Ôn Noãn cúi đầu xuống bật cười, cô ngay lập tức gửi một cái nhãn dán cho Cố Thâm. Sau đó cô đi thu dọn đồ đạc rồi quay về phòng của mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, vừa mới sáu giờ. Ôn Noãn đã nghe thấy tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ.
Cô mở rèm ra nhìn. Những đứa trẻ đang chạy nhảy ở ngoài sân, bọn chúng đều đang rất vui vẻ. Chỉ có trẻ con mới luôn tràn đầy năng lượng vào buổi sáng.
Ôn Noãn ngồi xuống nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra để chụp hình mấy đứa trẻ đang nô đùa kia, sau đó cô gửi những tấm ảnh đó cho Cố Thâm.
Sau khi gửi xong, cô đoán giờ này Cố Thâm vẫn đang ngủ, nên cô cũng không quá nóng vội. Sáng nay, Ôn Noãn cùng viện trưởng đi chợ mua thức ăn, sau đó cô vào bếp chuẩn bị cho mọi người bữa sáng.
Một ngày trôi qua thật yên bình và nhàn hạ, nhưng Ôn Noãn lại cảm thấy rất thú vị. Cô cũng gửi vào trong nhóm chat rất nhiều ảnh, mấy người kia còn ồn ào nói chờ nghỉ hè năm sau, họ nhất định sẽ ghé qua nơi này.
Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Tuy nhiên Ôn Noãn không chỉ đi đến đây để chơi, cô còn nhận nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ, ngoài ra cô còn dạy bọn chúng học.
Bởi vì cô biết rõ, những đứa trẻ sống ở trong cô nhi viện, nếu muốn được sống ở một cuộc sống tốt hơn, thì bọn chúng chỉ còn cách chăm chỉ học tập.
Cũng may những đứa trẻ ở đây đều rất ham học hỏi. Ôn Noãn chỉ cần nhắc nhở một chút, bọn trẻ sẽ lập tức ngồi nghiêm chỉnh học bài. Nhìn những đứa trẻ ngồi ngay ngắn làm bài tập, cô biết tất cả bọn họ đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Một ngày trôi qua, Ôn Noãn không hề cảm thấy mệt mỏi.
Buổi tối, viện trưởng và Ôn Noãn lại cùng nhau ngồi nói chuyện, bà ấy bật cười nói: "Từ khi con đến đây, bọn chúng đều trở nên nghe lời hơn."
Ôn Noãn bật cười, cô nhìn bọn họ nói: "Thực ra tất cả những em ấy đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Chẳng qua đang là trong kỳ nghỉ hè nên các em ấy thích chơi hơn?"
Viện trưởng bất đắc dĩ hè gật đầu: "Ở quanh đây không có khu vực vui chơi nào khác. Nên bọn chúng chỉ có thể chơi trong sân. Với lại bây giờ bọn chúng chưa đến trường, nên cũng không có bài tập để làm."
Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ, cô bất đắc dĩ nói: "Chờ sau khi con quay xong chương trình kia. Con sẽ quay lại đây thăm mọi người."
"Làm như vậy liệu có phiền con quá không?"
Ôn Noãn bật cười, cô khẽ lắc đầu: "Không đâu ạ."
Cô nhìn vào mấy đứa trẻ vẫn đang chăm chỉ đọc sách: "Bởi vì con rất quý các em đấy."
Mặc dù đi tới đi lui có hơi phiền phức, nhưng chỉ cần cô muốn đến nơi này, và nơi đây khiến cho tâm trạng của cô vui vẻ. Thì mấy chuyện đó đều không đáng để bận tâm.
Viện trưởng khẽ gật đầu: "Ngày kia con sẽ về nhà đúng không?"
“Vâng."
Ôn Noãn cười: "Con đã mua vé tàu đến thành phố gần đó. Rồi con sẽ đi máy bay về."
Viện trưởng khẽ gật đầu: "Thế ngày mai con có muốn đi dạo một vòng xem nơi này đã thay đổi như thế nào không?"
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Con không đi đâu ạ. Con muốn ở đây để chơi với các em ấy nhiều hơn."
Sau khi bàn chuyện xong với viện trưởng, cô liền dỗ bọn trẻ đi ngủ. Làm xong tất cả mọi việc, Ôn Noãn mới có thời gian gọi điện cho Cố Thâm.
Mấy ngày hôm nay, chuông điện thoại của Cố Thâm đều vang rất đúng giờ, cứ 10h là tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Vì tránh ảnh hưởng đến người khác, nên Ôn Noãn ra sân ngồi. Rồi cô bấm gọi cho Cố Thâm.
"Anh đã đi đâu chơi vào ngày hôm nay?"
Cố Thâm nhìn dòng người đông đúc trên sân bay, anh khẽ nhíu mày lại: "Ngày hôm nay anh có chút việc nên đi ra ngoài ăn cơm với một người."
Ôn Noãn khẽ nhíu mày: "Đan Lễ à?"
"Không phải."
Trong chớp mắt, Ôn Noãn liền đoán ra được người đó là ai. Cô thở dài nói: "Tại sao anh không nói thẳng ra đó chính là ba của anh đi." Cô lẩm bẩm nói: "Em mong anh có thể bớt cái tính kiêu ngạo lạnh lùng đó đi."
Cố Thâm không lên tiếng.
Ôn Noãn bật cười: "Thôi, em không trêu chọc anh nữa."
Cô thở dài nói: "Ngày kia em về."
"Ừ. Anh biết rồi"
Cố Thâm nhìn đồng hồ: "Ngày mai em cũng ở trong cô nhi viện à?"
"Vâng, có chuyện gì vậy?"
Cố Thâm giữ im lặng một lúc: "Không có gì đâu. Bình thường em hay dạy lúc mấy giờ?"
Ôn Noãn khẽ gãi đầu: "Còn phụ thuộc vào tình hình nữa, nếu các bạn nhỏ đó dậy sớm thì em cũng phải dậy sớm theo."
Cố Thâm bật cười: "Ừ."
"Anh ừ cái gì?"
Cố Thâm vẫn nhất quyết giữ bí mật: "Không có chuyện gì đâu. À, em có muốn ăn món gì không, để khi em quay về anh sẽ dẫn em đi ăn."
Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ, thực ra cô muốn ăn rất nhiều món. Cô khẽ dừng lại, nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn cá kho xào dưa."
Cố Thâm bật cười: "Được, anh sẽ dẫn em đi ăn món đó. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Vâng."
Hai người nói chuyện điện thoại với nhau tầm khoảng 30’. Thực ra đề tài của cuộc nói chuyện của bọn họ rất nhàm chán. Nhưng có giọng nói của đối phương làm bạn, Ôn Noãn cảm thấy rất vui vẻ.
Nếu hôm nào không thấy Cố Thâm gọi điện thoại đến cho cô, ngược lại cô cảm thấy rất khó chịu, giống như đang thiếu thứ gì đó. Không biết từ khi nào, Cố Thâm ở trong lòng Ôn Noãn ngày càng trở nên quan trọng.
**
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Noãn vẫn còn đang nằm ngủ, cô thấy ở ngoài cửa có người đang đập cửa uỳnh uỳnh kêu cô dậy: "Chị Noãn Noãn!"
"Chị Noãn Noãn mau dậy đi!"
"Chị Noãn Noãn..."
Cô không hiểu sao sáng nay lại ồn như vậy. Ôn Noãn nhíu mày, cô đang định tiếp tục chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên có người mở cửa phòng ra. Cô nằm trên giường nhưng vẫn có thể nghe rõ động tĩnh. Và có hơi bất ngờ.
Tuy lúc đi ngủ cô không khóa cửa phòng, chuyện này mấy đứa trẻ đều biết, nhưng bọn chúng sẽ không bao giờ chạy đến quấy rầy cô đang ngủ. Với lại, nếu bọn chúng mãi chạy nhảy và gây ồn ào, chắc chắn viện trưởng cùng các sơ sẽ chạy đến nhắc nhở bọn chúng. Hoặc kêu bọn chúng đi chơi ở chỗ khác.
Nhưng ngày hôm nay có gì đó rất kì lạ. Ôn Noãn vội mở mắt ra, cô nhìn về hướng cửa.
Đập vào mắt cô... Là một đôi giày thể thao màu trắng, và nhìn ống quần vải này có hơi quen, có nhìn lên trên, thì thấy một đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ, chiếc áo phông màu trắng, phía trên là chiếc cổ thon dài, yết hầu liên tục di chuyển, nhìn rất quyến rũ.
Lại nhìn lên phía trên... Ôn Noãn nhìn thấy cặp mắt đen nháy đó, trong đôi mắt còn hiện rõ ý cười. Cô hoảng sợ, bật dậy nhìn người trước mặt.
Cố Thâm cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói của anh rất trầm và hơi khàn: "Em vẫn còn chưa chịu dậy?"
Ôn Noãn: "!!!!"
Cơn buồn ngủ của Ôn Noãn đã ngay lập tức biến mất, Ôn Noãn trợn tròn mắt lên nhìn Cố Thâm, cô ngơ ngác không biết mình nên nói gì.
Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó Cố Thâm đột nhiên phá lên cười, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, khóe môi của anh khẽ nhếch lên: "Thế nào, mới có mấy ngày không gặp mà em quên mặt anh rồi sao?"
Một giây sau, Ôn Noãn lập tức quay lưng về phía Cố Thâm, cô trùm chăn kín mít, không thèm để ý đến người kia.
Cố Thâm: "..."
Anh chỉ biết thở dài, nhìn cái người đang nằm trên giường: "Từ khi nào em lại trẻ con như vậy?"
Ôn Noãn chùm chăn kín mít, cô lí nhí hỏi: "Tại sao anh lại đi đến đây?"
Cố Thâm giải thích: "Anh đến đón em."
Ôn Noãn tay nắm chặt cái chăn, cô khẽ mím chặt môi lại: "Vậy làm phiền anh ra ngoài đứng kia chờ."
"Hả?"
"Anh cứ đi ra ngoài trước đi." Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em bây giờ còn chưa đi rửa mặt đánh răng."
Thời tiết mùa hè rất nóng, nên chắc chắn trên người cô bây giờ đang dính rất nhiều mồ hôi. Tuy cô rất tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng cô không chấp nhận việc bản thân mình bị xều xào trước mặt bạn trai.
Tuy nhiên —— Cô biết chắc chắn trước kia anh đã từng nhìn thấy. Nhưng bây giờ, Ôn Noãn lại để ý đến điều này. Thế nên bây giờ cô đang rất xấu hổ.
Cố Thâm bật cười, anh đang định nói là không sao đâu, có phải là anh chưa từng nhìn thấy em trong bộ dạng này đâu, nhưng sau đó anh lại cảm thấy tốt nhất là mình không nên nói ra.
Anh bật cười, vui vẻ nói: "Được. Anh sẽ ra ngoài kia chờ em."
"Vâng."
Cố Thâm đi ra, còn đem theo mấy đứa trẻ náo nhiệt đi cùng. Ôn Noãn lúc này mới chịu ngồi dậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy tay có hơi đau, nên cô đành phải xoa bóp tay.
Sau khi xác nhận rằng Cố Thâm thực sự đã đến đây, Ôn Noãn ngay lập tức bật dậy, cô gấp gọn chăn màn, rồi chạy vào trong nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Sau đó cô ngay lập tức chạy đến chỗ Cố Thâm đang ngồi.
Lúc Ôn Noãn đi đến nơi, thì thấy Cố Thâm đang ngồi chơi với mấy đứa trẻ. Cô thấy trong tay anh còn đang cầm… một miếng gỗ.
Ôn Noãn khẽ nhíu mày, cô nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, đột nhiên đầu của cô lại đau như búa bổ.
"Chị Noãn Noãn lại đây chơi với bọn em."
Cố Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô, anh nhìn thấy sắc mặt của cô có vẻ không ổn: "Em vẫn ổn chứ?"
Ôn Noãn xấu hổ khẽ gật đầu, sau đó cô giơ chân lên đá vào chân của anh: "Tại sao anh lại đi đến đây."
Cố Thâm bật cười: "Anh đến đón em."
Ôn Noãn nghẹn lời, cô bật cười nhìn anh hỏi: "Ừ, thế tại sao anh không nói trước cho em biết."
Cố Thâm đưa miếng gỗ cho đứa trẻ đang đứng gần đó, anh bình tĩnh nói: "Nếu anh nói cho em biết thì còn gì là thú vị nữa."
Đôi mắt của anh phát sáng lên: "Hình như hôm qua em bị mất ngủ?"
Nghe thấy vậy, Ôn Noãn còn ẩn ý nói: "Nếu không phải sáng này có người đi đến quầy rầy, thì chắc chắn bây giờ em vẫn còn đang nằm ngủ."
Cô lẩm bẩm nói: "Đang ngủ ngon thì đột nhiên bị đánh thức."
Cố Thâm mỉm cười, anh đi đến phía cô đang ngồi: "Thế bây giờ em nằm chợp mắt một lúc đi?"
"Hả?"
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, cô đưa tay ra chỉ đám trẻ con trước mặt: "Bọn chúng ồn ào như vậy, làm sao em có thể ngủ được?"
Mặc dù mấy đứa trẻ này rất đáng yêu, nhưng bọn chúng thực sự rất nghịch ngợm. Và rất ồn ào.
Mấy ngày nay Ôn Noãn luôn chăm sóc và chơi cùng với bọn trẻ. Cô nghĩ sức khỏe cùng tinh thần của mình rất khá. Nhưng không ngờ rằng, trong lúc cô dần cạn kiệt sức lực thì mấy đứa trẻ này vẫn còn đang chạy nhảy khắp sân.
Cô thực sự—— Đã quá mệt.
Cố Thâm cười: "Anh không bảo em ngủ ở đây."
Ôn Noãn khẽ nhíu mày, cô nghi ngờ nhìn anh.
Cố Thâm cúi đầu xuống, anh nắm chặt lấy tay của cô, mười ngón tay lồng vào nhau, anh thấp giọng nói: "Anh đã thuê một phòng trọ."
Ở nơi này không có khách sạn, mà chỉ có phòng trọ
Sau đó anh bày ra vẻ mặt tủi thân nhìn Ôn Noãn, lại còn ấm ức nói: "Tối qua anh bị mất ngủ, nên em có thể ru anh ngủ được không?"
- -----oOo------