XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

"Aiz..."

Người thanh niên gắng gượng mở mắt, trước mắt lại rất hôn ám, lờ mờ nhìn thấy một người đen đúa, khuôn mặt gầy sộp nhưng đôi mắt lại rất sáng, vừa tròn vừa đen lay láy nhìn chằm chằm mình, miệng người kia mấp máy như đang nói gì đó với hắn, nhưng không thể nghe rõ.

Lúc này đầu hắn ong ong đau. Một cỗ kí ức không thuộc về chính mình truyền đến.

Người này gọi Hạ Thư An, năm nay đã hai mươi lăm tuổi. Là con trai trưởng của Hạ gia Hạ Long Thanh ở phía nam thôn Vĩnh Đông, mẹ Hạ Thư An sau khi sinh hắn hơn một tháng thì sốt cao rồi không qua khỏi, cha hắn mang hắn tái giá, mẹ kế hắn là người thôn Vĩnh Tây kế bên, tuy có tiếng đanh đá, ngang ngược nhưng lại là người mà Hạ Long Thanh thích trước khi cưới mẹ hắn.

Hạ gia ở thôn Vĩnh Đông này cũng coi như có tiền, có mười sáu mẫu ruộng cạn, mười hai mẫu ruộng nước trong đó gần một nửa là từ của hồi môn của mẹ Hạ Thư An, một phần là do Hạ Long Thanh biết chút tính toán mua được, còn một ít do thủ đoạn của Lưu thị, cho người lúc khó khăn vay mượn chút đỉnh lại đòi tiền lời cao thu đất của người khác.

Cho nên Lưu thị ở thôn Vĩnh Đông cũng không được lòng người. Phía sau còn nuôi gần mười con gà, ba đầu heo, một đầu trâu.

Mà Lưu thị lại là kiểu tiết kiệm vắt chày ra nước, thức ăn trong nhà không cháo thì rau. Thịt chỉ khi nào có dịp lễ tết, hoặc giỗ cưới.

Từ lúc Hạ Thư An biết chuyện mỗi ngày không bị đánh thì chính là bị mắng, chưa từng được bữa cơm no ở nhà. Ở ngoài làm việc vất vả nhưng về nhà chỉ được ăn cơm thừa canh cặn hoặc uống cháo loãng, ngày chỉ hai bữa nhưng không hề được đủ no, có khi phải nhịn đói để làm việc.

Bốn năm tuổi đã phải ở nhà giặt quần áo, rửa bát. Sáu bảy tuổi phải uy gà, uy heo ăn. Hơn mười tuổi đã phải xuống ruộng làm việc, đốn củi, săn thú rừng cho tới nay.

Trong nhà còn có ba đệ đệ cùng hai muội muội. Hạ Hoàng Lang năm nay hai mươi tuổi, Hạ Hoàng Bình, Hạ Hoàng Anh mười bảy tuổi, đây là cặp song sinh nhưng lại không giống nhau. Hạ Hoàng Anh hiện tại ở trên Huyện thành đọc sách, Hạ Nương mười sáu tuổi cùng Hạ Hồng mười bốn tuổi.

Thế nhưng chẳng ai để Hạ Thư An vào mắt.

Hạ Thần đem kí ức của người này xem qua một lần rồi tóm gọn lại là không bị ức hiếp thì là khi dễ.

Đây là cuộc sống của một con người sao?

Hạ Thần là cô nhi, hắn không biết cha mẹ, quê hương của mình ở đâu cho tới lúc chết. Họ Hạ của hắn là được đặt theo người đã huấn luyện hắn.

Từ khi biết chuyện hắn đã bị huấn luyện để trở thành sát thủ chuyên nghiệp. Năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi, nghề nghiệp làm sát thủ, giết người như ngóe.

Nhưng hắn lại rất có tâm nghề nghiệp a.

Người bị giết phải là người phạm những tội hắn quy định, nếu không hắn sẽ không nhận nhiệm vụ.

Ở thế kỷ hai mươi hai, căn bản các tổ chức sát thủ mọc lên như nấm. Mà những sát thủ nghiệp dư cũng bị giết như rạ đi.

Hắn hơn năm tuổi đã bắt đầu bị huấn luyện, hơn mười tuổi đã huấn luyện ở cường độ cao.

Trong hơn một trăm người sát thủ, đến cuối cùng chỉ còn lại có hai mươi người được chọn.

Mười lăm tuổi đã được giao nhiệm vụ, hoàn thành thì sống, không hoàn thành thì chết. Hắn là một trong hai mươi người luôn hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cũng là nhiều lần chạy tới gõ cửa quỷ môn quan rồi chạy trở về.

Hắn lần nữa mở mắt, nhìn người trước mặt đang lo lắng nhìn mình, một chút kí ức lại lần nữa xuất hiện.

Người trước mặt gọi Triệu Tiểu Mộc, năm nay vừa mười lăm tuổi đi. Triệu Tiểu Mộc là vợ của hắn.

Không phải?

Nói đúng hơn là vợ của Hạ Thư An, cỗ thân thể mới đi đời nhà ma sau đó bị linh hồn hắn chiếm lấy này.

Khoan đã, Vợ?

Người trước mắt hắn là nam nhân a, là thiếu niên vừa đen vừa gầy sộp.

Từ từ, trong kí ức này có cái người được gọi là song nhi, là nam nhân nhưng có thể sinh con.

Song nhi thường sẽ có một cái bớt đỏ hình hoa nhỏ phía sau tai trái, lại nói song nhi sinh ra là nam nhân nhưng dáng người thấp bé hơn một nam nhân bình thường.

Cho nên, song nhi thường được xem như nữ nhân mà nuôi trong nhà may vá thêu thùa, sau này sẽ gả chồng sinh con. Chỉ là khả năng mang thai không tốt như nữ nhân.

Ha hả, khái niệm này với hắn mới lạ a.

Ở nơi này gọi là Hoàng Thổ Quốc, nơi đây quy định nếu như anh trai chưa cưới vợ thì em trai không được phép lấy. Mà Hạ Hoàng Lang đã hai mươi tuổi muốn lấy vợ lại vấp phải Hạ Thư An, vậy là Lưu thị quyết định cưới bừa một song nhi cho hắn.

Nhưng mà những song nhi gia đình có điều kiện chút đỉnh lại không muốn gả cho Hạ Thư An, người suốt ngày quần quật ngoài ruộng, lại luôn bị đánh chửi. Trong người chắc chắn một đồng cũng không có.

Gả song nhi cho hắn, chẳng phải là để con mình chịu tội cùng hắn.

Trước đây, bởi vì mẹ Hạ Thư An có giao tình với một gia đình nên hắn cũng có một vị hôn thê đính ước khi chưa sinh ra, nhưng hắn càng lớn càng âm trầm không nói chuyện, trong nhà lại không có địa vị, còn thường xuyên bị đánh mắng, kể cả muội muội nhỏ tuổi nhất cũng có thể mắng hắn, cho nên một năm trước đã bị gia đình kia hủy bỏ hôn ước, vị hôn thê trước kia giờ cũng mười sáu tuổi, nhà ở thôn Hà Đông, cách thôn hắn ở một thôn khác nữa.

Mà lúc này ở phía tây thôn có gia đình Triệu gia nghèo rớt mồng tơi chấp nhận gả. Tuy nói rằng cha mẹ của Triệu Tiểu Mộc không vì y là song nhi mà ghét bỏ y.

Nhưng bởi vì trong nhà quá nghèo, mà đầu năm nay Liễu thị lại bị bệnh nặng. Ruộng chỉ có hai mẫu cũng đã đều bán đi mà vẫn chưa hết bệnh. Nên y nhất quyết đòi Hạ gia mười lương bạc liền gả cho Hạ Thư An. Lưu thị lúc đầu đồng ý, nhưng nào có chuyện dễ lấy mười lượng bạc của bà như vậy.

Bà đưa cho Triệu gia năm lượng bạc, sau đó bảo Triệu Tiểu Mộc đến nhà, không tổ chức gì để cho hai người sống chung, năm lượng bạc còn lại cũng không nghe nhắc lại.

Sau hai ngày cưới của Hạ Thư An, liền tiếp theo đó là đám cưới của Hạ Hoàng Lang được tổ chức rình rang.

Hạ Thần nheo mắt nhìn người trước mặt, người này tuy gầy, nhưng bởi vì nhà nghèo không được nuôi trong nhà như những song nhi khác, cũng phải lao động vất vả cho nên cũng khá cao, chỉ thấp hơn hắn non một cái đầu.

Mà thực ra Hạ Thần hắn thích nam nhân, kiếp trước bởi vì làm sát thủ giết người vô số, trên thân hắn lúc nào cũng ẩn một tầng lệ khí, cho dù hắn có cố ý thu lại thế nào thì người xung quanh vẫn có thể cảm nhận dù là mờ nhạt.

Mà sống trong môi trường huấn luyện cường độ cao hắn cũng không có cách nào có người yêu. Càng nói đến một sát thủ như hắn không biết lúc nào thì đi đời nhà ma.

Kiếp trước không có người yêu, mạng đứt gánh giữa đường khi mới ngoài ba mươi chưa từng được cảm giác quan tâm, yêu đương.

Xuyên đến đây nhặt ngang hông một tức phụ cũng coi như không tệ.

Chỉ có điều người ta mới mười lăm tuổi a, còn là vị thành niên nữa a. Hắn còn lớn hơn người ta gấp đôi tuổi nữa chứ.

Này không gọi là trâu già gặm cỏ non thì còn gọi là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc