XUYÊN THÀNH QUẢ TIM NHỎ CỦA LÃO ĐẠI

Tuy biết Cố Thâm đang giả vờ đáng thương, nhưng Ôn Noãn vẫn rất đau lòng.

Sau khi báo với viện trưởng, cô đi theo Cố Thâm tới khách sạn.

Khách sạn này rất bình thường, bên ngoài trông có vẻ mới, chắc là mới xây, mọi thứ bày biện cũng không đến nỗi nào.

Thế nhưng đi vào trong lại quá bình dân.

Phòng Cố Thâm hẳn là phòng tốt nhất nhưng bên trong bài trí rất đơn giản.

Ngoại trừ một cái giường với bộ bàn ghế dựa bên ngoài thì chỉ có một cái máy tính nhỏ, trông khá cũ kĩ. Quan trọng nhất là phòng nhỏ, ngồi hơi bí.

Đương nhiên Ôn Noãn không quan tâm mấy thứ này lắm. Cô chỉ sợ Cố Thâm không quen.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì chắc Cố Thâm cũng không thèm để ý nhiều như vậy.

Trước kia, chỗ ở của Cố Thâm cũng không tốt lắm, ở đây cũng tương tự nơi đó. Hơn nữa hình như nửa năm trước người này đến đây chắc cũng thuê nơi này.

Cố Thâm buồn cười xem dáng vẻ cô đi săm soi khắp nơi, lười nhác tựa lưng trên ghế thấp giọng hỏi: “Thế nào, ok không em?”

Ôn Noãn nhìn sang: “Chỗ này rất kém, anh ở được không đấy?”

Nếu cô không nhầm thì Cố Thâm có thói ở sạch.

Cố Thâm mỉm cười: "Ở được chứ."

Anh dừng một chút, nói ngắn gọn: “Đây là khách sạn tốt nhất ở đây rồi.’’

Thật ra xa xa còn có một chỗ khác tốt hơn nhưng… Chỗ kia cách cô nhi viện xa quá, Cố Thâm đến đây vì Ôn Noãn, đương nhiên phải ở chỗ nào gần cô nhất rồi.

Ôn Noãn lúc này nhìn sang: “Anh đi gì đến đây vậy?”

“Đi máy bay xong chuyển sang tàu hỏa thôi.”

“À.” Ôn Noãn hỏi: “Vậy vé đi về anh đã mua chưa, em định mai đi luôn.”

Cố Thâm cười: "Em mua rồi?"

“Định hôm nay mua á.”

Cố Thâm bật cười, một tay kéo người ôm vào lòng, nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ mua đi, về cùng nhau nhé.”

“Dạ.”

Mua vé xong, Ôn Noãn nhìn người trước mặt, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, hơi thở dường như hòa lại với nhau.

Tầm mắt cô dần hướng lên trên, bắt gặp cặp mắt như cười như không của Cố Thâm.

Ôn Noãn ngẩn ra, không kịp phản ứng lại đã bị người đàn ông cúi xuống hôn. Người anh thơm thơm, rất dễ chịu.

Nhất thời, Ôn Noãn đắm chìm trong không khí ấy, không thể nào kiềm chế được.

Cô hé miệng, đáp lại nụ hôn của anh.

Cửa sổ chỉ mở một nửa, ánh nắng chiếu vào trong, không gian sáng bừng.

Ôn Noãn mở to mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, ngắm từng cọng lông mi thật dài của anh, ngắm cả ánh xanh nơi đáy mắt... Lại thêm chiếc mũi cao dài thỉnh thoảng lại quấn quýt với mũi mình.

Cô hơi nhắm mắt lại theo bản năng, hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc này.

...

Thật lâu sau Cố Thâm mới buông cô ra.

Ôn Noãn dựa vào ghế nghe tiếng nước trong phòng tắm, hai phút sau, Cố Thâm rửa sạch mặt ra ngoài, ánh mắt thâm trầm: “Chưa mệt hả?”

Giọng anh hơi khàn.

Ôn Noãn cười khẽ ừ một tiếng: “Em vẫn tốt, không phải anh buồn ngủ hả?”

Cố Thâm nhìn mặt trời bên ngoài: “Nếu không ngủ được thì em định làm gì?”

Ôn Vãn sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: "Thật ra em vẫn định ngủ.”

Giữa trưa như này mà không ngủ thì còn làm được gì nữa, cô không thể đi dạo cùng Cố Thâm được.

Lúc ở cô nhi viện thì giờ đang phải giúp mọi người làm cơm trưa.

Cố Thâm cười, nắm tay cô: "Thế nằm ngủ với anh chút nhé?”

"Được."

Hai người nằm ở trên cùng một cái giường, nhưng lại không ngượng ngùng chút nào.

Ôn Noãn tự biết Cố Thâm sẽ không làm gì cả. Dù bình thường toàn trêu đùa như lưu manh, nhưng đến thời điểm mấu chốt, anh lại trở thành một chính nhân quân tử như thể người trước đó thả thính không phải mình vậy.

Nghĩ vậy cô khẽ cười thành tiếng.

"Cười cái gì?"

"Không có gì." Ôn Vãn nhìn anh, chớp mắt: "Anh đi như này mọi người có biết không?"

"Có."

Cố Thâm buồn cười nhéo mặt cô: "Không cần để ý cẩn thận như vậy, giống như em nói ý, dù anh có hận nhưng đây đều là quá khứ cả rồi. Anh muốn thử buông bỏ mọi thứ.”

“Dạ.” Ôn Noãn dứt khoát hỏi: “Vậy bố anh biết không?”

“Có chứ.”

Cố Thâm nghiêng nghiêng người, thấp giọng nói: "Anh có bảo với ông ấy."

"Vậy là tốt rồi."

Ôn Vãn đánh giá anh: "Ngày mai trở về, ngày kia bắt đầu quay rồi, địa điểm đầu tiên vẫn chưa được tiết lộ hả?"

Cố Thâm lắc đầu: "Tạm thời chưa có thông báo, nhưng chắc không xa lắm đâu.”

Tiếng trò chuyện nhỏ dần, Cố Thâm ngủ mất rồi.

Ôn Noãn ngắm anh ngủ rất lâu, Cố Thâm thực sự rất mệt mỏi, mắt rất thâm. Ôn Noãn cũng không biết cái người này làm thế nào sắp xếp thời gian để dành ra hai ba ngày đón cô về.

Cô đưa tay ôm lấy Cố Thâm, cúi đầu hôn anh một cái rồi rúc vào lòng ngủ chung.

Thật ra thì cô…

Thôi vậy, không biết vì sao mà vừa nhắm mắt lại cô đã thấy buồn ngủ, cũng không biết mình đã thiếp đi lúc nào.

**

Khi Ôn Noãn tỉnh lại, trong phòng tối om.

Cô trở mình, mở mắt ra nhìn xung quanh, mất một lúc lâu mới nhận ra bản thân đang ở đâu.

“Dậy rồi hả?”

Trong phòng có người lên tiếng.

Ôn Noãn sửng sốt: “Dạ dậy rồi, anh ngủ bao lâu thế?”

Cố Thâm kéo rèm cửa sổ ra, quay đầu cười: “Chắc tầm một giờ gì đấy, giờ mấy giờ rồi?’’

Ôn Noãn nhìn thời gian trên điện thoại, trợn tròn mắt: “Chết, em ngủ tận hai giờ rồi cơ á?”

Cố Thâm cười: "Đúng."

Anh lấy một cốc nước cho cô: “Uống miếng nước cho đỡ khô cổ.”

"Ừ ừ."

Xong xuôi mọi thứ, đã đến giờ ăn trưa.

Ôn Noãn đi theo Cố Thâm ra ngoài ăn cơm, giờ mới về cô nhi viện thì chắc mọi người đã ăn xong hết rồi.

“Nếu là trước đây thì em sẽ đến chỗ này ăn cơm.” Ôn Noãn nhớ lại: “Nhưng cũng ít khi đến lắm.”

Theo ấn tượng của cô thì hình như trước khi cô đi, mẹ viện trưởng đưa cô tới ăn một bữa. Ngày hôm ấy đối với Ôn Noãn mà nói thì thật sự khó quên. Bây giờ trở lại, cô muốn nếm lại lần nữa.

Cố Thâm toàn bộ đều nghe theo ý cô.

“Chỉ là thật ra… em không nhớ rõ hương vị như nào nữa.” Ôn Noãn ngượng ngùng nói: “Không biết ăn có ngon không nữa.

Cố Thâm chống tay cười: “Em thích là được.”

Ôn Noãn bị anh nhìn đến ngại, nhắm mắt nói: “Vào ăn chút gì đi.”

“Được.”

Ăn xong, hai người mua chút hoa quả về cô nhi viện.

Buổi chiều, Ôn Noãn dẫn Cố Thâm đi xung quanh trấn nhỏ dạo chơi, ngắm cánh đồng rộng lớn, cảm nhận được phong cảnh hoang sơ tự nhiên.

Buổi sáng hôm sau, hai người rời đi.

Mẹ viện trưởng đích thân đi tiễn họ, lúc đi, Ôn Noãn còn cười nói: “Lần sau con sẽ về tiếp.”

Tuy rằng rất mệt, nhưng cô rất thích nơi này.

Viện trưởng mỉm cười gật đầu, xoa đầu cô: "Được, mọi người chờ con về nhé."

"Dạ dạ."

Ôn Noãn cố gắng biểu hiện bản thân không quá đau lòng, cô vẫy tay chào tạm biệt họ.

Sau khi lên tàu, Cố Thâm nhéo tai cô, nhỏ giọng nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”

Ôn Noãn bật cười, mắt đỏ lên: “Sao anh biết?”

Cố Thâm không nói gì, chỉ cười nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Ôn Noãn tựa đầu vào vai anh ngắm dòng người bên ngoài, những chỗ như nhà ga này có rất nhiều cuộc chia ly.

Cô nhẹ giọng nói: “Thật ra em rất tiếc, em luôn thấy rằng mới một khoảng thời gian không gặp, mẹ viện trưởng lại già đi rất nhiều.”

Nếu để qua vài năm, sức khỏe của mẹ không quản lý được cô nhi viện thì phải làm như nào mới được.

Cô ở quá xa.

Mà từ chuyện lớn đến nhỏ ở cô nhi viện đều do một tay mẹ viện trưởng lo liệu.

Cố Thâm không nói gì, anh trầm tư một lúc mới an ủi: “Không cần quá lo lắng, nhỡ đâu chính phủ cho phép tu sửa nơi này, tạo một hệ thống quản lý thì sẽ không còn gì phải lo nữa.”

Nghe vậy, Ôn Noãn lắc đầu: “Khả năng này quá nhỏ.”

Cô hiểu tình hình của mấy chuyện này.

“Nếu ở mấy thành phố lớn thì may ra được vậy, còn cô nhi viện ở mấy tỉnh nhỏ như này thường không ai quan tâm cả.”

“Cũng không chắc chắn được.” Cố Thâm giống như tràn đầy niềm tin: “Biết đâu chúng ta may mắn thì sao.”

Ôn Noãn vẫn không tin tưởng chút nào cả.

Cô nghĩ chút: “Em thấy là mình kiếm nhiều tiền chút xong thuê người đến giúp đỡ họ còn thực tế hơn.”

Cố Thâm: "..."

"Không sai." Ôn Noãn lầm bà lầm bầm nói: "Em kiếm nhiều tiền là được rồi, cũng không phải việc gì khó khăn."

Cố Thâm nghe mà không nhịn được cười: "Nói cũng đúng, chúng ta sẽ cùng nhau kiếm thật nhiều tiền."

Ôn Noãn mỉm cười: “Dạ, cám ơn."

Trước khi Cố Thâm mở lời lần nữa, cô nhỏ giọng: “Không phải là khách sáo với anh gì cả, chỉ là… muốn cảm ơn anh thôi.”

Cảm ơn anh không ngại xa xôi đến gặp em, giúp em làm việc trong cô nhi viện.

Cũng cảm ơn anh đã quyên tặng nhiều tiền như vậy.

Ôn Noãn nhớ lại lúc ở cô nhi viện, khi bọn nhỏ nhận ra Cố Thâm đến, anh cũng không nề hà gì chơi cùng chúng, cô bật cười.

“Nếu họ không nhận ra anh, có phải anh không định kể với em không?”

Cố Thâm hiểu ý cô, nói nhỏ: “Cũng không hẳn là vậy, anh chỉ không muốn làm em thấy áp lực, anh tự nguyện mà.”

Ôn Noãn cười: “Vậy định gạt em luôn hả?”

Cố Thâm buông tay: "Sao có thể chứ!"

Anh yêu chiều nhìn cô: "Em thông minh như thế, đương nhiên không giấu được rồi."

Ôn Noãn cười.

"Vì vậy."

Cô cúi đầu tới gần Cố Thâm, nhẹ giọng nói: "Em thay mấy bạn nhỏ cảm ơn anh nha."

Cố Thâm đưa tay, vuốt tóc cô: "Ừm, chỉ thế thôi hả?"

Ôn Noãn một mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn anh: "Không thì… Anh muốn cảm ơn như nào?"

Cố Thâm nhìn xung quanh một vòng thấy không ai chú ý liền cúi đầu, hôn lên khóe miệng Ôn Noãn, cười nói: "Muốn như này cơ."

Ôn Noãn: "..."

Đường về nhà của hai người thật là gian nan, cũng làm cho con người ta thật là mệt mỏi.

Nhưng may mà hai người đồng hành cùng nhau nên cũng không thấy nhàm chán.

Sau này nghĩ lại, chắc nhờ có Cố Thâm ở bên nên dù cho có phải ngồi trên ghế cứng của tàu hỏa suốt hai mươi mấy tiếng thì cô cũng không cảm thấy mệt.

Đây chắc chắn là do tâm lý.

Sau khi đưa Ôn Noãn về đến tận nhà, Cố Thâm mới trở về.

Ngày tiếp theo, Ôn Noãn ở nhà nghỉ ngơi một chút, thuận tiện đọc lại kịch bản chương trình để chuẩn bị cho tốt.

Quay chương trình xong ắt hẳn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống hằng ngày, nhưng Ôn Noãn cũng chỉ là một người bình thường, vì tiền có thể làm tất cả.

Huống chi đây cũng không phải là chuyện vi phạm đạo đức gì, vốn dĩ nó là công việc của cô mà.

Ôn Noãn xách theo hành lý đi đến địa điểm quay.

Ôn Noãn và Cố Thâm đã hẹn đi cùng nhau, đứng chờ một chút, cô đã thấy một bóng người đứng đợi mình dưới sảnh.

Trong nháy mắt, Ôn Noãn có cảm giác như quay về thời học sinh, Cố Thâm đứng đợi mình dưới kí túc xá nữ để đưa mình trở về nhà.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc