XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Hạ gia đang lúc tiệc tùng vui vẻ, bất ngờ lại xảy ra một chuyện lớn.

"Lưu thị đâu ra đây cho ta?" Dẫn đầu là một thanh niên cao lớn, gương mặt hung thần ác sát, một nhóm đông thanh niên theo sau mang theo gậy gọc.

Thôn dân nhìn qua liền biết, người này không phải ác bá thôn Hà Đông Lâm Dương đây sao?

Tên này có tiếng hà hiếp dân trong thôn, thường làm chuyện xấu trêu ghẹo nữ nhân song nhi, là kẻ vô cùng háo sắc, còn hay cho vây nặng lãi, những kẻ vây tiền của hắn nếu không trốn đi thì là tự vẫn, nếu để hắn bắt được thì coi như sống không bằng chết, hắn không giết người để bị quan phủ bắt, nhưng lại hành hạ người ta rất đáng sợ.

Nghe nói thôn dân Hà Đông cực kỳ sợ hắn, kể cả những thôn lân cận cũng không dám nhìn hắn, mà cũng bởi vì hắn trêu ghẹo cho nên có nhiều gia đình ở thôn Hà Đông bị tan nát vì xảy ra mâu thuẫn, còn hắn lại đứng bên ngoài nhìn cười vui vẻ.

Ác bá Trương Mãnh cũng phải cúi đầu khi gặp hắn, một số ác bá ở thôn khác gặp hắn cũng phải gọi một tiếng đại ca.

Vì vậy mà càng ngày hắn càng hung hăng, đem chuyện trêu trọc nữ nhân song nhi làm thú vui, nhìn gia đình người ta vì hắn mà cãi vả làm trò tiêu khiển, thôn dân càng ngày càng căm ghét hắn nhưng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt để hắn tung hoành.

Nhìn thấy Lâm Dương đứng trước cửa, Lưu thị run sợ chỉ biết đứng nhìn.

"Ngươi là ai? Tìm nương ta có chuyện gì?" Hạ Hoàng Anh hỏi

Hắn thường ở trong nhà đọc sách, không thì ở trên huyện thành, vì vậy mà có những thôn dân ở trong thôn hắn còn không biết chứ đừng nói ở thôn Hà Đông kia.

"Ngươi là tú tài của thôn Vĩnh Đông này?" Lâm Dương nhìn Hạ Hoàng Anh từ trên xuống dưới đánh giá một lược

Nhìn cách ăn mặc thư sinh này, không cần đoán cũng chắc được rằng hắn là kẻ đọc sách rồi còn gì.

"Là tại hạ, không biết ngươi đến nhà ta là có chuyện gì?" Hạ Hoàng Anh hỏi

"Nương ngươi nợ tiền ta, đã đến hạn trả vậy mà ở đây tổ chức tiệc linh đình mà không đến trả nợ cho ta? Ngươi nói xem ta không đến tìm bà ta thì tìm ai?" Lâm Dương hỏi lại

Hạ Hoàng Anh quay đầu nhìn Lưu thị hỏi "Nương, hắn nói người nợ tiền hắn?"

Lưu thị nấp phía sau lưng hắn không dám lên tiếng trả lời, mặt mày đã tái xanh tái mét.

Bà làm sao biết được tên Lâm Dương này hôm nay sẽ tìm đến đòi tiền, bà có nói mượn hắn một tháng sẽ trả cả vốn lẫn lời, vì vui quá nên quên mất việc phải trả tiền hắn, giờ tiền trong nhà đã mang đi đãi tiệc hết thì lấy đâu ra tiền trả nợ.

"Nếu nương ngươi không trả được thì ngươi trả, chẳng phải ngươi là tú tài sao? Nương ngươi mượn tiền ta để ngươi đi thi, giờ không muốn trả?" Lâm Dương nhìn bọn họ nói

"Lưu thị đã mượn ngươi bao nhiêu bạc?" Hạ Long Thanh lên tiếng hỏi

"Một trăm lượng bạc" Lâm Dương nói

"Cái gì? Ta chỉ mượn ngươi năm mươi lượng, giờ lại thành một trăm lượng?" Lưu thị nghe tới bạc liền gào lên

"Lời thì sao? Giờ ngươi không trả, ai ở đây ta cũng đều đánh" hắn chỉ từng người nói

Nhóm thôn dân nghe thấy ai cũng run sợ, ai mà không biết tên này kể cả nữ nhân song nhi đều đánh, người già trẻ nhỏ hắn cũng không bỏ qua, nếu biết trước như vậy, bọn họ sẽ không tới nơi này để tự rước họa vào thân.

"Ta không có tiền, ngươi khất cho ta thêm vài ngày, ta thu gom sẽ mang đến trả cho ngươi" Lưu thị nói

"Thêm vài ngày sẽ là một trăm năm mươi lượng, một văn cũng không thể bớt" Lâm Dương mỉm cười nói

Dám không xem hắn ra gì, nợ tiền còn không muốn trả, hắn liền đánh cho mà xem.

"Nhị thúc công, có thể giúp ta lần này hay không? Cho ta vay ít tiền, đợi chuyện này qua đi ta sẽ nhanh chóng trả lại" Hạ Hoàng Anh không muốn mất mặt thêm nữa nói với nhị thúc công

Ông suy tư một chút, gọi con trai về nhà lấy bạc, nhưng về nhà lại bị tức phụ ông ngăn chặn, cuối cùng ông chỉ có thể lấy được hai mươi lượng, Hạ Long Thanh đem tiền trong nhà bù vào cũng chỉ có thêm năm lượng, hỏi mượn những thôn dân, họ không muốn bị Hạ gia liên lụy mà bị ác bá đánh nên cũng góp một chút, đến cùng cũng chỉ có năm mươi lượng.

Hạ Hoàng Anh đưa năm mươi lượng cho Lâm Dương xong, Lưu thị lại chạy đến bên tai hắn nói nhỏ gì đó, chỉ thấy Lâm Dương cười một tiếng, nói "Được" rồi kéo người rời đi

Nhóm thôn dân cũng nhanh chóng rời khỏi chạy về nhà, bọn họ không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, nếu như tên ác bá kia đổi ý quay trở lại, họ làm sao còn có cơ hội thoát.

Tiệc vui cũng chẳng còn, ai cũng nhanh chóng về nhà, cả nhà Hạ gia lại ngồi lại, chỉ có Hạ Nương bị đuổi xuống bếp rửa bát.

Lúc tiệc tùng cô cũng chỉ có thể ở dưới bếp phụ nấu thức ăn, y phục chắp vá cũ kỹ, không như muội muội có thể mặc y phục đẹp, đeo vòng tay, cài trâm bạc.

"Ngươi lúc nãy đã nói gì với tên ác bá kia" Hạ Long Thanh kiềm chế tức giận nói

"Ta đã nói sẽ mang con gái gả cho hắn để gán nợ" Lưu thị không biết hối cải nói

"Ngươi, mụ đàn bà này" Hạ Long Thanh tức giận tát bà một cái

"Ta chỉ có thể làm như vậy để hắn cho chúng ta yên chuyện hôm nay thôi. Giờ đào đâu ra năm mươi lượng trả cho hắn?" Lưu thị bị tát một cái gào lên

"Nương, sao ngươi lại có thể vay tiền hắn, hắn là ác bá ở thôn Hà Đông, ta sẽ không gả cho hắn, người ta muốn gả là đông gia kia" Hạ Hồng nói

"Ai nói gả ngươi? Còn Hạ Nương cũng đã đủ tuổi còn gì" Lưu thị nhìn Hạ Hồng quát

Hạ Nương lớn lên không xinh đẹp, sau này chỉ có thể gả bừa cho ai đó, còn Hạ Hồng, bà còn muốn tìm một gia đình giàu có gả đi, chẳng hạn như vị đông gia mà Hạ Hồng gả đi hay con trai của Đại địa chủ cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc