XUYÊN THÀNH QUẢ TIM NHỎ CỦA LÃO ĐẠI

Edit: Vincent

Beta: Bom

Kỳ nghỉ hè vừa đến, Ôn Noãn cùng Cố Thâm và mấy người bạn của bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn, ăn xong thì liền về nhà để nghỉ ngơi.

Kỳ thi cuối kì không làm khó cô, nhưng cũng khiến cô mệt mỏi vì phải thức đêm để ôn bài và làm bài.

Để vượt qua Cố Thâm, cô còn thật sự rất nghiêm túc ôn tập một lần, ngay cả thời gian ngủ cũng ít đi một chút, lúc này thật vất vả mới được nghỉ, Ôn Noãn phải nghỉ ngơi, ngủ bù cho thật đã.

Cố Thâm biết thói quen của Ôn Noãn, cô rất thích ngủ. Sở thích của cô ngoại trừ đọc sách ra chính là ngủ.

Vì vậy, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, anh hoàn toàn không đến để quấy rầy Ôn Noãn, chỉ khi nào đến giờ ăn trưa và ăn tối thì anh mới gửi tin nhắn hỏi xem cô đã ăn cơm chưa hay lại ngủ đến quên mất cả ăn.

Ngày hôm sau, Ôn Noãn thức dậy vào sáng sớm, khi mở điện thoại lên cô liền thấy người phụ trách chương trình trước đó gửi tin nhắn, hỏi cô đã có quyết định của mình hay chưa.

Hai người trước đó có trao đổi phương thức liên lạc với nhau, người nọ đem nội dung của chương trình cho Ôn Noãn xem, sau đó không quấy rầy mà để cho cô có thời gian để suy nghĩ, thỉnh thoảng sẽ trả lời một chút vấn đề của Ôn Noãn, nhưng sẽ không cố tình dây dưa, lằng nhằng.

Ôn Noãn nhìn tin nhắn người nọ gửi tới. Người phụ trách chương trình tên là Lý Tiến, cô nhìn chằm chằm hai lần, đột nhiên tò mò hỏi: Tôi chỉ là một người nổi tiếng bình thường ở trên mạng, tại sao các anh lại muốn hợp tác với tôi?

Đây là một chương trình dành cho các nghệ sĩ, và nếu cô tham gia thì cô có thể làm việc chung với các nghệ sĩ nổi tiếng, có độ nhận diện và có lượng fan nhất định.

Chương trình có sáu người tham gia, Ôn Noãn cảm thấy mình không nên tham gia chương trình này vì cô chỉ là một người livestream trên mạng, không nổi tiếng được như mấy người còn lại.

Nếu như nói bọn họ là nhìn trúng livestream của cô, và thấy hứng thú với biểu hiện của cô trước ống kính vậy thì... Ôn Noãn cảm thấy bọn họ hẳn là phải tìm Cố Thâm trước mới đúng.

Quả nhiên, khi Lý Tiến trả lời lại thì cô đã biết suy nghĩ của mình là đúng.

Lý Tiến: Không phải, chúng tôi cũng nhắn tin mời Cố Thâm tham gia, nhưng Cố Thâm dường như đã chặn tôi rồi.

Ôn Noãn:...

Nghĩ đến tình huống đó làm cô cảm thấy buồn cười. Đây đúng là tính cách của Cố Thâm.

Lý Tiến: Em và Cố Thâm là bạn học cùng trường phải không? Thật ra bên chúng tôi vẫn rất muốn mời Cố Thâm tham gia, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ta hình như sẽ không đáp ứng chúng tôi, em có thể giúp tôi khuyên cậu ta tham gia chương trình được không?

Ôn Noãn tò mò: Anh ấy chặn các anh tại sao các anh không tìm cách khác để thuyết phục anh ấy mà phải tìm đến tôi...?

Điều này thật kỳ lạ.

Lý Tiến không giống như một người dễ dàng buông tha một người như Cố Thâm.

Lý Tiến: Em không chặn chúng tôi chứng tỏ chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau, còn Cố Thâm trực tiếp chặn chúng tôi khi chúng tôi vừa nhắn tin mời cậu ấy tham gia chương trình, chúng tôi muốn thuyết phục cậu ta cũng khó.

Ôn Noãn:... Cho nên là tôi cho các anh hy vọng phải không, nhưng Cố Thâm chặn các anh thì chắc các anh còn có cách khác để liên lạc với anh ấy chứ.

Cô không tin rằng những người làm trong các chương trình này không thể tìm được cách để liên lạc với Cố Thâm.

Chắc là có nguyên nhân sâu xa gì đấy.

Lý Tiến: Chúng tôi có cách để liên lạc được với cậu ấy, nhưng chuyện Cố Thâm không muốn tham gia chương trình thì ai bắt cũng không được.

Ôn Noãn:... Được rồi, anh vẫn chưa tìm thấy ai thay thế cho Cố Thâm hay sao?

Lý Tiến: Chúng tôi có tìm người để thay thế, nhưng nếu em và Cố Thâm đồng ý tham gia, thì đương nhiên là chọn bọn em rồi, đề tài của hai người vẫn còn nhận được sự chú ý cao.

Tuy rằng nói là tìm người bình thường nào đó tham gia, nhưng ai mà không muốn tìm người có độ nổi tiếng và sự yêu thích của khác giả. Hơn nữa, biểu hiện của Ôn Noãn và Cố Thâm trong chương trình trước đó, đủ để chứng minh sự bình tĩnh của hai người khi đối mặt với ống kính máy quay, cùng với cảm giác CP của hai người khi ở bên nhau.

Mặc dù tổ tiết mục bảo là tìm mấy người bình thường, nhưng nếu mà mời được những người có sức ảnh hưởng hoặc nổi tiếng thì sẽ càng tốt hơn.

Giống như thêu hoa trên gấm vậy nhưng không mời được cũng sẽ không quá mức tiếc nuối.

Ôn Noãn suy nghĩ một hồi, rồi đồng ý.

Ôn Noãn: Tôi muốn hỏi thời gian quay được sắp xếp như thế nào được không, bởi vì tôi còn nhiều chuyện muốn làm nên thời gian hơi eo hẹp.

Lý Tiến: Em rảnh lúc nào thì chương trình sẽ cố gắng phối hợp và sắp xếp cho em lịch quay phù hợp.

Ôn Noãn: Được.

* *

Sau khi nói chuyện với Lý Tiến xong, Ôn Noãn lập tức gọi điện thoại cho Cố Thâm.

Hai ngày nay Cố Thâm đang bận rộn nên không quấn lấy cô nữa.

Nhìn thấy điện thoại của Ôn Noãn, Cố Thâm cười, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều: "Sao vậy, nhớ anh à?"

Ôn Noãn mím môi, nói đùa: "Em không nhớ."

Cố Thâm: "..."

Câu nói như một con dao đâm vào ngực anh.

Ôn Noãn bật cười, cong môi nói: "Em tìm anh là muốn hỏi anh chuyện này."

Cố Thâm hừ một tiếng, sửa lại đồ trên tay, nhẹ giọng nói: "Em nói đi."

"Trước đây, có phải anh đã chặn một người khi người đó mời anh tham gia chương trình đúng không?"

Nghe vậy, động tác trong tay Cố Thâm dừng lại, có chút không hiểu lời nói của cô.

Anh im lặng hai giây, đang cố nhớ lại chuyện Ôn Noãn nói: "Chương trình gì vậy em?"

Ôn Noãn: "... Chính là người nhắn tin trên Weibo mời anh tham gia chương trình đó."

"Nhiều người nhắn lắm anh không nhớ hết."

Cố Thâm bình thản nói: "Anh chặn nhiều người như vậy lắm rồi."

Thỉnh thoảng Cố Thâm sẽ xem tin nhắn chờ, nhưng chưa bao giờ trả lời.

Mấy chuyện này thường xuyên xảy ra, có người còn lì lợm nhắn tin cho anh quá nhiều, Cố Thâm cảm thấy mấy người đó rất phiền phức nên trực tiếp chặn bọn họ.

Cho nên Ôn Noãn đột nhiên hỏi như vậy, anh thật sự không biết là ai.

Từ khi tham gia chương trình kia, có rất nhiều người muốn mời Cố Thâm tham gia chương trình của bọn họ, còn hỏi anh có muốn làm nghệ sĩ hay không, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ, vì quá nhiều nên đương nhiên anh cũng không nhớ được.

Ôn Noãn không nói nên lời, nghẹn giọng nói: "Vậy bây giờ em muốn tham gia chương trình này thì anh có muốn tham gia cùng với em không."

Cố Thâm dừng việc đang làm lại, có chút kinh ngạc: "Sao em đột nhiên muốn tham gia chương trình đấy thế?"

Ôn Noãn chần chờ vài giây rồi nói: "Thứ nhất, vì em cảm thấy tiết mục này có chút thú vị, phải vượt qua những thử thách của chương trình thì mới được qua màn tiếp theo."

"Thế còn điều thứ hai."

Ôn Noãn rất thẳng thắn: "Vì tiền."

Chương trình này trả thù lao rất cao nên cô muốn tham gia.

Ôn Noãn đã đồng ý dạy thêm cho em họ của Ngạc Thiên Thiên, nhưng không phải dạy cả tuần. Một tuần cô chỉ cần dạy ba buổi nên cô còn bốn ngày trống trong tuần không phải làm gì.

Vì có bốn ngày không phải đi dạy nên cô có thể đi tìm việc để làm thêm nhưng công việc bị giới hạn rất nhiều vì cô vẫn đang còn là trẻ vị thành niên và mức lương được trả thấp hơn rất nhiều so với thù lao của chương trình trả cho cô.

Ôn Noãn chính là con người thực tế như vậy.

Cô muốn tham gia chương trình này chủ yếu là vì tiền thù lao và có một chút là cô thấy nó khá thú vị.

Tiền thù lao mà chương trình trả cho cô có thể giúp cô trang trải học phí và phí sinh hoạt khi lên đại học nhưng cũng không phải là quá nhiều để Ôn Noãn có thể tiêu xài phung phí.

Cố Thâm bật cười: "Em đồng ý tham gia chương trình rồi đúng không?"

Ôn Noãn ừ một tiếng: "Em đồng ý tham gia rồi nhưng người trong ban tổ chức nhờ em hỏi anh xem anh có muốn tham gia chung với em không."

Cố Thâm nghe cô nói xong trầm tư không lên tiếng.

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ anh trả lời cô: "Được."

"Hả?" Ôn Noãn sửng sốt, không hiểu chữ được của anh có ý nghĩa gì: "Vậy anh đồng ý hay không đồng ý tham gia vậy?"

Cố Thâm cúi đầu cười nói: "Anh không có hứng thú gì với mấy cái chương trình kiểu này."

Ôn Noãn: "...À, vậy thì em..." Còn chưa nói xong, cô đã bị Cố Thâm ngắt lời.

"Nhưng anh có hứng thú với em nên anh sẽ tham gia chương trình này."

Ôn Noãn: "..."

Cô không nhịn được bật cười, ngượng ngùng hai má đỏ lên: "Anh nói chuyện có thể nói hết một lần được không. "

Cứ ngắt câu ra làm người ta hiểu lầm.

Cố Thâm bật cười, nghiêm túc nói: "Thực sự anh không muốn tham gia mấy chương trình kiểu này cho lắm nhưng anh sẽ vẫn tham gia."

Ôn Noãn vừa định hỏi tại sao thì

Cố Thâm liền bình thản nói tiếp: "Anh không đi với em nhỡ em bị bắt nạt thì phải làm sao."

Cố Thâm là một người rất kiệm lời, chỉ thích hành động nhưng những lời anh nói ra bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Những lời nói tình cảm của anh, không giống như mấy lời nịnh bợ sáo rỗng, nói cho có khiến người ta cảm thấy chán ngán, khó chịu.

Đó là kiểu lời nói nghe như bâng quơ nhưng thật ra là làm cho bao trái tim thiếu nữ bị tan chảy, Ôn Noãn nghĩ nếu Cố Thâm thực sự muốn dỗ dành ai đó hay theo đuổi người nào, thì việc đó hoàn toàn không cần tốn quá nhiều công sức.

Anh ấy rất giỏi.

Nghĩ đến đó, Ôn Noãn đưa tay lên để che vành tai đã đỏ lên của mình, nhỏ giọng nói: "Anh học được những lời này ở đây vậy."

Cô lẩm bẩm: "Những lời này rất khiến người ta hiểu lầm đó."

Cố Thâm nhướng mày, hỏi lại cô: "Hiểu lầm cái gì, những lời anh nói rất chân thật."

Anh nghiêm túc: "Đây là những điều thật lòng, không có chút nào là giả dối."

Ôn Noãn ngượng ngùng: "Vâng, em biết rồi."

Cô im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Vậy anh có muốn xem nội dung của chương trình không."

"Anh không muốn."

"Em thấy hứng thú với chương trình này thì chứng tỏ nó có chút thú vị." Cố Thâm hỏi: "Vậy khi nào bắt đầu quay vậy em."

"Người ta còn chưa nói, nhưng nhanh nhất cũng phải tuần sau."

Cố Thâm hiểu rõ: "Được rồi, đúng rồi em đừng quên ngày mốt em hứa là sẽ đi với anh đấy."

"Em nhớ mà."

"Em nhớ mang theo một bộ quần áo."

Ôn Noãn nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Chúng ta đi đâu vậy anh?"

Cố Thâm cố tỏ ra bí mật: "Giữ bí mật trước, đến lúc đó em sẽ biết."

"Ồ"

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn đưa thông tin liên lạc của Lý Tiến cho Cố Thâm, bảo anh đi nói chuyện hợp tác với người ta.

* *

Hai ngày trôi qua, Ôn Noãn không ngờ rằng Cố Thâm hẹn cô đi chơi là dẫn cô đi leo núi.

Cô ngửa đầu nhìn ngọn núi cao chót vót được bao phủ bởi màu xanh của cây cối, trong nháy mắt cô có chút nản chí.

Không phải là Cố Thâm thấy cô còn quá béo lên nên mới dẫn cô đi leo núi để giảm cân chứ. Ôn Noãn bất đắc dĩ nghĩ, chắc cô cũng không béo đến mức đó đâu.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng không khí trong núi thực sự rất trong lành.

Gió mát và không khí trong lành, khiến mọi người trở nên thư thái và giảm bớt căng thẳng. Cô quay đầu lại, nhìn về phía người đang ngồi ở bên cạnh mình nghỉ ngơi, cô duỗi chân ra đụng vào Cố Thâm.

Cố Thâm cúi đầu: "Sao vậy em?"

Ôn Noãn chỉ chỉ: "Chúng ta tới đây làm gì vậy anh."

Cố Thâm cười: "Dẫn em đi leo núi."

Ôn Noãn không nói gì, bĩu môi nói: "Anh có chắc là leo núi không, leo tới trên kia?"

Cô chỉ vào hai cái túi Cố Thâm mang theo: "Đi leo núi mà sao anh bảo em mang theo quần áo làm gì."

"Đêm nay chúng ta ở trên núi này sao?"

Ôn Noãn chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được, ngọn núi này hàng ngày cũng có người đến, nhưng cách trung tâm thành phố quá xa, lái xe tới đây mất rất nhiều thời gian, vậy nên bây giờ mà leo xuống xong đi về thì rất mất thời gian và có thể gặp chuyện không may do trời tối.

Cố Thâm cũng không gạt cô, gật đầu: "Ừ. Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây. Em ở lại đây có làm sao không?"

"Em không sao." Ôn Noãn nói xong, dừng một chút rồi nói tiếp: "Có phải trước kia anh đã từng tới nơi này rồi đúng không?"

Cố Thâm khẽ ừ một tiếng: "Mỗi mùa hè anh đều lên đây để tránh nóng."

Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, anh nghĩ nên mang cô lên núi để tránh nóng.

Ôn Noãn nghĩ cũng đúng, ở trên đây đúng là rất mát và không khí còn trong lành.

Vừa tiến vào sâu trong núi này, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống không ít, cô mặc áo ngắn tay nên có thể cảm nhận được những luồng gió mát lạnh thổi qua, lúc ở chân núi cũng mặc áo ngắn tay nhưng thời tiết lại nắng nóng, oi bức, làm người ta khó chịu.

Nhưng khi lên đến trên đây thì cô không còn cảm thấy vậy nữa.

Cô quay lại nhìn xuống dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy có mấy người từ dưới chân núi leo lên, hình như cũng là một đôi tình nhân.

Ôn Noãn nhìn qua hình như một nam một nữ, đang tay trong tay leo núi. Nữ sinh thì đeo một cái túi nhỏ, nam sinh cũng không mang nhiều đồ, chỉ khoác một cái balo và một túi đồ.

Hai người leo núi có chút mệt mỏi, sau khi nhìn thấy một chỗ để nghỉ ngơi, nữ sinh hô một câu: "A, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."

Ôn Noãn nhướng mày, nhìn hai người kia tiến vào.

Nữ sinh nhìn rất xinh đẹp, cô ấy mỉm cười, chào hỏi cô như đã thân quen từ trước:: "Xin chào các cậu."

Ôn Noãn đáp lại: "Xin chào."

Bốn người nhìn nhau không nói gì, nữ sinh cười nói phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Các cậu cũng vừa mới leo lên trên đây sao?"

Nơi này có cáp treo và đường cho xe đi lên đỉnh núi, rất ít người sẽ lựa chọn đi bộ lên vì đường đi xa và leo dốc khá nhiều khiến không ít người bị kiệt sức vì thể lực không đủ.

Ôn Noãn gật đầu: "Ừm. Bọn tớ vừa mới lên."

Nữ sinh mỉm cười giới thiệu bản thân: "Tớ tên là Lư Lộ, đây là bạn trai của tớ tên là Lương Tâm Viễn."

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, chỉ vào người bên cạnh: "Đây là Cố Thâm, còn tớ là Ôn Noãn."

Lư Lộ ánh mắt sáng lên, nhìn hai người nói: "Tên các cậu rất dễ nghe, vẻ ngoài cũng đẹp nữa."

Ôn Noãn cười cười không biết trả lời như thế nào.

Bởi vì gặp nhau trên đường, nên bốn người họ lập thành một nhóm nhỏ để cùng nhau leo lên trên đỉnh núi.

Lư Lộ rất hoạt bát, là nữ sinh diện mạo đáng yêu, Ôn Noãn biết được cả hai người đều là sinh viên đại học, kỳ nghỉ hè hẹn nhau đi du lịch.

Họ không phải là người dân địa phương.

Cố Thâm và Lương Tâm Viễn đều là người ít nói nên cả quãng đường đều trầm mặc.

Trên đường leo lên, chỉ có Ôn Noãn cùng Lư Lộ nói chuyện với nhau, thật ra thì Lư Lộ hỏi còn Ôn Noãn trả lời.

Khi sắp đến nơi, Lư Lộ mỉm cười nhìn Ôn Noãn nói: "Bạn trai của em thật tốt."

Ôn Noãn có chút kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao chị lại nói vậy ạ."

Lư Lộ lắc đầu, quay đầu lại nhìn những người đi phía sau họ: "Chị cũng không biết nữa, chẳng qua chị cảm thấy vậy thôi."

Ôn Noãn cười gật đầu: "Anh ấy đối xử với em rất tốt."

Lư Lộ cười, nhìn cô: "Em và bạn trai đều rất đẹp, nhan sắc của hai người đều rất hút mắt."

"Em thấy cũng bình thường thôi ạ."

Ôn Noãn quay đầu lại nhìn Cố Thâm, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.

Cố Thâm nhìn cô hỏi: "Em thấy mệt à?"

"Em không."

Ôn Noãn cười: "Em không sao đâu."

Cố Thâm hiểu ra, nhắc nhở cô một câu: "Em chú ý nhìn đường một chút, đừng lúc nào cũng ngoái đầu lại nhìn."

Ôn Noãn: "..." Buồn bực.

Lư Lộ nghe hai người giao tiếp với nhau, buồn cười: "Hai người bọn em còn rất thú vị nữa. Các em chắc còn trẻ đúng không?"

Ôn Noãn gật đầu đáp một tiếng: "Bọn em nhỏ hơn anh chị một chút."

Lư Lộ cười, nháy mắt với cô và nói: "Chị thực sự hâm mộ tình cảm của bọn em."

Ôn Noãn không biết nên trả lời như thế nào.

Hình như cô và Cố Thâm không có thể hiện tình cảm quá mức mà.

"Hâm mộ cái gì ạ?"

"Tình cảm của bọn em rất tốt." Lư Lộ nói: "Có vẻ như bạn trai em rất cưng chiều em."

Ôn Noãn chớp mắt: "Sao chị nhìn ra được vậy?"

Lư Lộ cười cố ý nói: "Chị không nói đâu, nói chung là bạn trai em rất tốt và chiều chuộng em."

Ôn Noãn: "..."

Cô thật sự nhìn không ra.

Nhưng quả thật phải thừa nhận, Cố Thâm đối với cô rất cưng chiều.

Mặc dù hôm nay leo núi mệt mỏi nhưng vẫn quan tâm hỏi han cô.

Khi lên đến chỗ homestay Cố Thâm thuê thì bọn cô và hai người Lư Lộ tách nhau ra.

Ôn Noãn và Cố Thâm ở giữa sườn núi, chỗ này có rất nhiều homestay vì thế Cố Thâm đã đặt phòng ở đây.

Vừa bước vào, có thể nhìn thấy cành lá tươi tốt, rất mát mẻ và thoải mái.

Sau khi tìm được homestay, Ôn Noãn mới nhớ tới một chuyện: "Cố Thâm."

"Sao vậy em."

Ôn Noãn chỉ chỉ: "Anh đặt mấy phòng vậy?"

Nghe vậy, Cố Thâm đột nhiên bật cười nhìn cảm giác khẩn trương của Ôn Noãn, cố ý trêu cô: "Anh đặt một phòng."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc