Cố Thâm kết hôn với Ôn Noãn ngay sau khi tốt nghiệp.
Quả thật là câu chuyện từ đồng phục đến áo cưới danh xứng với thực.
Ngày hai người họ kết hôn, tiết trời đẹp đẽ. Thật ra cả hai người đều không chọn ngày, còn trước ngày tốt nghiệp dọn hết đồ chuyển sang nhà mới.
Cố Thâm đột nhiên hỏi: “Bao giờ mình đăng ký em nhỉ?”
Ôn Noãn không cần suy nghĩ: “Ngày mai đi.”
Hôm sau, hai người lấy vận tốc ánh sáng đi đăng ký kết hôn.
Giữa họ không cần lời thề oanh liệt nào cả, hai người đều hiểu rõ nửa kia.
Đương nhiên, cảm giác nghi thức thì vẫn phải có cho đủ.
Sau đó Cố Thâm đặc biệt cầu hôn “bù”, về phần hôn lễ thì hai người vẫn chưa tính tới.
Cả hai đều rất bận nên không có thời gian tổ chức đám cưới.
Kết hôn xong thì Cố Thâm có vẻ trưởng thành và cẩn thận hơn trước, điều duy nhất không đổi chắc là… trước sau như một thích tặng cho Ôn Noãn các loại quần áo.
Đương nhiên Cố Thâm thích mua đồ đôi nhất.
Từ sau khi học đại học, người này đã nghiện mua đồ kiểu này.
Hôm này, Ôn Noãn hẹn Ngu Thư và Ngạc Thiên Thiên ăn cơm.
Nhìn thấy quần áo trên người Ôn Noãn, Ngu Thư hơi ngheo mắt: “Phong cách này của cậu, Cố Thâm chọn hả?”
Ôn Noãn tự nhìn bản thân: “Rõ thế cơ á?”
Ngu Thư gật đầu: “Nhìn là biết.”
Ôn Noãn không biết nói gì hơn.
Ngạc Thiên Thiên một bên ngồi cười, chỉ tay nói: “Noãn Noãn à, Cố Thâm hình như rất thích cậu hồi trung học đấy. Trông cậu bây giờ có khác gì mấy em gái mười sáu tuổi không?”
Trông qua rất trẻ trung.
Ôn Noãn càng lớn càng đẹp, sau khi tốt nghiệp đại học còn đẹp hơn hồi tốt nghiệp cấp ba. Hơn nữa cảm giác thiếu nữ cũng không giảm mà còn nhiều hơn (Ý là không già đi mà trông trẻ ra á).
Rõ ràng đã trường thành rồi nhưng nhìn Ôn Noãn chỉ thấy sức trẻ thanh xuân…
Đương nhiên bọn họ cũng chưa già, nhưng mà nói chung — Ôn Noãn trông vẫn rất là thiếu nữ.
Ngu Thư cười ha ha: “Vậy đúng thôi, cậu cũng không nghĩ xem Cố Thâm như nào, anh ý gặp cậu ấy lúc mười sáu tuổi, chắc cũng yêu Ôn Noãn hồi ý nhất chứ sao.”
Nghe thế, Ôn Noãn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
“Cậu cũng biết cơ?”
Ngu Thư nhún vai: “Chẳng lẽ lại không?”
Ôn Noãn: “Được rồi… Cậu biết hết.”
Ba người nói chuyện rất hăng, hơn nữa vì thân nhau nên dù nói gì cũng không xấu hổ.
Đương nhiên, Ôn Noãn đã-kết-hôn bị trêu rất nhiều.
Hai người kia rất thích chọc cho cô mặt đỏ tai hồng.
Ngu Thư chống cằm nhìn Ôn Noãn, cảm khái: “Nói thật, nếu tớ là nam tớ cũng sẽ phát điên vì Ôn Noãn mất.”
Ôn Noãn nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu không có cửa, nhá.”
Ngu Thư: “... Để yên cho tớ mơ mộng tí không được hả, trước đấy hồi mới vào cấp ba mọi người đều chê cậu xấu, tớ chỉ muốn hỏi một chút thôi… Ánh mắt mấy người đấy hình như có vấn đề hả?”
Ngạc Thiên Thiên ngồi một bên nhắc nhở: “Nhưng mà mọi người còn khen cậu xinh á.”
Ngu Thư: “—— Vậy hả, thế thì mắt mấy người đó tốt ghê, tớ đúng là rất xinh.”
Ôn Noãn phục sát đất độ mặt dày của cô nàng, nhìn sang.
“Cậu nói rất chuẩn.”
Tuy rằng mặt cô ấy dày thật nhưng phải công nhận là Ngu Thư vẫn rất xinh.
Hai người mang lại cảm giác rất khác nhau: Ngu Thư trông rất có tính công kích, không phải là xấu mà là đẹp theo kiểu mạnh mẽ phô trương.
Hơn nữa rất trùng hợp, sau khi tốt nghiệp Ngu Thư theo nghề nhiếp ảnh, cũng tính nằm trong showbiz, thường chụp ảnh cho người nổi tiếng, phong cách cô ấy độc đáo nên đã nổi tiếng từ hồi còn học đại học, đến bây giờ đã trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng đỉnh danh.
Có thể mời cô ấy chụp ảnh đều là người vừa hot vừa có danh.
Cô ấy cũng được nhiều người theo đuổi, có cả mấy nghệ sĩ trong đó.
Nhưng Ngu Thư – dường như không thích một ai cả.
Ôn Noãn lườm cô, gõ mặt bàn hỏi: “Hôm nay không phải quay chụp gì hả?”
Ngu Thư lắc đầu: “Không có, sao thế?”
Ôn Noãn cúi đầu cười: “Cậu cuồng làm việc như thế, làm cho mọi người đều bất ngờ.”
Ngạc Thiên Thiên gật đầu: “Ngu Thư, sắp tới cậu chụp ai thế, lấy hộ tớ mấy cái chữ ký đê.’’
“Ok.”
Ngu Thư nghĩ: “Dạo này chắc là có đấy, kể cả không có cũng có thể lấy cho cậu.”
Ba người đang nói chuyện, Ôn Noãn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, mùa thu mọi người có rảnh không?”
“Tháng mấy?”
Bây giờ đã tháng tám rồi, sáu tháng cuối năm Ngu Thư đã kín hết lịch làm việc.
Cô tò mò ngó sang Ôn Noãn: “Chụp ảnh cưới cho cậu hả?”
Ôn Noãn: "???"
Cô kinh ngạc nhìn Ngu Thư: “Sao đến cái này cậu cũng đoán được thế?”
Ngu Thư đắc ý: “Ý của cậu tớ còn không hiểu hả, cậu tìm tớ chụp ảnh chắc chắn không phải mấy kiểu nghệ thuật linh tinh rồi, chỉ có ảnh cưới thôi.”
Ngu Thư cười nói: “Nói thật nhé, chụp cho người khác tớ chẳng bao giờ đồng ý đâu, nhưng cậu thì free nhá.”
Ôn Noãn bật cười, mắt cong lên nhìn cô: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, lúc tớ đáng thương nhất cũng là cậu thu nạp mà.”
Bọn họ đều tự biết phải biết ơn.
Tình bạn giữa Ngu Thư với Ôn Noãn nhiều năm nay cũng không phải nhựa đểu (plastic), cô ấy hiểu thời điểm đen tối nhất của mình là ai đưa tay giúp đỡ.
Cho nên chơi với nhau lâu vậy, chỉ cần Ôn Noãn với Cố Thâm có chuyện, cho dù là chụp ảnh hay cái khác, Ngu Thư đều sẽ giúp đỡ hết mình, dù có ảnh hưởng công việc thì cô ấy cũng tình nguyện không làm nữa, không kiếm được tiền cũng phải giúp được.
Ôn Noãn cười với cô.
Suy nghĩ của đối phương cả hai người đều hiểu.
Sau khi ăn cơm xong, Ngạc Thiên Thiên đề nghị cùng nhau đi dạo.
“Mua ít quần áo đi, lâu lắm rồi tớ không mua quần áo.”
“Được thôi.”
**
Ba người đi dạo một lượt, không lâu sau trong tay đã đầy túi lớn túi nhỏ.
Lúc Cố Thâm đến đón, hai người kia đã về.
Anh cúi đầu, nhìn mấy túi to Ôn Noãn cầm, đưa tay ra đỡ.
"Có mệt không?"
"Không ạ."
Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh, cười: “Hơi muộn nha, anh bận hả?”
Công ty Cố Thâm đã có khởi sắc, cũng không bận như trước nữa. Nhưng hôm nay có một cuộc họp nên mới không thể đi chơi cuối tuần với vợ được.
Sau khi lên xe, Ôn Noãn nhìn đường.
“Tối nay ăn gì ạ?”
“Em muốn ăn gì anh nấu.”
Ôn Noãn cười, nghiêng đầu suy tư một chút: "Muốn ăn sườn anh nấu."
"Được."
Về nhà Cố Thâm liền đi nấu cơm cho cô.
Ôn Noãn sắp xếp quần áo trong phòng, cô mở quần áo mới mua ra, để một bên.
Cố Thâm đột nhiên đi vào, nhìn thấy quần áo dưới đất mới hạ mắt, tay cầm một cái váy xanh đậm lên nhìn Ôn Noãn: “Hôm nay mới mua đây hả?”
Ôn Noãn bất ngờ, nhìn thấy cái váy trên tay trên tay anh nhanh chóng cướp lại.
Mặt cô đỏ lên, khóc không ra nước mắt.
“Này…”
“Váy ngủ?” Cố Thâm đến gần, cúi đầu hôn lên đôi môi cô: “Mặc cho anh ngắm hả?”
Ôn Noãn đẩy cái tay lưu manh trước ngực ra, lắc đầu phủ nhận: “Đương nhiên không phải rồi.”
"Vậy em mua —— "
Lời còn chưa nói hết, Ôn Noãn đã nhanh chóng nói: "Không phải là em mua, Ngu Thư tặng đấy."
Nhớ tới ánh mắt ái muội của Ngu Thư lúc đưa cô cái này, Ôn Noãn lại thấy hơi nóng trong =))
Ngu Thư thật sự rất quá phận ~
Cố Thâm đương nhiên không sợ vợ cáu, mấy chuyện như này thì Cố Thâm có thể nói là không biết ngại là gì.
Anh cọ vào chóp mũi Ôn Noãn, ôm người vào lòng: “Thật sự không mặc cho anh xem?”
"Không —— "
Đột nhiên, Cố Thâm cúi đầu hôn xuống, trực tiếp ngăn chặn những lời còn chưa ra khỏi miệng.
Hai người ngồi đối mặt ăn cơm, Ôn Noãn vội vàng né ánh mặt mỉm cười phía đối diện, cắn miếng sườn, tức giận bất bình trừng mắt với Cố Thâm.
Đều do anh.
Cũng tự trách mình.
Nhất thời mềm lòng đồng ý.
Chỉ mới nghĩ đến lát nữa phải mặc cái váy kia, Ôn Noãn lại thấy rất “nóng trong.”
"Ăn cơm, đừng nhìn em!"
Cố Thâm cười: "Tuân lệnh."
Ăn cơm xong, Ôn Noãn định đứng dậy dọn dẹp, hai người đã thương lượng từ trước, người nấu cơm thì không rửa bát, dù sao cũng định bên nhau cả đời, không thể luôn để một người làm hết.
“Đêm nay anh rửa.”
“Em không cho.” Ôn Noãn liếc sang: “Anh đi làm cả ngày mệt rồi.”
“Anh không phiền.”
Cố Thâm trêu chọc nói: “Chút nữa cho em xem anh có mệt không.”
Ôn Noãn: "..."
Cái lão lưu manh này!
Cố Thâm vào phòng bếp, còn không quên dặn dò cô.
"Đi tắm đi."
Ôn Noãn nghẹn lại, không khách khí từ chối: “Còn sớm, em mới ăn no. Hơn nữa cái váy kia phải giặt mới mặc được chứ, không sẽ không thoải mái.”
Cố Thâm: "..."
Một lúc lâu sau, Cố Thâm ra khỏi phòng bếp, nhìn sang người đang ngồi xem TV.
“Anh vào phòng tắm nhé.’’
Ôn Noãn: “??? Anh vào đấy làm gì?”
Cố Thâm chậm rãi nói: "Giặt váy."
"........."
Không lay chuyển được Cố Thâm, tuy rằng rất ngại, có cả trăm ngàn lý do để từ chối nhưng Ôn Noãn vẫn thành thật đi giặt váy.
Trước khi ngủ, Cố Thâm hôn người trong lòng, còn không quên nhắc nhở: “Ngày mai nhớ phải mặc đấy.”
Ôn Noãn mệt đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, nhưng nghe thấy nói như vậy, vẫn cố dùng “hơi thở cuối cùng” đạp người bên cạnh một cái.
Cô thẹn quá hóa giận nói: “Câm mồm, đi ngủ.”
Cố Thâm mỹ mãn trong lòng: “Vợ yêu ngủ ngon nha.”
"Ừm... Ngủ ngon."
Hôm sau là chủ nhật.
Công ty Cố Thâm không có việc gì, khó có được một ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Hai người ngủ đến lúc tự tỉnh mới chậm chạp ra siêu thị mua ít đồ.
Giữa trưa Ôn Noãn nấu cơm, bữa tối thì đến lượt Cố Thâm làm.
Sau khi ăn cơm chiều, hai người tay trong tay xuống dưới đi dạo.
Về nhà xong, Cố Thâm dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Noãn, như là một con sói đang nhìn chằm chằm miếng mồi ngon.
Ôn Noãn: "... Anh thật sự đang —— "
"Cái gì?"
Cố Thâm cúi đầu chạm nhẹ môi cô.
Ôn Vãn không nói gì, bị độ dày của mặt anh làm ngu cả người.
"Em đi tắm rửa."
"Đi đi."
Một lát sau, Ôn Noãn tắm rửa xong xuôi, Cố Thâm cũng từ một phòng tắm khác đi ra.
Anh quay đầu, nhìn mỹ nhân vừa tắm xong dùng hành động chứng minh giá trị của chiếc váy xinh đẹp. =))
...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Còn một chương thôi, yêu cả nhà ~
- -----oOo------