XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Hai người dạo hết một vòng phủ thành cũng đã hơn nửa tháng.

"Phu quân, ta nhớ nhà. Hay mai chúng ta về nhà được không?" Triệu Tiểu Mộc nằm trong lòng hắn thì thầm

"Ân, mai chúng ta đi mua ít đồ làm quà rồi trở về, mau ngủ hay lại muốn vận động thêm" Hạ Thần hôn trán y một cái nói

Hắn đã đến đây gần một năm, tuy nói thời điểm mới tới đây không tốt hơn khất cái là bao, lại có thêm một gia đình toàn cực phẩm, nhưng hiện tại đã khác xưa, hắn không phải Hạ Thư An không tranh không đấu, cả đời chỉ biết cúi đầu để người ta khinh thường.

Hắn là người thế kỷ 22, là sát thủ hàng đầu thế giới, lúc trước bên cạnh chỉ cúi đầu với người huấn luyện.

Kiếp trước, lúc một huấn luyện của tổ chức khác cười nhạo tổ chức hắn tồi tệ, trong lúc nóng giận hắn đã bẻ gãy cổ người huấn luyện đó.

Thời điểm hắn nóng giận sẽ không kiềm chế được ý nghĩ giết người.

Sau đó hắn được đưa đến bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán hắn bị rối loạn tâm lý giết người cấp độ ba, hắn đã phải điều trị hơn nửa năm tại bệnh viện tập trung của tổ chức.

Nếu như lúc đó hắn xuyên không đến đây, cả Hạ gia e là giờ đang làm quỷ khổ sai ở dưới địa phủ, thật đúng là như những người kia nói, hắn chẳng khác nào kẻ điên.

May mắn giờ hắn đã khống chế cảm xúc khá tốt, chỉ cần không động đến điểm mấu chốt của hắn liền có thể an toàn, mà hiện tại điểm yếu của hắn chính là Triệu Tiểu Mộc.

Sáng ngày hôm sau, hai người đang nói chuyện với trưởng quỷ trả phòng, một chuyện khác lại đến.

"Quan gia, chính là vị này?" Một cô gái nói, đi bên cạnh còn hai vị mặc y phục quan sai, cùng một cô gái khác.

Nghe giọng nói này, Hạ Thần không nhìn cũng biết được là ai.

"Ân công, tìm ngươi thật vất vả" Vương Doanh Doanh tiến về phía hai người, mỉm cười lên tiếng.

Hạ Thần liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn hai người quan sai nói "Không biết tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"

"Không phải ta tìm ngài, là tri phủ đại nhân tìm ngài?" Vương Doanh Doanh liếc nhìn hai quan sai nói

Hôm qua sau màn ném tú cầu không thành, cô đã nói với cha mình nhất định phải gả cho người đã cứu cô. Nhưng đã điều tra lâu như vậy lại không biết tên cùng tung tích hắn, cho nên hôm đó mời hắn đến nhà nhưng người kia lại dứt khoát rời đi làm cô lưu luyến không thôi, liền nhanh chóng căn dặn quản gia cho người đi theo dõi xem hắn ở nơi nào.

Vương Doanh Doanh nói với cha mình quan phủ cũng đang tìm người kia, dựa vào mối quan hệ với cha cô cùng tri phủ thì lại dễ nói chuyện cưới hỏi rồi.

Vì vậy tối qua cô cùng cha đến tệ phủ của Tri phủ nhờ giúp đỡ, lại biết được bên phía quan phủ cũng muốn tìm người bắt được nhóm côn đồ để cảm tạ, liền nhờ cô dẫn đường mời hắn đến tệ phủ.

Hạ Thần ngày hôm qua cũng biết được có người theo sau mình, bởi vì luôn được huấn luyện tốt nên tính cảnh giác của hắn rất cao, nếu không mạng nhỏ của hắn sẽ luôn trong mành chỉ treo chuông, nhưng hắn không cảm nhận được sát ý nên cũng không thèm quản.

"Làm sao? Giúp ngươi thoát đám côn đồ, giờ báo quan bắt ta?" Hạ Thần híp mắt, giọng đầy lạnh lẽo hỏi

"Không phải, tri phủ muốn mời ngươi đến phủ để cảm tạ, ta chỉ dẫn họ đến đây" Vương Doanh Doanh khuôn mặt ủy khuất, day day khăn trong tay nói

Hạ Thần chán ghét liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Triệu Tiểu Mộc cũng đang nhìn hắn thầm nghĩ nếu là tức phụ hắn làm nũng nịu như vậy thì thế nào nhỉ?

Chắc buồn cười chết mất.

"Vị công tử này, tri phủ đại nhân đã tìm ngươi đã lâu, muốn cảm tạ vì đã bắt nhóm côn đồ kia" một quan sai lên tiếng nói

Hạ Thần suy nghĩ một chốc liền kéo tay Triệu Tiểu Mộc nói "Tiểu Mộc nhi, tạm thời chưa trở về, chúng ta đi phủ tri phủ một một chuyến"

"Ân, ngươi đi đâu ta đi đó" Triệu Tiểu Mộc ngọt ngào nói

Phu quân của y đi đâu, y đều sẽ theo đến đó, cho dù là cùng trời cuối đất. Lúc đầu nghe nói tri phủ tìm họ, y cũng có chút hoảng hốt, bọn họ đến phủ thành nhưng đâu có làm gì phạm pháp, lại nghe quan sai nói mời họ đến tệ phủ làm khách để cảm tạ liền thở phào nhẹ nhõm.

"Mời dẫn đường" Hạ Thần nói

Rất nhanh xe ngựa đã dừng trước phủ của tri phủ, Vương Doanh Doanh cũng theo đến, ngồi cùng một xe với hai người Hạ Triệu, Hạ Thần ngồi bên cạnh Triệu Tiểu Mộc nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn nắm tay y đặt trên đùi mình.

Vương Doanh Doanh cũng nhìn thấy, nhưng lại không dám nói gì, cô sợ sẽ chọc giận người kia.

Bên trong phủ, Tri phủ phủ thành Tống Âm đang uống trà cùng Vương viên ngoại.

"Tri phủ đại nhân, cha" Vương Doanh Doanh hành lễ với tri phủ xong, liền đi về phía sau lưng cha mình đứng, cô chắc chắn rằng nãy giờ cha cùng tri phủ nói chuyện sẽ giúp được cô gả cho người mà mình ưng ý.

"Tri phủ đại nhân, Vương viên ngoại" hai người Hạ Triệu cung kính chào một cái

"Mau ngồi, mau ngồi đi. Không cần câu nệ" Tri phủ là một người nhìn có vẻ phúc hậu đã hơn bốn mươi tuổi, gương mặt có vẻ vì lo âu mà đã có chút già nua trước tuổi, dáng người cao gầy, Vương viên ngoại cũng tầm tuổi tri phủ, nhưng lại nhìn trẻ trung hơn, có chút mập mạp.

Hạ Thần kéo Triệu Tiểu Mộc không chút câu nệ mà ngồi xuống, hắn không có khái niệm sợ hãi, đi vào thế giới này lâu như vậy cũng không có thay đổi.

Tri phủ cũng mỉm cười nhìn hắn, người này đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác, bởi vậy mà khiến cho con gái Vương viên ngoại để tâm như vậy.

Nhưng người bên cạnh kia là ai?

"Ngươi chính là người bắt được nhóm côn đồ, cứu Vương tiểu thư? Đã giúp ta một chuyện tốt đó" Tri phủ cười nói

"Không dám, không dám, chỉ là tức phụ ta thấy ngứa mắt cho nên bảo ta bắt bọn chúng thôi" Hạ Thần nói, mà khi nói hắn cũng không ngại nhìn thẳng tri phủ

Hắn có thói quen khi nói chuyện với người khác đều nhìn thẳng họ, bởi vì như vậy mới lịch sự, đó cũng là một cách áp bách người khác rất hiệu quả mà hắn vẫn thường sử dụng.

"Tức phụ? Vậy vị này là?" Tri phủ nhìn sang Triệu Tiểu Mộc

"Là tức phụ ta" Hạ Thần gật đầu.

Vương viên ngoại cũng nhìn sang, Vương Doanh Doanh cũng giật mình ngước mắt nhìn, thảo nào hắn nhìn người kia luôn ôn nhu như vậy, lại còn rất quan tâm, cô chỉ luôn nghĩ bọn họ là huynh đệ.

Vương viên ngoại lại nhìn con gái mình, chỉ thấy ánh mắt đầy thâm tình nhìn Hạ Thần, khẽ thở dài trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc