Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Chuyện này là do Ôn Nhan gây ra nên cô ta phải tự gánh chịu hậu quả.
Không biết có phải do người đang ngồi cạnh cô là người mà cô rất tin tưởng hay không, thế nên Ôn Noãn chỉ cần nằm chợp mắt một lúc là chìm vào giấc ngủ.
Mà lâu rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như vậy.
Lúc cô tỉnh dậy, trong xe đang rất ồn ào và náo nhiệt.
Cố Thâm quay sang nhìn cô, anh dịu dàng nói: "Cậu dậy rồi à?"
Ôn Noãn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô mơ mơ màng màng khẽ gật đầu.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ có hơi chói mắt, mặc dù đã có rèm cửa che bớt đi, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản những tia nắng chói chang bên ngoài kia, cô khẽ vươn tay ra để chạm vào những hạt bụi đang bay lơ lửng trong nắng, sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía Cố Thâm: "Sắp đến nơi rồi đúng không?"
Cố Thâm nhìn động tác của cô, anh không nhịn được cười.
"Cũng sắp đến nơi rồi.
Cậu ngồi nghỉ một lúc cho tỉnh ngủ hẳn đi.
Rồi còn chuẩn bị đồ đạc xuống xe nữa."
"Ừ."
Ôn Noãn khẽ mím môi lại, cô cảm thấy có hơi khát nước.
"Cậu có muốn uống nước không?"
Cô không ngờ Cố Thâm lại ân cần và săn sóc như vậy, cô khẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì thấy anh từ trong cặp lôi một chai nước ra rồi đưa cho cô.
Nhưng cô vẫn chần chừ không biết mình có nên cầm chai nước này không?
"Cậu không khát à?"
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Không phải." Cô nghĩ mình không nên đối xử quá khách khí với Cố Thâm, cô liền đưa tay ra để nhận lấy chai nước, khóe môi của cô khẽ cong lên: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo."
Ôn Noãn sau khi uống nước xong, ở phía sau liền truyền đến giọng nói của Vương Giai: "Noãn Noãn, cậu dậy rồi à?" Có vẻ cô ấy đang rất vui: "Cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi rồi."
Cô ấy quay đầu sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Đã lâu rồi tớ không ra biển chơi."
Ôn Noãn bật cười, cô gật đầu: "Tớ cũng vậy."
Thực ra cô chưa từng có cơ hội được đi biển, đương nhiên là ở đời trước cô đã từng đi biển, nhưng nguyên chủ chưa từng đi biển, cô vẫn còn nhớ chuyện này, cho nên cô đành phải nói như vậy để tránh việc bị lộ ra sơ hở.
Vương Giai nghe thấy vậy càng trở nên phấn khích: "Tý nữa chúng ta đi dạo một vòng xem thử đi.
Tớ đang rất muốn đi tắm biển.
À, đúng rồi.
Hình như tối nay trường chúng ta sẽ tổ chức nướng thịt trên bãi biển đúng không?"
Đan Lễ đang ngồi bên cạnh, thấy vậy liền nói xen vào: "Đúng vậy, mọi người sẽ cùng nhau nướng thịt.
Mà năm nay trường mình có rất nhiều học sinh mới chuyển đến.
Hình như tối nay nhà trường còn định tổ chức bữa tiệc để chào mừng các bạn ấy."
Nghe thế vậy, Vương Giai càng cảm thấy háo hức.
Ôn Noãn cũng đang rất vui vẻ, bởi vì cô thực sự rất thích ngắm biển.
Có thể đứng trên bờ để ngắm nhìn những cơn sóng cùng cảm nhận những cơn gió mát lạnh sẽ khiến cho mọi u sầu đều biến mất.
Cô cũng quay sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của cô dần trở nên dịu dàng.
Cố Thâm quay sang nhìn cô, lúc anh nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của cô, đột nhiên nhịp tim của anh lại đập rất nhanh.
Anh đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, rồi vội vàng nhắm mắt lại, sau đó anh liền đưa tay lên dụi mắt.
Lúc bước xuống xe, bởi vì Ôn Noãn phải chạy đến chỗ lớp cô đang tập hợp, nên cô chỉ quay sang nói với Cố Thâm một tiếng rồi liền vội vã rời đi.
Chuyện xảy ra ban nãy trên xe buýt đã được mấy người bạn trong lớp của Ôn Nhan truyền đi khắp mọi nơi.
Thế nên bây giờ hầu hết mọi người đều đã nghe thấy chuyện này.
Mà hầu hết các bạn học trong trường đều đã biết mặt Ôn Noãn và Ôn Nhan.
Thế nên lúc hai người bọn cô đi ngang qua tất cả mọi người đều quay sang nhìn hai người.
Đương nhiên là Ôn Noãn sẽ không để tâm đến chuyện này, nhưng Ôn Nhan lại rất để ý đến.
Vừa bước xuống xe, cô ta ngay lập tức trốn đi nơi khác để gọi điện thoại cho mẹ Ôn.
Cô ta ngay lập tức tố cáo việc làm của Ôn Noãn, chỉ tiếc là "nước xa không cứu được lửa gần".
Mẹ Ôn cũng chỉ biết trách mắng Ôn Noãn mấy câu, rồi bà ta ngay lập tức chạy đến dỗ dành đứa con gái bảo bối: "Nhan Nhan yêu của mẹ, con đừng có khóc nữa.
Con yên tâm mẹ sẽ gọi điện đến để mắng Ôn Noãn.
Tại sao nó dám tạo phản lại còn dám đối xử với con như vậy."
Ôn Nhan nghe thấy vậy càng òa lên khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ nhất định phải thay con đòi lại công bằng.
Con cá là Ôn Noãn cố tình làm như vậy, nó đang muốn hãm hại con.
Mẹ ơi, con không hề làm ra những hành động như vậy."
Mẹ Ôn khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của con gái, bà ta cảm thấy rất đau lòng.
"Được rồi, con đừng khóc nữa, con mà khóc là mẹ đau lòng lắm.
Con yên tâm, mẹ sẽ ngay lập tức gọi điện thoại đến để mắng nó.
Con chờ mẹ một chút."
"Vâng ạ."
Sau khi cúp máy, Ôn Nhan trợn trừng mắt nhìn cái người đang đứng giữa và có một đống người đang vây quanh đó.
Không biết từ bao giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, từ khi nào mà Ôn Noãn lại có thêm nhiều người bạn như vậy, thậm chí những người đó đều là những người rất nổi tiếng trong trường học.
Và dường như mấy người đó đều đối xử với Ôn Noãn rất hòa đồng, thân thiện.
Nghĩ đến đấy, Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không phục!
Vì sao chứ! Rõ ràng cô ta mới là con cưng của trời, tại sao Ôn Noãn dám cướp đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về cô ta.
Ở phía bên kia, sau khi cúp máy, mẹ Ôn đã ngay lập tức gọi vào số điện thoại của Ôn Noãn.
Nhưng chờ mãi mà không thấy ai nghe máy, một lúc sau thì nhận được thông báo là máy bận.
Mẹ Ôn khẽ nhíu mày, nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình điện thoại.
Bà ta suy nghĩ một lúc rồi vẫn tiếp tục ấn gọi.
Mấy lần sau cũng giống như vậy, thế nên mẹ Ôn đã đoán ra được
—— Ôn Noãn, sao cô dám chặn số điện thoại của tôi
Bà ta trợn trừng mắt lên, bà ta không thể tin được nên cố gọi thêm một lần nữa.
Nhưng máy điện thoại vẫn thông báo không liên lạc được.
Ôn Noãn, tại sao mày dám làm như vậy! Mày dám chặn số điện thoại của tao.
...
**
Ôn Noãn đương nhiên là không hề biết việc mình sắp gặp phải rắc rối, cô vẫn tiếp tục chạy đến chỗ lớp mình đang tập hợp.
Ngồi nghe cô giáo chủ nhiệm dặn dò vài câu xong.
Cô liền chạy đến chỗ lớp của Ngu Thư, bốn người bọn cô tập hợp lại và đang vui vẻ nói chuyện.
Tối nay sẽ diễn ra hoạt động cắm trại ngoài trời, thế nên nhà trường đã chuẩn bị lều trại từ trước và để sẵn trước lối đi vào khu cắm trại.
Vì lều trại này khá rộng nên nhà trường sẽ xếp 4 người ngủ chung trong một chiếc lều.
Với lại đây là hoạt động tự do nên nhà trường đã để cho các bạn học sinh tự do lựa chọn người sẽ cùng nhóm với mình.
Và không có gì quá bất ngờ, khi Ôn Noãn lại được xếp vào nhóm cùng với mấy người bạn cùng phòng ký túc xá.
Còn Vương Giai, cô ấy được ghép ở cùng với mấy người bạn cùng lớp.
Cũng may mấy người đó đều có mối quan hệ khá thân thiết với Vương Giai.
Đang hăng say nói chuyện, đột nhiên Ngu Thư chỉ tay về hướng đối diện: "Có chuyện gì đã xảy ra với chị gái của cậu à? Tại sao ánh mắt của cô ta nhìn cậu lại đằng đằng sát khí như vậy."
Ôn Noãn khẽ quay đầu lại, nhìn về hướng Ngu Thư đang chỉ.
Cô vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì đã nghe thấy tiếng của Ngạc Thiên Thiên.
Cô ấy hào hứng kể: "Tôi biết, tôi biết.
Để tôi kể cho cậu nghe một chuyện này hay cực."
Thực ra, lúc nãy mấy người bọn họ cũng đã nói qua chuyện này rồi.
Nhưng tại vì lúc đó Ngu Thư phải chạy mua một ít đồ nên cô ấy vẫn chưa biết chuyện này.
Sau khi nghe xong, Ngu Thư liền phá lên cười: "Này, tôi hỏi thật nhé...!Liệu chị gái cậu đầu óc có bị vấn đề hay không?"
Ôn Noãn cũng không biết nên phải trả lời như thế nào, nên cô quay sang hỏi cô ấy: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Chắc không có khả năng đó đâu." Ngu Thư nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Nếu cô ta là một kẻ ngốc, chắc chắn lúc trước cô ta không thể hãm hại cậu đến mức như vậy."
Ôn Noãn khẽ gật đầu nói: "Cậu biết vậy là được rồi."
Trình Lại Hàm tay chống cằm, khẽ tặc lưỡi nói: "Tôi không ngờ cậu ta lại là một người xấu xa như vậy.
Lúc trước tôi còn tưởng cậu ta là một người con gái vừa xinh đẹp lại còn rất nết na.
Nhưng tôi nghĩ chắc là mình đã nhìn nhầm người rồi.
Tôi không ngờ cậu ta lại là một con người như vậy."
Con người chính là như vậy, nếu họ có cảm tình với một người nào đó thì họ nhất định sẽ tâng bốc người đó lên tận mây xanh.
Nhưng khi họ nhìn ra điểm thiếu sót của người kia, những thứ mà lúc trước họ cảm thấy tốt đẹp bây giờ đã hóa thành những hạt bụi.
Để khi họ nhớ lại, họ chỉ biết nói đúng một câu: "Lúc trước tôi đã nhìn nhầm."
Ôn Noãn chỉ biết cười, cô không lên tiếng nhận xét hay đưa ra ý kiến.
Tuy nhiên, cô cảm thấy khuôn mặt của Ôn Nhan cũng chỉ được xếp vào dạng dễ nhìn, và nhìn trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nguyên chủ.
Thực ra đường nét trên khuôn mặt cô ta khá hài hòa nhưng bởi vì nó quá đại trà, cho dù có thể bạn cảm thấy cô ta khá xinh đẹp.
Nhưng khi đặt cô ta ở giữa đám đông, bạn sẽ thấy cô ta rất nhạt nhòa và dễ bị lấn ép.
Nhưng phải công nhận rằng, cô ta cũng khá là xinh đẹp.
Bốn người bọn họ vẫn vui vẻ nói chuyện, một lúc sau, có một người chạy tới nói: "Tại sao mấy cậu vẫn chưa dựng lều trại? Mấy cậu mau đứng dậy tự dựng lều trại lên đi.
Tôi nghe các thầy cô bảo nếu ai chưa dựng xong lều trại thì sẽ không được tham gia bữa tiệc nướng tối nay đâu."
Nghe thấy vậy, mấy người bọn cô đều cảm thấy hoảng sợ.
Tất cả đều đứng dậy đi chuẩn bị dựng lều.
"Trời ơi, tại sao không có ai nhắc chúng ta là phải tự dựng lều trại chứ."
Có một giáo viên đi ngang qua thấy vậy liền bật cười: "Chắc là các bạn không để ý đến lời cô giáo vừa nhắc.
Thôi, lần sau nhớ chú ý hơn nhé.
Với lại nếu bây giờ các em học được cách dựng lều trại thì chắc chắn sẽ rất có ích cho cuộc sống sau này của mấy đứa."
Thực ra mấy lời nói này của thầy cô rất đúng, và họ đều biết học những thứ này chắc chắn sau này sẽ không thừa.
Dù biết là vậy nhưng vẫn còn rất nhiều người liền đứng dậy phàn nàn mấy câu với thầy cô.
Nhưng có vẻ các bạn nam đều tham gia rất tích cực, cũng có thể là bởi vì họ rất thích tham gia mấy hoạt động vừa cần đến trí tuệ vừa cần đến sức mạnh như vậy.
Mấy người Ôn Noãn chỉ biết thở dài, sau đó mọi người mở hòm dụng cụ ra và bắt đầu công cuộc dựng lều trại.
"Có ai biết cái này nên cắm ở đâu không?"
Ôn Noãn cúi xuống nhìn, sau đó cô liền chỉ huy mọi người làm việc: "Cái này sẽ cắm ở bên phải phía trong cùng.."
Ngạc Thiên Thiên trợn tròn mắt lên nhìn: "Ôn Noãn, cậu biết cách dựng lều trại?"
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, sau đó cô liền giơ quyển sách mình đang cầm trong tay: "Trong này có hướng dẫn mọi người cách dựng lều.
Tôi đã xem qua một lượt thế nên hiện tại tôi đã biết cách làm."
Thực ra không cần xem sách thì Ôn Noãn cũng biết cách làm.
Trước kia cô cũng đã từng đi cắm trại rất nhiều lần, thế nên cô đã học được cách dựng lều trại.
Nhưng bởi vì nguyên chủ chưa từng đi cắm trại nên cô cá là cô ấy sẽ không biết cách dựng lều.
Nên Ôn Noãn cũng không dám nói mình biết dựng lều.
Mọi người ngay lập tức xúm lại gần để đọc quyển sách mà Ôn Noãn đang cầm: "Cho bọn tôi xem chung với."
Trình Lại Hàm xem qua một lượt, cô ấy bĩu môi nói: "Sao người ta viết khó hiểu vậy."
Ôn Noãn bật cười, cô quay lại nhìn cô ấy nói: "Không sao đâu.
Để tôi chỉ cho mọi người cách làm."
Nghe thấy vậy, Ngạc Thiên Thiên càng cảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ Ôn Noãn, cô ấy lại bắt đầu nói ra một đống lời khen: "Thú thật với mọi người, từ khi tôi trở nên thân thiết với Ôn Noãn hơn.
Tôi ngày càng cảm thấy khâm phục Ôn Noãn.
Trời ơi, tại sao cô ấy lại giỏi như vậy.
Tôi cá là bất kỳ chuyện gì cô ấy cũng đều biết làm."
Ôn Noãn: "..."
Cô khẽ nhún vai, từ tốn nói: "Bởi vì đây là kỹ năng rất cần thiết trong cuộc sống."
Mọi người: "..."
Thế nên, cho dù cách dựng lều trại có khó như thế nào, thì bọn họ cũng phải học được cách dựng lều.
Mọi người vẫn vừa dựng lều trại vừa quay sang trêu chọc nhau.
Ở cách đó không xa, nhóm của Cố Thâm đã dựng xong lều trại của mình.
Một người bạn quay sang hỏi anh: "Cố Thâm, chúng ta sang bên kia giúp mấy bạn nữ cùng lớp dựng lều trại đi?"
Cố Thâm thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn về hướng nhóm của Ôn Noãn đang dựng lều: "Tôi có chút việc cần đi xử lý, mấy cậu cứ đi sang trước đi."
Người bạn học kia còn tưởng anh đang bận chuyện gì nên không đi cùng được, nhưng đột nhiên Đan Lễ quay sang nhìn Cố Thâm, anh ta còn nở nụ cười rất ái muội: "Thôi cậu cứ đi sang bên kia đi.
Nếu Ôn Noãn cần cậu giúp việc gì thì nhớ phải tận tình giúp đỡ người ta nhé."
Anh ta vừa mới dứt lời, Cố Thâm còn chưa kịp đứng dậy, thì đã thấy một nam sinh vội vàng gấp rút đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Đan Lễ không nhịn được cười, liền quay sang huýt sáo trêu chọc Cố Thâm: "Uầy, bây giờ cậu đã có đối thủ cạnh tranh rồi."
Mọi người thấy vậy cũng tò mò quay lại nhìn, và tất cả mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ: "Yến Tuấn?"
Yến Tuấn cũng là bạn học đang học chung trường với Ôn Noãn, cậu ấy cũng đang học lớp 11, và cũng giống với Cố Thâm cậu ấy cũng là một nam sinh rất nổi tiếng và được rất nhiều các bạn nữ trong trường công khai theo đuổi.
Nhưng hai người bọn họ lại nổi tiếng trên hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, nếu Cố Thầm nổi tiếng nhờ học giỏi, thì Yến Tuấn lại nổi tiếng nhờ khả năng chơi thể thao xuất sắc.
Cũng nhờ tài lãnh đạo tài tình của cậu ấy mà đội bóng rổ của nhà trường rất nhiều lần giành được ngôi vô địch.
Ngoài ra vẻ ngoài của cậu ấy cũng rất nổi bật.
Nhưng mà ——
Từ trước đến này họ đều biết Yến Tuấn rất lạnh lùng, và hình như cậu ấy chưa từng nhiệt tình giúp đỡ bất kỳ cô gái nào cả.
Mọi người đều cảm thấy rất tò mò, và họ đều đang hóng xem người con gái mà Yến Tuấn đang để ý chính là ai?
Và thật trùng hợp, cô gái may mắn đó lại chính là Ôn Noãn.
Đột nhiên một nam sinh xuất hiện ở phía sau, điều này thực sự đã dọa cho Ôn Noãn hoảng sợ: "Cậu là ai vậy?"
Yến Tuấn có vẻ khá bất ngờ, cậu ấy nhìn cô gái trước mặt, không nhịn được cười: "Tôi là bạn học cùng lớp với Ngu Thư.
Tôi thấy các cậu chưa dựng xong lều nên tôi mới chạy đến đây để giúp mấy cậu."
Ôn Noãn quay sang nhìn Ngu Thư.
Ngu Thư khẽ nhún vai: "Nếu cậu ấy muốn giúp thì cứ để cậu ấy giúp bọn mình đi."
Ôn Noãn ngơ ngác đứng nhìn, mấy món đồ cô đang cầm trong tay đều bị Yến Tuấn lấy đi mất.
Thi thoảng cậu ấy lại quay sang bắt chuyện với cô.
"Cậu có thể đi lấy hộ tôi chiếc bùa được không."
"Bạn ơi, ra đây giữ dây hộ mình với."
Ôn Noãn: "..."
Cho đến khi dựng xong lều trại, Ôn Noãn vẫn còn đang ngơ ngác.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô vội quay sang hỏi Ngu Thư: "Cậu bạn kia vì sao lại nhiệt tình giúp đỡ chúng ta như vậy.
Liệu đó có phải cậu ta đang thích cậu không Ngu Thư?"
Trình Lại Hàm đang uống nước, nghe thấy câu nói này của cô, cô ấy đã ho sặc sụa, sau đó cô ấy trợn trừng mắt lên nhìn Ôn Noãn: "Cậu vừa mới nói cái gì vậy? Nhắc lại cho tôi nghe được không."
Khuôn mặt của Ôn Noãn tràn ngập dấu chấm hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi Ngu Thư thử xem liệu người kia có phải đang theo đuổi cậu ấy đúng không?"
Bởi vì cô nghĩ mình với người kia không hề quen biết nhau.
Mà người đó còn nói mình học cùng lớp với Ngu Thư nên cô đoán người đó đang muốn theo đuổi Ngu Thư.
Cho nên mới nhiệt tình giúp đỡ bọn cô như vậy.
Hơn nữa, cô thấy người đó hình như chỉ biết đúng tên của Ngu Thư.
Nên cô đoán người này đang thích Ngu Thư.
Với lại thời đại bây giờ làm gì có Lôi Phong, cô đoán mục đích người này chạy đến giúp mấy cô chắc là đang muốn trở nên thân thiết hơn với Ngu Thư.
Trình Lại Hàm: "..."
Ngạc Thiên Thiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Noãn, cô ấy liền đưa tay sờ thử lên trán của cô, sau đó quay lại nhìn hai người kia nói: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Ôn Noãn: "?"
Cô ngay lập tức giơ tay lên để che trán lại, cô trợn tròn mắt lên nhìn ba người đang ngồi bên cạnh: "Chẳng lẽ là tôi đã đoán ra?"
"Đương nhiên là sai rồi!" Ba người kia đột nhiên đồng thanh nói.
Ôn Noãn giật bắn mình, cô quay sang nhìn bộ dáng hừng hực khí thế của mấy cô ấy, cô lại càng cảm thấy khó hiểu: "Hóa ra là vậy."
Trình Lại Hàm cảm thấy mình nên cần chỉ dẫn gấp cho Ôn Noãn một khóa học về tình yêu, cô ấy khẽ lắc đầu thở dài nói: "Nếu cậu ta thích Ngu Thư.
Tại sao lúc nãy cậu ta chỉ quay sang bắt chuyện với cậu.
Với lại chỉ cần cậu đụng đến bất kỳ món đồ nào thì cậu ta đều chạy ra giúp.
Thế nên, cậu đã hiểu chưa?"
Ôn Noãn khẽ chớp mắt: "Chắc là do cậu ấy đang ngại nên mới làm như vậy."
Ngạc Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy rất hoài nghi về chỉ số EQ của thần tượng nhà mình.
Sau đó cô ấy chắp tay lại, giả vờ bật khóc nức nở: "Ông trời thật là có mắt.
Ngài ấy đã quá công bằng nên mới tạo ra khuyết điểm để ban tặng cho mỗi người.
Ôi, tôi thực sự phải cảm ơn ngài rất nhiều."
Ôn Noãn: "..."
Sau đó cô ấy quyết định quay sang giải thích rõ ràng với Ôn Noãn: "Nếu cậu ta muốn theo đuổi Ngu Thư.
Thì tôi cá cậu ta sẽ chỉ quay sang bắt chuyện với Ngu Thư.
Cần gì phải phí thời gian chạy đến quan tâm và giúp đỡ cậu.
Chẳng lẽ cậu ta làm như vậy chỉ vì muốn Ngu Thư ghen tuông à? Tôi nói thật, bây giờ nam sinh có rất nhiều chiêu trò dùng để tán gái, nên chắc chắn sẽ không còn ai sử dụng cách thức ngu ngốc như vậy đâu."
Đến tận lúc này mà Ôn Noãn vẫn không hiểu ý của ba người này.
Thì cô đã thực sự hết thuốc chữa.
Cô khẽ bĩu môi, cô lẩm bẩm nói: "Thế ý của mấy cậu là đang chê tôi ngốc đúng không?"
Ngu Thư không nhịn xuống được liền phá lên cười.
"Đột nhiên tôi lại thấy thương Cố Thâm."
"Chuyện này thì có liên quan gì đến Cố Thâm?"
Ngu Thư chỉ biết thở dài: "Vừa nãy tôi lỡ lời nên cậu đừng có để ý.
Với lại cậu chỉ cần biết Yến Tuấn không hề thích tôi là được." Cô ấy quay sang nhìn Ôn Noãn, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một người đang đứng gần đó.
Cô ấy khẽ nhíu mày, và quyết định sẽ giúp cho hai người này nhận ra tình cảm của mình.
"Còn về lý do vì sao Yến Tuấn lại chạy đến đây để giúp chúng ta.
Thì tôi đoán chắc là cậu ta đang có tình cảm với cậu."
Ôn Noãn: "???"
Cô ngay lập tức quay sang nhìn Ngu Thư, rồi cô giơ tay lên tự chỉ bản thân: "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
Thậm chí vừa nãy tôi mới biết được tên của cậu ấy."
"Ai mà biết.
Chắc cậu ta vừa gặp cậu đã nhất kiến chung tình."
Ôn Noãn: "Này, cậu định dùng chuyện này để trêu chọc tôi đúng không?"
Ngu Thư khẽ lắc đầu: "Tuy tôi không biết rõ lý do vì sao cậu ấy lại thích cậu.
Nhưng tôi dám khẳng định chắc chắn một điều là Yến Tuấn thích cậu nên cậu ấy mới chạy đến giúp chúng ta."
Ôn Noãn: "..."
Cho dù mọi người có lập luận chắc chắn và rõ ràng như thế nào.
Thì Ôn Noãn cũng sẽ giả bộ mình không biết và không hiểu.
Bởi vì cô không có thời gian để ý đến mấy chuyện lặt vặt đó.
Một lúc sau, nhà trường thông báo cho học sinh là đã đến giờ ăn trưa.
Bữa tiệc trưa này được nhà trường chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.
Ngoài ra nhà trường còn đặt trước điểm tâm và món tráng miệng ở khách sạn 5 sao gần đó.
Thế nên mọi người đã được thưởng thức một bữa ăn no nê.
Tiếp theo là các hoạt động tập thể.
Hình như sẽ tổ chức thi đấu trò chơi giữa 2 lớp.
Nên cô đành phải chào tạm biệt mấy người Ngu Thư.
Rồi vội vàng chạy đến chỗ lớp mình đang đứng.
Ăn xong bữa tối, mọi người cùng nhau kéo ra bãi cát chơi trò chơi.
Thật trùng hợp, lớp của cô được xếp thi đấu với lớp của Cố Thâm.
Lúc nghe được tin này Ôn Noãn đang cảm thấy rất háo hức.
Lúc nhìn thấy Cố Thâm, cô liền giơ tay lên chào anh.
Cố Thâm cũng phát hiện cô đang nhìn mình, nên anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn rồi anh ngay lập tức quay sang chỗ khác.
Ôn Noãn:...
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Trong lúc thi đấu, Cố Thâm thẳng tay tiêu diệt và không khoan nhượng bất kỳ ai.
Anh ngay lập tức hạ từng bạn nam trong lớp cô.
Và xuất sắc giành được chiến thắng.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự hiếu thắng của anh.
Vương Giai cùng Ôn Noãn đang đứng bên ngoài để theo dõi tình hình trận đấu.
Bởi vì quá tò mò nên Vương Giai mới quay sang hỏi Ôn Noãn: "Noãn Noãn, cậu có cảm thấy hình như Cố Thâm đang tức giận chuyện gì đó đúng không?"
Ôn Noãn: "Có! Cậu ấy thể hiện rõ ràng như vậy mà.
Nhưng tôi không biết là ai đã chọc cậu ấy giận?"
Vương Giai khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết.
Nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cậu có vẻ khác với ngày thường."
Cô ấy quay sang quan sát nét mặt của Ôn Noãn, sau đó nói nhỏ vào tai cô: "Liệu có phải cậu đã lỡ làm ra chuyện gì khiến cho cậu ấy tức giận đúng không?"
Ôn Noãn ngay lập tức phủ nhân: " Từ khi bước xuống xe đến giờ tôi còn chưa nói chuyện với Cố Thâm.
Thế nên chuyện này chắc chắn không phải là do tôi làm."
Vương Giai cảm thấy rất tiếc nuối: "Ồ, thế chắc không phải do cậu rồi.
Thế nhưng vì sao trên người của Cố Thâm lại có oán khí nặng như vậy nhỉ?"
Ôn Noãn: "Chuyện này làm sao mà tôi biết được."
Cuối cùng thì trận đấu cũng đã kết thúc, Ôn Noãn đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi cô quyết định chạy đến tìm Cố Thâm để hỏi thăm.
Trước khi đi cô còn cầm theo một chai nước lạnh.
Lúc Đan Lễ nhìn thấy cô chạy đến đây tìm Cố Thâm.
Cậu ta ngay lập tức bật dậy rồi chạy đến hỏi cô: "Ôn Noãn, cậu đến đây có việc gì vậy?"
Ôn Noãn nhìn thử xung quanh một lượt: "Cậu có biết Cố Thâm đang ở đâu không?"
Đan Lễ khẽ nhíu mày, anh ta còn tỏ vẻ ra rất ngạc nhiên: "Ở đằng kia kìa, mà cậu tìm cậu ấy có việc gì vậy?"
Ôn Noãn khẽ giơ chai nước lên, cô vừa định lên tiếng, thì ở phía sau truyền đến một giọng nói rất quen thuộc: "Cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Cô có thể cảm nhận được thái độ lạnh lùng và hờ hững của người kia.
Tay Ôn Noãn khẽ run lên, nhưng cô vẫn đưa chai nước cho anh: "Cậu có muốn uống nước không?"
*Đoạn trích nhỏ
Cố Thâm lẩm bẩm trong đầu: "Cậu đừng có nghĩ chỉ dùng chai nước này là có thể khiến cho tôi nguôi giận."
Một lúc sau, Cố Thâm lại nghĩ: "Tại sao chai nước này là có vị ngọt như vậy?.