XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Nhóm người tiến vào, tiểu nhị lại đẩy người nọ một cái rồi nói "Tránh đường đi, không thấy khách nhân của chúng ta đang vào sao?"

Người nọ cũng không nói gì, né tránh sang một bên, phòng thượng hạng kia y không ở được, thôi thì chờ một chốc cho tiểu nhị tiếp đón khách nhân xong sẽ xin ở tạm phòng chứa cửi hay tạp vật gì đó, bên ngoài trời mưa ngày càng lớn, giờ cũng chẳng thể tìm được quán trọ khác, vẫn là chờ một lúc vậy.

"Thật quá đáng" một giọng nói non nớt vang lên, làm cho một số bàn sĩ tử xung quanh đều quay đầu nhìn lại, sau đó lắc đầu cười, cũng chỉ là một hài tử, biết cái gì chứ.

"Dao Dao, con bất bình sao?" Hạ Thần mỉm cười hỏi

"Ân, tiểu nhị kia quá đáng, dù sao người ta cũng là khách, sao có thể đối xử như vậy?" Hạ Triệu Dao Dao nhíu mày nói

Từ khi hiểu chuyện a cha luôn dậy nó kính trên nhường dưới, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, bởi vì lão cha cùng a cha từng trải qua khoản thời gian khó khăn như vậy, nó cũng hay theo a cha đi làm sinh ý này nọ, tuy không hiểu chuyện sinh ý nhưng nhìn cách a cha đối đãi mọi người, tiểu nhị kia rõ ràng quá đáng.

Số khách nhân vào sau đưa mắt nhìn gia đình nhỏ kia, ba người trong số đó nheo mắt nhìn thật kĩ, hai vị phu tử lại nhìn hài tử, sau đó lại nhìn nhau, này là lời nói của một hài tử hai ba tuổi biết nói sao?

Hạ Thần cười một cái, Triệu Tiểu Mộc lại chỉ biết thở dài, vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt đôi đũa của nó, tính cách khi tức giận này y hệt như lão cha của nó.

"Dao Dao muốn thế nào?" Triệu Tiểu Mộc hỏi

"A cha, hay chúng ta giúp thúc thúc đi, ta nhìn ra được thúc thúc là người tốt" Dao Dao nhìn y nói, Hạ Thần cười thầm trong lòng, nhi tử hắn còn nhỏ tuổi đã có lòng tốt, biết giúp người, rất giỏi.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng sau khi nó hiểu chuyện, nó đã bắt đầu phân biệt người tốt người xấu, cũng có thể do ảnh hưởng của linh tuyền, không gian mà thành, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Hạ Thần.

"Ngươi, qua đây" Hạ Thần đưa tay về phía người kia, ngoắc ngoắc một cái, người nọ nhìn về phía sau mình không có ai khác, lại đưa tay chỉ vào chính mình hỏi "Ta?"

"Đúng vậy, đến đây" Hạ Thần nói xong đưa tay gõ xuống bàn

Người kia không chủ động được hai chân mà đi đến gần, nhìn một bàn thức ăn ngon mà nuốt nước bọt, thấy có vẻ như mình đã thất lễ liền vội cúi đầu lại nghe Hạ Thần nói "Ngồi đi"

Người nọ có chút rụt rè nhưng cũng ngồi xuống, Triệu Tiểu Mộc thấy vậy lên tiếng gọi "Tiểu nhị, cho chúng ta thêm bát đũa"

"Không cần, không cần, ta chỉ đang đợi xin nhờ chỗ qua đêm nay" Người nọ vội xua tay nói

"Không sao, hài tử nhà ta muốn giúp ngươi, không cần khách sáo, ăn no rồi ta giúp ngươi có chỗ ngủ qua đêm" Hạ Thần nói

"Ân, thúc thúc, lão cha cùng a cha sẽ giúp ngươi" Dao Dao cười nói

"Ngươi tên là gì?" Hạ Thần rót một cốc trà cho người nọ hỏi

"Tiểu sinh tên Tần Thiên, năm nay hai mươi tuổi, nhà ở thôn Viễn Tây, gia cảnh tuy nghèo khó nhưng cha mẹ vẫn cố gắng tích góp cho ta được đọc sách, không muốn phụ lòng họ nên ta muốn đến kinh thành thử sức một chút" Tần Thiên nói về gia đình mình, nhưng trên mặt không có nét gì là xấu hổ.

Trò chuyện trong chốc lát, hai người Hạ, Triệu mới biết được Tần Thiên đã đi bộ ròng rã hai tháng trời mới đến được đây, trên đường nếu có người tốt bụng sẽ cho y quá giang một đoạn, có ngày ngủ ở miếu hoang, lương khô nương y chuẩn bị đã dùng gần hết, tiền trong người cũng không đủ một lượng.

Hạ Thần nghe chuyện của Tần Thiên, cũng nhớ tới tình cảnh ngày hắn đến đây, tuy Tần Thiên gia cảnh khốn khó nhưng được cha mẹ yêu thương, còn được đọc sách, phần nào cũng tốt hơn hắn lúc đó, nhưng với hắn mà nói khó khăn thì cố gắng cũng sẽ vượt qua, hiện tại cuộc sống của hắn vô cùng tốt, cho nên một số người hắn giúp được sẽ giúp, còn những người không đáng liền vứt đi, cũng phần nào dạy cho hài tử của hắn đạo lý làm người.

Sau khi ăn xong bữa cơm, như đã nói Hạ Thần thuê cho Tần Thiên một phòng khách, y có chút lo lắng nhưng cuối cùng cũng đa tạ nhận lấy, dù sao giờ cũng không thể ra đường mà ở được, đợi sau này tốt hơn y nhất định sẽ tìm họ báo đáp.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Hạ Thần đã dạy, đang ngồi bên dưới ăn điểm tâm sáng, thói quen dậy sớm của hai người vẫn luôn duy trì, sau khi dậy sẽ vào không gian luyện tập thể thao một chút, sau đó mới tắm rửa ăn sáng, Hạ Triệu Dao Dao cũng vì vậy mà thành quen với việc dậy sớm luyện tập.

Tần Thiên tối qua ngủ phá lệ ngon, mấy tháng nay đều ăn khổ ngủ cực, cho nên tối qua có một chỗ tốt ngả lưng liền thoải mái đánh một giấc, vừa xuống lầu đã nhìn thấy nhà Hạ Thần, y đang định tiến lên một bước liền nhìn thấy có một người đã tiến đến chào hỏi, để ý kĩ mới nhớ người này tối qua vào sau y cùng nhóm người, nhìn cách ăn mặc liền biết là công tử nhà có tiền, muốn đến cảm tạ rồi rời đi, nhưng lại nhìn đến y phục cũ nát của mình, vẫn là nhớ ơn trong lòng thì hơn, đang định rời đi thì nghe tiếng trẻ con gọi "Tần thúc thúc, bên này" Dao Dao đưa bàn tay bé xíu của mình vẫy vẫy về hướng Tần Thiên.

Người nọ ngơ ngác nhìn Tần Thiên, xong lại nhìn chính mình, cái nhà Hạ Thần này vậy mà lại thích qua lại với những kẻ nghèo khổ, hắn công tử giàu có vậy mà cũng chẳng nói chuyện được mấy câu với Hạ Thần.

Tối qua nhìn thấy hai người cùng một hài tử, ba người liền hỏi nhau có phải Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc mà họ đã gặp qua ở phủ thành mấy năm trước không?

Nhóm người này chính là nhóm Hà Nguyên mà hai người Hạ, Triệu gặp năm đó, nhưng Hạ Thần cũng nhớ rất kĩ tên Hà Nguyên này đến làm quen với tức phụ hắn.

"Hạ đại ca, vậy ta cáo từ trước" Hà Nguyên chắp tay chào một cái rồi xoay người đi về phía bàn bên kia

Thực chất hắn đến vẫn là mong được kết bằng hữu cùng bọn họ, biết họ cũng đang trên đường đến kinh thành nên muốn cùng nhau đi chung, nhưng Hạ Thần lại không thích người này, Dao Dao cũng có chút bài xích cho nên Triệu Tiểu Mộc chỉ có thể khéo léo từ chối.

Tần Thiên thấy người kia rời đi mới đi đến gần bàn nói "Hạ đại ca, đại tẩu, Dao Dao, đa tạ mọi người đã giúp đỡ, ta định đến chào hỏi mọi người nhưng nhìn thấy hai người có khách nên..."

Không đợi Tần Thiên nói hết Hạ Thần đã nói "Được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi, chúng ta cũng đang trên đường đến kinh thành, cho ngươi quá giang đến đó"

Tần Thiên vừa nghe thấy liền ngước nhìn, lần này hắn ra đường đúng là chọn ngày hoàng đạo, gặp được người tốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc