XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Nhóm người kia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm nhận được sát khí của người kia, chỉ là không biết thực lực thế nào, ở trên giang hồ họ cũng có chút danh tiếng, không theo chính cũng không theo tà, chỉ làm theo ý mình, tuy nhiên cũng đem việc giết người thuê để kiếm tiền mà không quan tâm người bị giết là người thế nào? Cũng không hỏi nguyên do của người kia, chỉ cần ra đúng số bạc họ cần là được. Vì vậy mà không ít người lương thiện bị bọn họ giết oan.

"Ngươi không phải cũng được thuê đến giết người sao?" Một người ngập ngừng hỏi, nếu không phải người được thuê đến thì kẻ này là ai?

Hạ Thần không nói gì, duỗi tay làm lộ thanh kiếm được mài đến sáng loáng, đó là thanh kiếm Nhật hắn trưng bày trong phòng, kiếm này vừa sắc lại còn chắc, chém sắt cũng dễ dàng đừng nói tới chém người.

Nhóm người lập tức làm thủ thế nghênh chiến, họ biết chắc chắn kẻ này không đơn giản.

Một hồi giao chiến, trên thanh kiếm của Hạ Thần đã nhiễm một tầng máu, máu từ mũi kiếm liên tục nhỏ xuống đất, mà hai người của nhóm kia đã nằm im trên đất, tắt thở.

"Ai sai các ngươi đến?" Giọng nói ồm ồm trầm thấp lần nữa vang lên trong rừng đêm tĩnh mịch, nhóm người còn lại cũng đã bị thương

Không nghe được câu trả lời, rất nhanh hắn lại hạ thêm một người, hai người còn lại sợ hãi siết chặt kiếm trong tay, kẻ này thực đáng sợ, ra tay vừa chuẩn xác vừa nhanh, bọn họ chưa kịp nhìn đã bị hạ rồi.

Đợi đến khi nghe được câu trả lời chắc chắn, Hạ Thần chỉ cười lạnh trong lòng, lâu như vậy cũng không quên, còn có thể cho người tới hại tức phụ hắn.

"Tốt lắm, các ngươi đã dám đến đây thì cũng phải nghĩ đến kết cục này đi, ta tiễn hai ngươi một đoạn" Hạ Thần trầm giọng nói

"Không cần, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Ngươi tiễn chúng ta đi đâu chứ?" Một người gấp gáp nói

Tiền vẫn chưa nhận hết vào tay mà ba đồng bạn đã đi gặp diêm vương, giờ chỉ còn hai người cũng chật vật với kẻ này.

"Địa phủ" Hạ Thần nhả ra hai chữ đã nhanh chóng kết liễu họ

Không thể để những kẻ này sống được, bọn chúng mà sống nhất định sẽ còn tìm đến, vậy thì tiễn họ đi đoàn tụ với bạn mình đi, đường dưới suối vàng cũng không cô đơn.

Xử lí xong Hạ Thần cũng nhận ra dị động trong không gian, vội chạy trở về rồi tiến vào bên trong. Lúc nãy Triệu Tiểu Mộc tỉnh dậy lại thấy mình ở bên trong không gian của Hạ Thần, còn hắn thì tìm khắp nơi không thấy, nhìn gương mặt đang lo lắng, Hạ Thần mỉm cười đem áo choàng, bao tay đặt lên bàn, mặt nạ lại đem để lên giá như cũ.

"Tiểu Mộc nhi, sao lại tỉnh rồi?" Hạ Thần cười cười, sửa lại mái tóc rối của y hỏi

"Phu quân, ngươi đã đi đâu?" Triệu Tiểu Mộc lo lắng hỏi

"Không có gì, có trộm lẻn vào nhà, ta đi đánh đuổi chúng" Hạ Thần nói, vẫn không nên nói cho tức phụ biết thì hơn, tránh dọa đến y.

"Ngươi bị thương?" Triệu Tiểu Mộc từ khi hắn đi vào đã ngửi được mùi máu thoang thoảng, vội kéo hắn đến xem

"Không sao" Hạ Thần cũng bị một ít vết thương ngoài da, nhóm người đó lăn lộn trên gian hồ, thực lực cũng không xem là quá tệ, nhưng Hạ Thần ở trong không gian đã luyện võ công đến tầng thứ bảy, lại ở trong tổ chức huấn luyện nghiêm khắc, cho nên việc muốn hắn bị thương nặng cũng khó.

Hạ Thần tắm xong để Triệu Tiểu Mộc bôi thuốc, băng bó.

Hắn đem thanh kiếm lau sạch tra lại vào vỏ, còn y đem áo choàng cùng bao tay giặt sạch phơi lên, cả hai lại trở về phòng ngủ.

Bên này hai người ngon giấc, bên kia lại có người nóng lòng mong đợi tin tức tốt, mà người này lại không biết, nhóm người đã thuê kia, có đi mà không có trở về.

Qua hai ngày, có tin tức của thôn dân truyền đến, bên ngoài bìa rừng cách thôn không xa phát hiện năm thi thể bị giết chết, phía bên quan phủ đang cho người xem xét điều tra vụ việc.

"Tiểu Mộc nhi, ngươi có nghe nói đến năm người bị giết ở bìa rừng không?" Hạ Tiểu Ngọc một bên nhai bánh táo nói

"Có nghe nói, không biết họ đắc tội với ai, nghe nói bị giết rất thảm" Triệu Tiểu Mộc rót trà cho hắn trả lời

Hạ Thần diện vô biểu tình chăm chú xem bản đồ như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

"Đã xem xét qua, những người này không phải ở trong thôn, giống như người từ nơi khác đến, còn nghe nói ăn mặc rất kì quái, giống như là ăn trộm thì phải" Hạ Tiểu Ngọc nói xong bưng trà uống một ngụm.

Từ ngày bận bịu với mứt táo kia, y đã ít được chạy đến nhà chơi cùng Triệu Tiểu Mộc, mà lại gặp phải tên ôn thần Đông Nhạc kia nhiều hơn, nhiều lúc đi giao mứt, còn phải cãi nhau với hắn một trận mới lấy được tiền, mà mỗi lần như vậy, vừa về tới đã chạy đi tìm Triệu Tiểu Mộc kể khổ.

Hạ Thần lúc đó cũng chỉ biết cười trừ cho qua.

"Hôm nay không phải đi giao mứt sao? Sao lại có thời gian chạy đến đây?" Triệu Tiểu Mộc cười nói

"Không đi, đại ca cùng đại tẩu đi giao rồi" Hạ Tiểu Ngọc vui vẻ nói

"Làm gì lại vui vẻ thế?" Nhìn y cười đến híp mắt, Triệu Tiểu Mộc lại hỏi

"Bán mứt táo có nhiều bạc, về sau còn có thể thêm một chút của hồi môn, thật sự rất đa tạ hai người, đã giúp nhà ta không ít" Hạ Tiểu Ngọc nói

"Là người một nhà cả, không cần khách sáo" Triệu Tiểu Mộc nói xong lập tức trêu trọc "ây yo, Tiểu Ngọc nhà ta đã tính đến chuyện gả đi rồi nha"

"Làm gì có, chỉ là ở nhà nói muốn tìm nhà tốt một chút, giờ gia đình chúng ta cũng coi như không tệ, ta vẫn chưa muốn gả đi đâu nha" Hạ Tiểu Ngọc trừng mắt Triệu Tiểu Mộc nói

"Thế nào? Đã tìm được nhà nào chưa?" Hạ Thần lúc này buông tấm bản đồ xuống lên tiếng, nhấp một ngụm trà lại hỏi "Đông Nhạc thế nào?"

Vừa nghe nhắc đến tên Đông Nhạc, Hạ Tiểu Ngọc tim đập bang bang trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phùng má trợn mắt với Hạ Thần mạnh miệng nói "có ngốc mới gả cho hắn"

"Vậy sao? Ta thấy hắn cũng không tệ" Triệu Tiểu Mộc tiếp lời

Hai phu phu kẻ sướng người họa chọc cho Hạ Tiểu Ngọc mặt mày đỏ bừng.

"Ta phải về nhà gọt táo tiếp nương đây, không nói với hai người nữa" Hạ Tiểu Ngọc nói xong cũng không thèm nhìn hai người đang cười đến vui vẻ chạy như bay ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc