, thì bọn họ ngay lập tức có thể nhìn ra được sự đối lập.

Thậm chí nhiều người còn phải há hốc mồm vì quá kinh ngạc.
Thực ra hồi đó nhìn Ôn Noãn cũng khá là xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với hiện tại thì cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nhân viên trang điểm ngay lập tức lôi phấn đánh má hồng ra: "Với nhan sắc hiện tại của em có thể sánh ngang với những mỹ nhân xinh đẹp trong giới giải trí."
Giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc: "Chị nói thật đấy, nhìn em bây giờ thực sự rất xinh đẹp.

Có thể mọi người sẽ nói tôi thiên vị hai người.

Nhưng phải công nhận lúc hai người bọn em đứng cạnh nhau thực sự rất xứng đôi."
Cô ấy tiếp tục nói: "Và gương mặt của em không hề đại trà."
Ở trong giới giải trí, điều này chính là yếu tố rất cần thiết.
Ôn Vãn chỉ biết cười, cô cũng không đặt mấy lời nói đó vào trong lòng.

Bởi vì cô cảm thấy mọi người đang nói quá lên.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy khuôn mặt trang điểm của mình ở trong gương, thậm chí đến ngay cả cô cũng phải cảm thấy bất ngờ và rất phấn kích.

Không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy.
**
Hôm nay là ngày diễn ra trận tứ kết, và trận thi đấu ngày hôm nay cũng rất quan trọng vì nó sẽ quyết định xem Cố Thâm hay Ôn Noãn ai mới là người dành được ngôi vị quán quân.
Số điểm của hai người bọn họ chênh lệch nhau không quá lớn, nhưng dù ai trong số họ giành được ngôi vị quán quân, thì tất cả những khán giả đều cảm thấy khâm phục và thấy rất xứng đáng.
Nếu không phải vì hai người bọn họ vẫn còn đang trong độ tuổi học sinh, thì chắc chắn có rất nhiều người sẽ trở thành những fan CP cuồng nhiệt.
Bởi vì cả hai người đều sở hữu ngoại hình rất xuất sắc, lại còn học rất giỏi, chỉ cần 2 điểm này đã khiến cho bọn họ trở nên nổi bật và luôn thu hút sự chú ý truyền thông và cư dân mạng.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là Cố Thâm có vẻ rất quan tâm đến Ôn Noãn.

Và nhất là khi ánh mắt của hai người bọn họ chạm vào nhau, dù tất cả đều chỉ là những chi tiết rất nhỏ nhưng đều được mọi người tìm thấy và nhiệt tình chia sẻ trên weibo.
Ôn Noãn đang đứng sau cánh gà để chuẩn bị micro, cô vừa mới chuẩn bị xong xuôi.

Thì đúng lúc này cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía đối diện, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy lúc này Chu Quỳnh mới đến.
Chu Quỳnh vừa mới bước vào phòng trang điểm, lúc nhìn thấy Ôn Noãn cô ta thực sự đã rất bất ngờ.

Cô ta há hốc mồm lên nhìn, giọng nói của cô ta không giấu được sự ngạc nhiên: "Ôn Noãn?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Vừa mới đến à?"
Chu Quỳnh ngơ ngác khẽ gật đầu: "Ừ."
Cô ta chỉ biết đứng đó nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, cô ta không biết bây giờ mình nên dùng biểu cảm nào mới thích hợp.
Nhân viên trang điểm bật cười nói: "Chu Quỳnh có phải em cũng rất bất ngờ đúng không? Chỉ mới một tuần chúng ta không gặp mặt nhau thôi.

Mà Ôn Noãn đã trở nên xinh đẹp như vậy?"
Chu Quỳnh cả người cứng như khúc gỗ, cô ta khẽ gật đầu nói: "Vâng.

Em cũng không ngờ em ấy lại thay đổi nhanh như vậy."
Nhân viên trang điểm lên tiếng: "Chị là người trong nghề nên biết rõ công nghệ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ dù bây giờ đã hiện đại hơn rất nhiều nhưng kỹ thuật vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót.


Thực ra lúc đầu chị có chút nghi ngờ liệu em ấy có lén mọi người để đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Nhưng cho đến khi tay của chị chạm lên khuôn mặt của em ấy, lúc này chị mới tin chỉ cần mất đúng một tuần mà em ấy đã có thể trở nên xinh đẹp như vậy."
Chu Quỳnh khẽ chớp mắt, đột nhiên cô ta lên tiếng hỏi: "Chị có chắc là một tuần không đủ thời gian đi phẫu thuật thẩm mỹ?"
Nhân viên trang điểm nghe thấy vậy liền bật cười: "Đương nhiên là không thể rồi.

Dù gì thì cũng phải cần thời gian để hồi phục.

Đương nhiên thời gian một tuần vẫn kịp đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.

Với lại Noãn Noãn cần gì phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, em ấy sở hữu khuôn mặt xinh đẹp như vậy rồi, cho dù không đụng vào dao kéo thì em ấy cũng đã là một mỹ nhân rất xinh đẹp rồi."
Nghe thấy vậy, Chu Quỳnh lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

Mũi to, miệng rộng, mắt thì nhỏ tí, chính cô ta còn cảm thấy bản thân mình rất xấu.
Đột nhiên không hiểu vì sao mà cô ta lại cảm thấy rất khó chịu và bực bội: "Thế à?"
Nhân viên trang điểm dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nên cô ấy quyết định giữ im lặng.
Ôn Noãn muốn đi ra bên ngoài để hít thở bầu không khí, cô vừa mới bước ra khỏi phòng trang điểm.

Do cô không để ý nên đã đụng trúng Cố Thâm.
Ngày hôm nay Cố Thâm mặc một chiếc áo sơ mi màu đen nên nhìn anh so với ngày thường có vẻ trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.

Anh luôn khiến cho mọi người có một cảm giác anh là một người rất lạnh lùng và xa cách.

Khí chất của người trưởng thành xen lẫn với khí chất của cậu thiếu niên càng khiến cho anh trở nên nổi bật.

Và chỉ cần anh xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ôn Noãn đang nhìn Cố Thầm, và Cố Thâm cũng đang nhìn cô, khuôn mặt của anh còn hiện rõ sự thất thần.
"Cậu..."
"Có chuyện gì vậy?"
Cố Thâm khẽ lắc đầu nói: "Hình như cậu có vẻ trắng hơn trước rất nhiều."
Ôn Vãn khẽ giơ tay lên: "Còn tôi cảm thấy hình như cậu đen hơn trước rất nhiều."
Cố Thâm: "..."
Đôi mắt đen nháy của Cố Thâm nhìn chằm chằm lên người Ôn Noãn.

Một lúc lâu sau đó, anh cảm thấy không ổn nên khẽ nhắm mắt lại, giọng nói của anh nghe rất nhỏ: "Cậu đã đẹp hơn trước rất nhiều."
Nghe thấy vậy, Ôn Noãn liền không nhịn xuống, cô khẽ lẩm bẩm trong miệng: "Không ngờ cậu cũng là một nhan khống?"
"Không phải vậy."
Cố Thâm sợ cô hiểu nhầm nên anh đành phải lên tiếng giải thích: "Đây là những lời nói thật lòng của tôi.

Cậu thực sự rất xinh đẹp."
Ôn Noãn nghe thấy vậy, không hiểu lý do vì sao nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Rõ ràng vừa nãy có rất nhiều người chạy đến khen cô rất xinh đẹp, nhưng lúc cô nhận được lời khen của Cố Thâm, đương nhiên là những người khác khen thì cô cũng cảm thấy rất vui, nhưng cô cảm thấy lần này ngoài cảm giác vui vẻ ra thì cô còn cảm nhận được sự hạnh phúc.
Cô khẽ cúi đầu xuống để che mất nụ cười rạng rỡ trên khóe môi, khuôn mặt của cô rất dịu dàng: "Đến ngay cả tôi ngày hôm nay mới phát hiện ra mình đã thay đổi nhiều như vậy.

Hình như tôi đã gầy hơn trước rất nhiều."
"Không phải là hình như đâu."
Cố Thâm ngay lập tức sửa lại câu nói của cô: "Cậu thực sự rất xinh đẹp."
Khuôn mặt của Ôn Noãn đột nhiên đỏ ửng lên, cô vội vàng cúi đầu xuống: "Cảm ơn cậu."
Đến tận lúc này Cố Thâm mới để ý những lời anh vừa mới nói ra.

Anh khẽ ho một tiếng: "Thôi...!tôi đi trước đây.

Sắp đến giờ ghi hình rồi."
"Thế hai người chúng ta đi chung đi."
"Ừ."
Chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, bây giờ không chỉ có những nhân viên cùng người chơi phát hiện ra sự thay đổi về ngoại hình của Ôn Noãn.

Mà ngay cả những khán giả đang ngồi xem trong phòng phát sóng cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này.
[ Oa oa oa, tuy rằng tôi biết lúc này mọi người đều đang tập trung vào trận thi đấu.

Nhưng không biết liệu mọi người có phát hiện ra không, hình như Ôn Noãn đã trở nên xinh đẹp hơn trước rất nhiều! ~!! ]
[ Có có có! Nói thật, ngày hôm nay từ lúc Ôn Noãn xuất hiện đến giờ ánh mắt của tôi vẫn luôn tập trung lên người cô ấy.

Thậm chí còn có ý định lôi kính ra để nhìn cho rõ.

]
[ Ô ô ô ô thực ra ngay từ tập đầu tiên thì tôi cũng cảm thấy Ôn Noãn rất xinh đẹp.

Nhưng phải công nhận rằng người xưa nói đúng thật "nhất dáng nhì da".

Mà hiện tại dáng người của cô ấy thực sự rất đẹp và đặc biệt là làn da trắng nõn nà đó!! Tôi mong cô ấy có thể đăng bài trên weibo hoặc viết sách để hướng dẫn cho mọi người về phương pháp giảm cân của cô ấy! ]
[Aaaaaaah, tôi cứ tưởng mình là người duy nhất phát hiện ra chuyện này, hôm nay cô ấy mặc áo phông trắng, vừa vừa ngọt ngào vừa dễ thương.

Ulatroi, tôi đã chết mê chết mệt cô ấy.

]
[ Ôn Noãn tại sao lại trở nên trắng như vậy.

]
[ Ô ô ô Cầu mong Ôn Noãn viết một quyển sách hướng dẫn mọi người về chế độ giảm cân.

Giờ tôi đang rất béo và tôi đang rất muốn có một phương pháp giảm cân thích hợp!!]
[ Phải công nhận rằng Ôn Noãn và Cố Thâm nhìn đẹp đôi thật đấy.

Mà hình như trang phục hôm nay hai người bọn họ đang mặc nhìn rất giống như đồ đôi.

]
...
Đột nhiên, có rất nhiều người không còn tập trung bàn luận về trận thi đấu.

Thay vào đó họ cùng nhau thảo luận về rất nhiều đề tài khác.
Ôn Noãn ngày càng trở nên xinh đẹp, và đương nhiên điều này càng khiến cho mọi người cảm thấy tò mò và phấn kích.
Có lẽ đối với tất cả khán giả đã ngồi xem từng tập của chương trình, họ cũng có thể coi là những người đã chứng kiến màn lột xác ngoạn mục của Ôn Noãn.

Đương nhiên là họ sẽ để tâm đến mấy vấn đề này hơn.
Sau đó, chuyện này còn bị lôi lên trên weibo.

Có người còn đem bức ảnh Ôn Noãn ghi hình những tập đầu tiên để so sánh với bức hình chụp Ôn Noãn trong tập bán kết.

Họ đều có thể nhận ra cô đã cao hơn trước rất nhiều, đã gầy hơn, và đặc biệt là đã trắng hơn trước rất nhiều.
Mọi người thi nhau bình luận và mong Ôn Noãn có thể viết sách để chia sẻ bí quyết giảm cân.

Thậm chí có nhiều người còn tag tên nick weibo của Ôn Noãn để hỏi chia sẻ kinh nghiệm làm trắng da.
Ôn Noãn đọc những lời bình luận trên Weibo, cô dở khóc dở cười nói: "Tôi cảm thấy mọi người đang làm quá mọi chuyện."
Cố Thâm đang đứng bên cạnh cô, nên anh đương nhiên hiểu được có chuyện gì đang diễn ra.
Anh khẽ dừng lại, rồi đột nhiên lên tiếng: "Tôi thấy mọi người nói đúng mà."
"Hả?"
Đôi mắt của Cố Thâm sáng rực lên nhìn cô, giọng nói của anh nghe rất khàn: "Tôi không hề thấy bọn họ làm quá lên."
Bởi vì cô thực sự rất xinh đẹp.
*****
Đoạn hội thoại đáng yêu:
Cố Thâm: Hóa ra mình cũng là một nhan khống.
Ôn Noãn: Đồ nông cạn!
Cố Thâm: Ủy khuất.

jpg.

(nhưng anh chỉ khen một mình em xinh thôi.).


Bình luận

Truyện đang đọc