XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Thực chất nhóm Hà Nguyên muốn cùng đi với Hạ Thần là biết được sắp tới họ sẽ đi qua một đoạn đường gọi là Hoa Lĩnh Nhai, nơi đây mọc đầy hoa đào nhìn như thế ngoại đào nguyên khiến lòng người say đắm, nhưng thực chất bên trong chứa một ổ sơn tặc chuyên chặn đường cướp của người qua lại nơi đây, bọn chúng tuy nói không phải ai cũng giết, chỉ cần thuận theo ý chúng giao nộp tiền liền có thể đi, nhưng có lúc đã tàn sát hơn trăm người của một đội thương nhân, bọn họ là thư sinh nhưng gia cảnh giàu có, nếu không ngoan ngoãn giao toàn bộ tiền có thể chẳng còn mạng mà quay về, nhưng giao hết thì đến kinh thành họ phải sống thế nào? Nơi đó làm sao so sánh được dưới quê, cái gì cũng đắt đỏ cả.

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, một số nhóm lục tục rời đi, nhà Hạ Thần cũng không ngoại lệ, hắn muốn lên đường sớm chút để tức phụ, nhi tử đỡ nắng.

Triệu Tiểu Mộc cùng Dao Dao ở bên trong, Hạ Thần đánh xe, Tần Thiên ngồi ở bên cạnh, trên đường vừa đi vừa trò chuyện, Tần Thiên mới biết được Hạ Thần ở thôn Vĩnh Đông, cách kinh thành gần một tháng đi đường, cũng đang muốn đến kinh thành xem thi khoa cử như thế nào?

Đang nói chuyện bỗng nhiên ở phía trước vang lên tiếng ồn ào, còn nghe rõ tiếng vũ khi va chạm vào nhau, Hạ Thần nhíu mày, nơi này vẫn chưa đến địa phận Hoa Lĩnh Nhai, tại sao lại xuất hiện đánh nhau, chẳng lẽ sơn tặc đổi địa bàn? Đúng như hắn nghĩ, sơn tặc muốn đổi địa bàn là để họ không kịp ứng phó.

Tuy nói Hạ Thần một thân võ nghệ, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ tự phụ, vẫn phải bảo đảm an toàn cho tức phụ cùng nhi tử trước đã, nên trước khi đến một nơi hắn đều tìm hiểu kĩ nơi đó như thế nào?

Hạ Thần tăng tốc một chút qua đoạn bị che khuất, nhìn thấy một đoàn xe ngựa tầm năm sáu chiếc bị bao vây, nhìn đoàn người ngựa này cũng biết đa phần là thư sinh cùng phu tử trói gà không chặt, trên xe cũng sẽ có vài người được thuê theo bảo vệ, nhưng võ nghệ cũng chẳng phải là đối thủ của bọn sơn tặc mang gương mặt hung thần ác sát kia.

Nhóm thanh niên bảo vệ bên này đã có người bị thương, lui trở về phòng thủ bên xe ngựa, một nhóm sơn tặc khác vẫn ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ai là đầu lĩnh, vẻ mặt đầy ngạo mạn.

Tần Thiên ngồi một bên mặt đã cắt không còn giọt máu, đây vẫn là lần đầu tiên y ra ngoài mà còn đi xa như vậy, lại còn là lần đầu tiên nhìn thấy người ta đánh nhau, máu me đầm đìa thế kia.

Hạ Thần nhìn thấy nhóm người kia đã rơi xuống thế hạ phong liền nghe một tiếng cười giễu cợt vang lên "ha ha, lão đại lại thêm một con mồi nữa"

Tên đầu lĩnh liếc mắt nhìn xe ngựa của Hạ Thần gật đầu nói "Có vẻ là người có tiền, dám ngang nhiên đến đây mà không mang theo người, ngươi lên cho ta"

Vừa dứt lời, một tên liền vung đao lao về phía xe ngựa Hạ Thần.

"A" một tiếng hét thảm vang lên, nhóm sơn tặc quay đầu nhìn chỉ thấy đồng bọn của mình bị một mũi tên ghim thẳng giữa trán rơi xuống ngựa, mắt vẫn còn chưa kip nhắm lại.

Nhóm thanh niên bảo vệ lập tức tách ra lui lại về phía xe ngựa, nhóm sơn tặc cũng không hiểu vì sao có chút sợ hãi, lui về phía đồng bọn.

Bọn họ nhìn người đang đứng thẳng trên xe ngựa kia, cung tên cũng chỉ vừa hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái xác trên đất dọa họ sởn cả da gà, lại nhìn đến bức mành phía sau động đậy, một bàn tay trắng mịn thon dài đưa ra, trên tay còn cầm theo một mũi tên nhọn.

Hạ Thần lại lấy mũi tên lắp vào cung, rất nhanh lại thêm một kẻ ở bên cạnh tên đầu lĩnh ngã xuống, mà mũi tên nghiễm nhiên xuyên thẳng vào tim kẻ đó, tên đầu lĩnh có chút giật mình, nhưng cũng không vì vậy mà sợ hãi, hắn rút đao gào lên "Xông lên, giết hắn cho ta"

Bên trong lại đưa ra một thanh kiếm, Hạ Thần cầm lấy, không nhanh không chậm mà rút kiếm nói "Tiểu Hắc, bảo vệ bọn họ" rồi đạp gió rời đi.

Tiểu Hắc ngoan ngoãn hí một tiếng, kéo xe ngựa đến một khoảng cách an toàn, Tần Thiên ngồi trên xe bị dọa đến mặt mày tái mét, vừa nãy Hạ Thần bắn chết hai người a.

Cuộc chiến cũng nhanh chóng kết thúc, Hạ Thần đứng nhìn mấy cái xác ngổn ngang trên đất, trong đó có tên đầu lĩnh nhóm sơn tặc, một nhóm tầm năm sáu người còn sống đã bị dọa đến bỏ chạy bán mạng vào núi.

Một người trung niên tiến về phía Hạ Thần chắp tay cung kính nói "Đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ, ta thay mặt tiểu thư nhà chúng ta cảm tạ"

Nãy giờ nhóm thư sinh cùng phu tử đã lục tục xuống ngựa, chắp tay cung kính với Hạ Thần "Chúng tiểu sinh đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ"

Nếu không phải người này ra tay cứu giúp, e là họ cũng chẳng còn mạng chứ đừng nói đến được kinh thành, mà cho dù có còn mạng cũng không biết phải sống ở kinh thành thế nào khi trong người không còn tiền.

"Không có gì, ta cũng là phải đi ngang nơi này, bọn chúng cũng là muốn chặn đường cướp của chúng ta mà thôi" nói xong Hạ Thần quay đầu gọi một tiếng "Tiểu Hắc", vừa nghe thấy tiếng Hạ Thần nó liền lắc mình kéo xe về phía hắn, Hạ Thần nhẹ nhàng lên xe, lau sạch kiếm tra lại vào vỏ, hắn đưa tay vào trong xe nhưng thực chất là bỏ vào trong không gian, sau lại đem tức phụ cùng nhi tử ra ngoài, hắn luôn có thói quen như vậy, để họ cách quá xa thì hắn lại không an tâm, vì vậy mỗi lần có chuyện gì đều đem hai người cho vào không gian trước rồi mới tính.

"Ở đây không an toàn, vẫn là lên đường đi thôi" Hạ Thần nhìn nhóm người nói, sau đó thúc ngựa đi trước, nhóm người tranh thủ sắp xếp lại liền theo sau.

Mà từ nãy giờ, bên trong một chiếc xe ngựa lớn có một cô gái vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Thần, trong lòng âm thầm gợn sóng.

Bình luận

Truyện đang đọc