Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Ôn Noãn không biết Cố Thâm đang nghĩ gì mà lại nghĩ cô sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Tào Nguyên Lượng.
Tuy rằng hiện tại cô vẫn chưa đủ tốt, nhưng mắt của cô đâu có kém như vậy...
Cố Thâm dùng tay che miệng lại, khẽ ho một tiếng, có hơi xấu hổ nhìn cô: "Tôi xin lỗi."
Ôn Noãn: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Cô quan sát Cố Thâm thật cẩn thận: "Lần sau trước khi nói chuyện thì phải dùng não để suy nghĩ trước."
Cố Thâm: "..."
Đây là lần đầu tiên có người coi anh là kẻ ngốc.
Anh nở nụ cười bất lực, quay sang nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.
Nhìn cô bây giờ cả người toàn là mồ hôi, có nhiều giọt rơi từ trên trán rồi từ từ xuống cổ.
Cô lúc này có vẻ không được xinh đẹp thậm chí còn không được coi là sạch sẽ, cũng không được tính là dáng người mảnh mai, nhưng nhìn cô như vậy, Cố Thâm không biết vì sao anh lại cảm thấy có một vầng hào quang đang tỏa ra khắp người cô.
Đôi mắt của cô, cùng khí chất từ trên người cô tỏa ra, như muốn nói cho mọi người biết cô đang rất vui vẻ và hài lòng với những gì đã đạt được.
Lúc cô đang vất vả chạy bộ, anh cảm nhận được niềm vui của cô, ngay cả khi mồ hôi rơi đầm đìa, cô vẫn kiên trì tập luyện.
Cô không hề nản chí, cũng không hề cảm thấy tự ti hay mặc cảm, bởi vì cô luôn trân trọng những thứ mà mình đang có, đôi mắt cô lúc nào cũng long lanh và tràn ngập hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Cố Thâm mãi nhìn cô đến mức xuất thần.
Bắt đầu từ khi nào, anh đột nhiên lại để tâm tới chuyện này như vậy.
Đúng như những gì anh đang nghĩ, Ôn Noãn cũng quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cố Thâm, cô theo bản năng muốn né tránh ánh mắt đó, cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn về hướng khác, khẽ ho một tiếng: "Cậu có muốn đi ăn khuya không?"
Cố Thâm cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mãi lúc này anh mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh khẽ ừ một tiếng: "Vừa nãy cậu bảo là không muốn đi?"
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, quay người lại để nhìn anh, cô nở một nụ cười từ tốn nói, "Đương nhiên là tôi sẽ đi, cũng có thể coi đây là lời cảm ơn tôi muốn gửi đến cậu, bởi vì cậu đã từng giúp tôi rất nhiều việc."
"Nhưng mà..." Tay cô chỉ về bộ quần áo ướt sũng đang mặc trên người, bật cười nói: "Cậu ngồi đây đợi tôi chạy về nhà một lúc để tắm có được không?"
"Tí nữa liệu cậu có thể đi ra lại đây được không?"
"Được chứ." Ôn Noãn nói: "Bọn họ sẽ không quan tâm tới đâu."
Nghe thấy vậy, Cố Thâm liền khẽ nhíu mày, anh không thể hiểu nổi, rõ ràng cùng là người một nhà, tại sao lại...!Nhưng anh lại do dự, rõ ràng là anh đang muốn hỏi cô nhưng lại không thể nói ra được.
"30 phút liệu có kịp không?"
"Cũng tầm khoảng đó"
Ôn Noãn khẽ vẫy tay chào tạm biệt: "Tí nữa hai người chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trước cửa công viên."
"Ừ."
Nhìn bóng lưng của cô ngày càng đi khuất, Cố Thâm đột nhiên nắm chặt tay lại, anh nhíu mày, một lúc sau liền rời đi.
...
Khi Ôn Noãn về đến nhà, thì cả ba Ôn lẫn mẹ Ôn và Ôn Nhan đều đang không có nhà, nghe nói cả ba người cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại để mua sắm quần áo cho Ôn Nhan.
Dì giúp việc lúc nhìn thấy Ôn Noãn, đột nhiên bà ấy lại cảm thấy đau lòng và thương xót cô: "Noãn Noãn, con đừng có buồn, nhất định bố mẹ con bọn họ sẽ..."
Ôn Noãn bật cười nhìn bà ấy: "Không sao đâu dì, con muốn lên phòng để đi tắm."
Dì giúp việc chỉ biết ừ ừ hai tiếng, sau đó khẽ gật đầu: "Được, con đi đi."
"Vâng ạ."
Sau khi nhìn thấy cô đi khuất, lúc này dì giúp việc mới khẽ lắc đầu, bà ấy chỉ biết thở dài.
Bà ấy cũng không biết trong quá khứ gia đình nhà này đã từng xảy ra chuyện gì, rõ ràng đều là hai đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra, nhưng lại bị phân biệt đối xử.
Bà ấy làm người giúp việc ở trong ngôi nhà này cũng được khoảng mấy năm, đương nhiên bà ấy biết là năm ngoái Ôn Noãn mới được tìm thấy và mang về nhà.
Dựa theo lẽ thường, sau nhiều năm vất vả mới tìm thấy được đứa con của mình thì đáng lẽ ra phải yêu thương và chiều chuộng đứa nhỏ đó.
Nhưng gia đình này thì trái ngược hoàn toàn, người mẹ còn tỏ thái độ không thích đứa con út của mình ra mặt, thậm chí còn không muốn thừa nhận đây là đứa con gái ruột của mình, mà người bố bởi vì công việc quá bận rộn, nên cũng không có thời gian để ý tới mấy chuyện xảy ra trong gia đình của mình.
...
Đương nhiên là Ôn Noãn cũng không hề biết trong lòng dì giúp việc đang nghĩ gì, lúc cô mở cửa phòng ngủ ra, liền vội vàng đi tắm và gội đầu, sau đó dùng máy sấy để sấy tóc.
Rồi mở cửa tủ ra, tìm một bộ quần áo mặc lên người.
Cô đã đến thế giới này được một khoảng thời gian lâu như vậy, nhưng cô vẫn chưa từng đi ra ngoài vào ban đêm.
**
Bóng đêm bao trùm khắp thành phố, những ánh đèn neon nhiều màu sắc thắp sáng cả khu phố, góp phần điểm tô những gam màu sắc rực rỡ giữa khung cảnh buổi đêm của thành phố.
Ôn Noãn đã dùng kéo để cắt tóc, rồi cô vội vàng chạy ra chỗ đầu khu phố.
Khi Ôn Noãn đến tới nơi, thì cô nhìn thấy Cố Thâm đang đứng chờ ở đó.
Một tay thì anh đút vào túi quần, bàn tay còn lại thì đang nghịch điện thoại, màn hình điện thoại vẫn còn đang lóe sáng, hình như anh đang xem thứ gì đó thì phải.
Cố Thâm là một chàng trai có vẻ ngoài nổi bật, gương mặt của anh nhìn rất đẹp trai, thân hình cao lớn, anh chỉ đứng im một chỗ, nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được khí chất thanh xuân và tuổi trẻ từ người anh phát ra, nhưng nhiều khi anh luôn cho người khác cảm giác rằng anh trưởng thành và chững chạc hơn so với những người bạn đồng lứa.
Rõ ràng anh sở hữu hai khí chất hoàn toàn bất đồng nhau.
Nhưng nhìn nó lại hòa hợp một cách bất thường
Ôn Noãn vừa mới đi đến gần, thì đột nhiên Cố Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cách đó không xa, có một người đang tiến lại gần chỗ của anh đang đứng, người đó hình như vừa mới cắt tóc, mái tóc bây giờ của cô chỉ dài đến ngang vai, nhưng nhìn cô có vẻ hoạt bát và trẻ trung hơn so với vừa nãy, đôi mắt to tròn đen láy nhìn có vẻ rất linh động và nhanh nhạy, gương mặt lúc trước đã bị lớp mỡ thừa che khuất, bây giờ đã lộ ra đường nét thanh tú và tinh xảo, nhìn cô bây giờ thực sự rất đẹp.
Chính cô cũng không biết làn da của mình so với lúc trước đã thay đổi rất nhiều, từ đen chuyển sang vàng, bây giờ đã chuyển sang làn da nâu khỏe mạnh.
Tuy bây giờ nhìn cô có vẻ vẫn không trắng, nhưng cũng không đến mức đen như hồi trước, và nhìn cô cũng trở nên có sức sống hơn.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Cố Thâm vẫn tiếp tục nhìn cô, anh khẽ mím môi lại, và đút điện thoại vào trong túi quần: "Đi thôi.".
ngôn tình hay
"Được."
"Cậu muốn ăn món gì?"
Cố Thâm bật cười: "Tớ ăn món gì cũng được, cậu thích ăn món gì?"
Ôn Noãn: "...!Tớ không ăn đâu, cậu thích ăn món gì thì cứ ăn đi."
Cố Thâm: "..."
Cố Thâm giữ im lặng tầm khoảng mấy phút, sau đó anh mới lên tiếng: "Vậy thì hai người chúng ta đi sang bên kia đi, nhìn chỗ đó có vẻ rất náo nhiệt."
"Được."
Cả hai đi sang đường, rồi đi về phía đám đông kia.
Ở đối diện công viên, có một khu phố khá sầm uất, vào ngày cuối tuần hoặc buổi tối cũng có rất nhiều người lựa chọn đi đến đây.
Ở cuối con phố có một khu chợ đêm, và ở trong đó có một vài quán ăn rất nổi tiếng.
Buổi tối ngày hè nóng nực, có rất nhiều người muốn ra ngoài phố để thưởng thức các món ăn ngon, vừa mới đến đi đến cổng chợ, Ôn Noãn đã ngửi thấy mùi hương của các món ăn bay ra, khiến cho người khác cảm thấy đói bụng, và phải liên tục nuốt nước miếng.
Đi sâu vào bên trong, cô còn nhìn thấy những làn khói trắng bay lướt qua người cô.
Cố Thâm quay sang nhìn cô: "Quán này ổn chứ?"
"Cũng được."
Ôn Noãn cũng quay sang nhìn anh: "Cậu ăn món gì?"
"Gọi cho tôi một bát cháo."
Ôn Noãn: "...!Cậu có chắc mình chỉ ăn một bát cháo là đã đủ no rồi không?"
Ôn Noãn đương nhiên biết việc con trai ở độ tuổi này thường ăn rất nhiều, một bát cháo đối với mấy người con trai đang tuổi lớn chỉ giống như một món tráng miệng.
Cô bật cười, nhìn Cố Thâm nói: "Không cần phải để ý tới tôi đâu, tôi sẽ không ăn đâu."
"Vì sao vậy?"
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, rất hiếm khi cô chịu trả lời câu hỏi của anh: "Bởi vì tôi đang thực hiện chế độ giảm cân, nên cũng không dám ăn quá nhiều.
Đương nhiên bây giờ bản thân tôi tự biết cái nào sẽ quan trọng với mình hơn."
Đương nhiên khi ăn được các món ngon thì tất nhiên là sẽ cảm thấy rất vui vẻ nhưng chỉ được trong chốc lát mà thôi.
Còn về chuyện giảm cân, cả tháng này cô nỗ lực kiên trì phấn đấu, đâu thể vì mấy phút mủi lòng mà đánh đổ tất cả sự cố gắng trong suốt một tháng nay của mình được.
Mặc dù có nhiều người nghĩ chỉ ăn một bữa thôi mà cũng đâu có làm sao, nhưng Ôn Noãn lại nghĩ khác, đã có lần này thì chắc chắn sẽ có lần sau.
Bản thân mình phải thật nỗ lực và kiếm chế mới có thể đạt được thành quả mà mình mong đợi.
Cố Thâm khá ngạc nhiên, nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô.
Chỉ là trong lúc ngồi ăn, cuối cùng thì anh cũng thể nói ra được câu mà anh muốn nói: "Đợi sau khi cậu đạt được số cân nặng như mong muốn, thì nhất định phải bồi dưỡng và bổ sung đủ chất cho cơ thể của mình."
"Tôi đương nhiên biết điều này."
So với bất kỳ ai, thì cô nghĩ mình rất trân trọng cuộc sống này.
Tối ngày hôm đó, Ôn Noãn đã cùng với Cố Thâm đi ăn khuya với nhau.
Nói chính xác thì, chỉ có Cố Thâm ngồi ăn, còn cô chỉ ngồi uống nước và chơi điện thoại.
Hai người không hề nói với nhau câu gì, và thực ra cả hai cũng không có chuyện gì để nói.
Cảm xúc mà Ôn Noãn dành cho Cố Thâm cũng rất phức tạp.
Và cô cũng không biết bây giờ Cố Thâm đang nghĩ gì.
Sau khi ăn bữa khuya xong, Ôn Noãn liền trở về nhà, còn Cố Thâm thì đi hướng ngược lại.
[ Tôi có hơi bất ngờ, vì cậu đã chấp nhận và chịu đi ăn bữa khuya cùng với Cố Thâm.]
Suốt cả buổi tối ngày hôm nay, hệ thống học tập đã cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.
Cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi cô rõ ràng mọi chuyện.
Ôn Noãn bật cười: "Thế à."
Sau đó cô từ tốn nói: "Cậu cũng biết cậu ta đã từng giúp tôi rất nhiều lần nên tôi muốn trả ơn cậu ấy.
Mà tôi cũng không phải là bạch nhãn lang [1]."
[1] Bạch nhãn lang [Sói mắt trắng] là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa xấu xa tàn bạo.
[ nhưng mà tôi vẫn rất ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cậu đang thích cậu ta.
]
"Thực ra thì tôi không hề thích cậu ta, nhưng tôi cũng không biết mình phải nên giải thích với cậu như thế nào, chỉ là tôi không muốn mình mang ơn của người khác quá nhiều, cho nên lần này chấp nhận đi ăn khuya cùng với cậu ấy, cứ coi như tôi đang dần trả ơn lại cho cậu ta đi."
[Chỉ đơn giản như vậy thôi à?]
"Đúng vậy."
Ôn Noãn vội vàng đẩy nhanh tốc độ: "Đi thôi, phải mau trở về nhà, tối nay tôi còn buổi phát sóng trực tiếp."
Cô đã thông báo trên tường cá nhân rằng tối nay sẽ có buổi phát sóng trực tiếp.
**
Lúc cô về đến nhà, thì mấy người Ôn Nhan cũng vừa mới về đến nơi.
Trong phòng khách, có rất nhiều túi đựng đồ và mấy cái hộp lớn nhỏ đang được chất đống để ở trong phòng khách.
Cô chỉ định nhìn lướt qua, và cũng không muốn để ý tới mấy việc này.
Nhưng lúc đang chuẩn bị đi lên lầu, thì đột nhiên có người gọi cô lại.
"Ôn Noãn." Mẹ Ôn hét lớn lên: "Sao bây giờ con mới về nhà, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Bà ta liên tục trách mắng cô: "Là con gái con đứa thì phải biết giữ ý tứ, ai lại dám đi ra ngoài một mình vào buổi đêm."
Ôn Noãn không nhịn được cười khi nghe được lời trách mắng này của bà ta: "Mẹ, nhưng buổi tối ngày hôm nay mẹ cũng đi ra ngoài dạo phố, đến tận bây giờ mới về thì không biết mẹ có nên tự kiểm điểm lại bản thân mình không nhỉ?"
"Con..."
"Còn nữa." Cô lạnh lùng nói: "Buổi tối mấy ngày hôm trước, mẹ cũng đi ra ngoài chơi cả đêm, con tin chuyện này chắc chắn ba cũng không biết, mẹ nghĩ xem con có thể đi nói chuyện này cho ba biết không, không biết liệu ba có bắt mẹ tự kiểm điểm bản thân hay là không nhỉ?"
Cô quay sang nhìn cái người đang đứng trước mặt, khẽ nheo mắt lại, dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Con không chủ động đi tìm mấy người gây sự, thì cũng mong mẹ không tìm mấy cái cớ vớ vẩn để gây chuyện với con.
Con nghĩ mấy người chúng ta nên chung sống hòa bình với nhau, như vậy mới là tốt nhất cho tất cả chúng ta."
Mẹ Ôn sắc mặt trắng bệch, chỉ biết hung dữ trợn tròn mắt lên nhìn cô.
Sau khi nhìn thấy ba Ôn bước ra từ phòng làm việc, cơn tức giận trong lòng bà ta ngày càng bùng nổ.
Nếu không phải ba Ôn cứ khăng khăng nhất quyết đòi đem con nhóc kia về nhà, thì bây giờ bà ta đã không phải khổ sở như vậy.
Ôn Noãn cũng chẳng có thời gian để ý đến chuyện mẹ Ôn đang nổi giận, vừa mới quay trở về phòng ngủ, cô đã ngay lập tức mở máy tính, lôi sách vở ra, và bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.
Cô phát sóng trực tiếp đã được một khoảng thời gian, số lượng người theo dõi của cô bây giờ đã cán mốc con số 500.
Số lượng người xem phát sóng trực tiếp cũng không quá ít mà cũng không quá nhiều, thực ra nhìn bàn tay bây giờ của cô vẫn rất xấu nhưng vẫn có hơn 500 người chấp nhận ngồi ở lại xem, cô nghĩ mình vẫn nên phải cảm ơn thần phật đã phù hộ.
Trước khi nói lời mở đầu, cô giơ quyển vở bài tập về nhà lên cho mọi người nhìn, rồi ngay lập tức nói lời chào với tất cả mọi người đang ngồi xem: "Chào mọi người, chúc mọi người buổi tối tốt lành, và xin lỗi mọi người vì ngày hôm nay tôi đã lên muộn."
[ Chào tỷ tỷ, chúc tỷ tỷ buổi tối tốt lành.
]
[ á á á á rốt cuộc cũng phát sóng rồi! Tôi đã chờ bạn rất lâu!!! ]
[ Tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ định làm bài tập môn nào.
]
Ôn Noãn nhìn những bình luận hiển thị trên màn hình, cô khá bất ngờ, bởi vì người từng xem buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của cô đã quay lại và đang xem buổi phát trực tiếp ngày hôm nay của cô.
Phải biết rằng kể từ buổi phát sóng đầu tiên cho đến bây giờ thì người đó mới quay trở lại.
Cô cảm thấy rất vui và cảm động.
Hóa ra là người đó vẫn còn tiếp tục xem và ủng hộ cô.
Đột nhiên tâm trạng của cô trở nên tốt hơn rất nhiều, cô dịu dàng nói: "Ngày hôm nay tôi sẽ làm một số đề thi thử môn toán, đây là sách luyện thi tôi vừa mới mua, nghe nói có rất nhiều đề khó, tôi mua về để làm thử xem trình độ của mình tới đâu."
[ tuyệt vời.
]
[ giọng của bạn nghe rất ngọt ~ ]
Ôn Noãn thời điểm làm bài tập cô thường rất tập trung, nếu là ngày bình thường cô chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới mấy lời bình luận.
Trước khi quay, cô điều chỉnh hướng của máy quay để nó chỉ quay đôi bàn tay của cô cùng sách luyện thi và sẽ cẩn thận quan sát để tránh khuôn mặt của mình bị lọt vào ống kính máy quay.
Thậm chí ngay cả giọng nói cô cũng đã thông qua xử lý của app biến đổi giọng nói.
Tốc độ giải đề của cô rất nhanh, sau khi đọc xong đề chỉ mất 1 đến 2 phút là cô đã tìm ra được câu trả lời.
Cô sẽ mất tầm 10 phút để giảng cho mọi người hiểu, thi thoảng cũng gặp một vài vấn đề khó khăn, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giảng cho mọi người nghe từng bước một, sau đó còn cẩn thận viết lại bài giảng trên giấy.
Cô đang tập trung giảng, thì ở chỗ bình luận mọi người đang bàn luận xôn xao.
[Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, nhưng ngày hôm nay khi vào xem phát sóng trực tiếp của tỷ tỷ, tôi phát hiện bàn tay của tỷ tỷ đã trắng và gầy hơn trước rất nhiều.]
[Bạn lầu trên nói đúng lắm, tôi cũng có cùng suy nghĩ giống với bạn.]
[Sau khi đọc những lời bình luận của mọi người, tôi cố tình xem lại những video phát sóng đầu tiên của tỷ tỷ, và tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bàn tay của tỷ tỷ lúc ấy thực sự nó rất to và thô lại còn đen! Nhưng bây giờ thì nó đã trắng và gầy hơn rất nhiều, tuy vẫn chưa thể được tính thon dài và mảnh mai được, nhưng nhìn đẹp hơn trước rất nhiều, này tỷ tỷ thú thật với chúng tôi biết đi liệu tỷ tỷ có dùng app chỉnh sửa không?]
[ Chắc chắn không phải là đang dùng app chỉnh sửa, nếu chỉnh sửa thì nét chữ không thể nào rõ ràng và dứt khoát như vậy, tôi đoán tỷ tỷ đã giảm cân thành công?]
...
Mọi người không ngừng suy luận, nên khu vực bình luận lúc này rất náo nhiệt.
Cố Thâm cũng quay sang đọc thử mấy lời bình luận, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay xuất hiện trong video, anh luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, bởi vì nhìn đôi bàn tay này rất quen, thực sự nhìn rất quen.
Ăn xong bữa khuya, anh ngay lập tức trở về nhà, anh cảm thấy có hơi chán nên ấn thử vào phần mềm phát sóng trực tiếp, rồi lại nhớ đến số phòng lần trước mình đã vào xem, không cần đắn đo suy nghĩ anh ngay lập tức bấm vào xem.
Anh cảm thấy rất bất ngờ khi biết người này đã có fan, thậm chí còn có tận 500 người đang ngồi xem.
Cố Thâm khẽ nhướng mày, anh vừa vào liền nghe thấy giọng nói của người này, anh ngay lập tức biết được giọng nói đó đã thông qua chỉnh sửa, nghe rất ngọt, nhưng sẽ khiến cho người khác cảm thấy ngấy và dễ mất hứng thú.
Nhưng mà chữ của người này thực sự rất đẹp, cũng có thể xem là một cảnh đẹp ý vui.
Cố Thâm nhìn cách người này giải các bài tập, anh lại càng cảm thấy kinh ngạc, và cảm thấy người này rất lợi hại, bởi vì phương pháp giải này thực sự rất tiện lợi và dễ áp dụng.
Anh quan sát người này làm xong hết câu này rồi lại chuyển sang làm câu khác, một lúc sau người này đặt bút xuống, hỏi tất cả mọi người đang ngồi xem: "Tôi đã làm xong một đề thi, mọi người có cảm thấy chỗ nào không hiểu không?"
[...!Thú thật với mọi người, mặc dù tôi xem rất chăm chú nhưng tôi vẫn không hiểu gì cả.
]
[ 1...!]
[ chúng ta thật thê thảm.
]
Cố Thâm không nhịn được, liền bình luận một câu: [Câu thứ 2 tính từ dưới lên, có phải còn có một phương pháp giải khác đúng không? ]
Ôn Noãn ngạc nhiên, cô cúi đầu xuống nhìn thử: "Đúng vậy, nhưng phương pháp giải kia quá khó và phức tạp, nên tôi không muốn giới thiệu cách đó cho mọi người."
Cô nhìn dòng bình luận, bật cười nói: "Mọi người có muốn nhìn phương pháp giải khác của câu đó không?"
Rõ ràng lúc trước mọi người đều nói mình không hiểu gì, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nói mình muốn xem.
Tất cả mọi người đều đồng lòng: Muốn.
Ôn Noãn đành phải chiều theo ý của mọi người, bắt đầu lôi một tờ giấy nháp ra và bắt đầu hướng dẫn mọi người một phương pháp giải hoàn toàn khác.
Sau khi viết xong lời giải, cô liền nói: "Mọi người còn vấn đề gì thắc mắc hay không hiểu không?"
Cố Thâm cũng chăm chú nhìn, nhưng anh vẫn không thể tìm ra được lời giải đáp.
Rõ ràng anh từng nhìn thấy đôi bàn tay này ở đâu, anh muốn hỏi người này, nhưng lại nghĩ làm như vậy thì có hơi vô lễ.
Mọi người không còn gì muốn hỏi nữa, Ôn Noãn mở thông báo để nhận hoa và lượt thích, sau đó cô cũng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Chỉ là Ôn Noãn chưa từng nghĩ đến chuyện có người đã mang 2 phương pháp giải toán của cô lên Weibo, nhờ chuyện này mà đã giúp cô tăng thêm số lượng người theo dõi và độ nổi tiếng, nhờ một đoạn video clip ngắn, cô bỗng nhiên trở nên nổi tiếng sau một đêm..